Chương 1251: NỞ RỘ
Ban đêm, mưa gió càng lúc càng lớn!
Phòng tổng thống mở ánh đèn rực rỡ chói mắt, nhất là trong phòng khách, ánh đèn chiếu ấm áp cả người!
Trang Hạo Nhiên bận rộn chuyện của công ty, bận rộn đến rất khuya, rất khuya, cho đến mười giờ tối mới về đến nhà mình ăn cơm, anh nhanh chóng ăn cơm xong, liền muốn trở lại công ty giao một chút việc chưa làm xong, anh cứ như vậy, mặc đơn giản áo sơ mi và quần tây, tay bưng chén cơm, cầm đũa lên, ăn món rau xào do cha tự mình xuống bếp nấu cho mình, vừa ăn ngon lành, vẻ mặt vừa lộ ra một chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ của mình, nói: “Cha, mẹ, tại sao mọi người không ăn?”
Vẻ mặt của Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung hốc hác ngồi ở trước bàn ăn, hai tròng mắt ngây ra rưng rưng nhìn những món ăn, cũng không nói câu nào. . .
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn bọn họ một cái, cuối cùng không nhịn được bật cười nói: “Được rồi, không nên như vậy! Mọi người nên hiểu rõ con, mặc kệ con đi tới đâu cũng có thể sống rất tốt! Cho nên. . . Yên tâm đi! Con không sao! Sau này nếu như nhớ con thì đi thăm con . . .”
Hai tròng mắt Ân Nguyệt Dung run rẩy rơi nước mắt, vẻ mặt bà căng thẳng, giơ khăn tay lau nước mắt, vẫn không lên tiếng. . .
Trang Tĩnh Vũ giống như trong một đêm già đi mười tuổi, khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi nhìn món ăn trước bàn, cũng không biết đang suy nghĩ gì. . .
“Anh nói chuyện đi! Con trai để cho anh nói chuyện! Tại sao anh không nói lời nào! ?” Ân Nguyệt Dung quay mặt sang, khóc rống nhìn chồng, kêu lên: “Đứa trẻ này từ lúc vừa ra đời đã ôm đến nhà chúng ta vẫn khóc suốt! Em dụ dỗ thế nào cũng không dỗ được! Các người. . . Các người lại gạt em, nói mẹ của nó đã chết! Em mới dám ôm đứa trẻ này! Nếu như biết rõ đây thật sự là chuyện tội lỗi ngập trời, em thà chết đi cho xong! Không cần liên lụy đến đứa bé! Liên lụy cả đời của nó!”
Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, vẻ mặt lộ ra khổ sở, hai tròng mắt cố đè nén ứa nước mắt. . .
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt, đang cầm chén cơm, tiếp tục gắp thức ăn, ăn như sói như hổ. . .
Ân Nguyệt Dung vẫn khổ sở nhìn chồng, trực tiếp bật khóc: “Nếu em . . . Em biết, lúc nó sáu tuổi cũng đã biết sự thật, em sẽ không thể ngày đêm diễn trò giống như kẻ ngốc! Một lúc lại nói hồi sáu tháng nó đã chòi đạp ở trong bụng em, một lúc lại nói lúc nó sinh ra, em sinh nó rất đau! Nói xong. . . Em còn cho là thật! Em liền cảm thấy. . . Nó chính là con trai ruột của em! Nếu như không phải con trai ruột, làm sao lại hiểu chuyện như vậy, hiếu thuận như vậy? Mặc cho hai vợ chồng chúng ta đánh mắng, nó cũng không có rên một tiếng! ! Nó chính là con trai ruột của em! ! Em hận không thể gánh tội thay nó! Em đi ngồi tù! Em đi nhận chuyện này! Người là do em giết, không có một chút quan hệ tới con trai em! Chỉ cần em nghĩ tới con trai bảo bối của em phải vào nơi đó, em hận không thể chết đi cho rồi ! ! !”
Ân Nguyệt Dung nói xong, cũng đã khóc thê lương một trận! !
Trang Tĩnh Vũ cũng chậm rãi cúi đầu, rơi lệ. . .
Trang Hạo Nhiên đè nén nước mắt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ cha mẹ đau lòng, nghẹn ngào nhưng bật cười nói: “Được rồi! Cũng không phải là chia ly sống chết! Khả Hinh nói đúng, chỉ cần còn sống là đủ, luôn có hi vọng! Sau này đừng nói cái gì không phải là con ruột! Con chính là con trai ruột của hai người! Kiếp này, kiếp sau. . . Cũng như vậy!”
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung đồng thời ngẩng đầu lên, đau lòng nghẹn ngào nhìn con trai.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn cha mẹ, mặc dù lòng đau như đang rỉ máu, nhưng anh vẫn nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, rốt cuộc ăn hết cơm trong chén, ngũ tạng lục phủ đau đến vo thành một khối, muốn ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ một chút, nhưng vẫn rất miễn cưỡng đặt chén cơm và đôi đũa xuống, không dám ngẩng đầu nói: “Trung quốc chúng ta trong một trăm điều thiện, chữ hiếu làm đầu, con thật rất hy vọng có thể chăm sóc cho hai người đến hết đời. . . Hôm nay. . . Xem như Hạo Nhiên bất hiếu rồi ! Hi vọng cha mẹ không nên trách tội! Ngày mai. . . Lúc con rời khỏi, muốn cất giữ một chút tôn nghiêm cuối cùng, cha mẹ cũng không cần đưa con, tối nay con còn có việc, con đi trước. . .”
Trang Hạo Nhiên nói xong, liền cắn chặt răng lập tức đứng lên, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài. . .
“Hạo Nhiên! ! Con trai của tôi . . . ” Ân Nguyệt Dung ngồi trong phòng khách, khóc kêu lên: “Con trai của tôi . . . ”
Trang Tĩnh Vũ cũng khổ sở cúi đầu rơi lệ. . .
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, cố nén nước mắt đi vào trong mưa, lại nhanh chóng ngồi vào trong xe, căn dặn tài xế về công ty, xe ở trong màn đêm chạy càng lúc càng xa. . . Một chiếc Rolls-Royce màu đen khác dừng ở trong mưa đêm, Diệp Mạn Nghi ngồi ở bên trong buồng xe nhìn con trai từ từ đi xa, đã khổ sở khóc không thành tiếng, nhớ tới từng bó hoa hồng đặt ở trước cửa sổ, thật ra đứa bé này đã gọi tiếng mẹ biết bao nhiêu lần. . .
Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở sau xe, hai tròng mắt rưng rưng nhìn con trai đi xa, cũng chậm rãi cúi đầu rơi lệ, qua rất nhiều năm, chưa từng nhìn con trai với sắc mặt dễ chịu, hôm nay nghĩ đến tất cả mọi chuyện, thật ra tất cả phú quý cũng không bằng một chút tình thân. . .
Mưa to gió lớn giống như đánh thức cả mùa đông, bóng cây lay động cực kỳ lợi hại, giống như từng bài ca ai oán! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nắm chặt thời gian trở lại phòng làm việc, mở tài liệu xem ngay, ngoài cửa sổ một trận mưa gió bay bay, giống như mang theo sóng biển kinh khủng sắp đánh sập cả thế giới, nhưng anh vẫn bình tĩnh và nhanh chóng sửa sang lại tài liệu, trước đèn bàn một khung hình mạ vàng cũng đang chiếu sáng lấp lánh, bên trong khung, một cô gái mặc đồng phục chuyên gia hầu rượu, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nhìn về phía ống kính, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào, hai tròng mắt khẽ nheo lại, giống như ánh trăng rằm, giống như đang thâm tình chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. . .
Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục nhanh chóng xem tài liệu, cả phòng làm việc lập tức giống như bồng bềnh thấu hiểu, dịu dàng và thâm tình, tạo thành một luồng sáng ấm áp xoay tròn vây quanh người đàn ông này. . . Có lẽ anh cảm nhận được, nhìn từng phần tài liệu khách sạn dưới nước, hai tròng mắt kịch liệt đỏ bừng. . .
Bốn giờ sáng! !
Khắp thành phố mưa vẫn rơi rào rào, cả thành phố rơi vào một vùng tăm tối, hoàn toàn yên tĩnh. . . Nhưng. . . bên trong một cửa hàng áo cưới lại phát ra ánh sáng màu vàng dịu dàng nhất thâm tình nhất. . .
Trong cửa hàng, tất cả nhân viên bưng khay đựng 12 vòng hoa thủy tinh cùng hoa tai ngọc trai chậm rãi đi tới cầu thang xoắn ốc. . .
Phòng khách quý sang trọng mộng ảo, khắp nơi lấp lánh ánh đèn thủy tinh hoa lệ chói mắt.
Đường Khả Hinh mặc váy cưới dài cúp ngực ngồi ở trước gương trang điểm xa hoa, mặc cho đuôi váy dài trắng như tuyết, xòe ra nửa vòng tròn, trải xa mấy mét, khuôn mặt cô lại lộ ra rất dịu dàng và thâm tình, nhìn nhân viên trang điểm chải búi tóc kiểu Hàn cho mình, lại đem từng cái hoa nho thật nhỏ bằng ngọc, thật cẩn thận cắm vào trong búi tóc của mình, thợ trang điểm tỉ mỉ trang điểm cho cô, cầm son môi tô lên môi đỏ mọng của cô. . .
“Để tôi tự làm. . .” Cô gái này, khuôn mặt lộ ra dịu dàng rất thâm tình, chậm rãi cầm lấy son môi, nhẹ nhàng xoay tròn ra, lại nhìn về phía gương trang điểm xa hoa, chậm rãi tô lên đôi môi đỏ mọng như hoa đào. . .
Nhã Tuệ cầm khăn đội đầu, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, đau lòng nghẹn ngào nhìn bóng lưng xinh đẹp của Đường Khả Hinh. . .
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, sâu kín ngồi ở trước gương trang điểm, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, từng chút từng chút cầm son môi tô lên cánh môi anh đào của mình, khi cô tỉ mỉ nhìn cánh môi anh đào của mình trong kính, hai tròng mắt cô đột nhiên rưng rưng, nhưng nét mặt tươi cười như hoa nói. . .”Thì ra em tô son môi đẹp như vậy. . . Trước kia em cũng không biết. . .”
Nhã Tuệ đau lòng nghẹn ngào, cầm khăn đội đầu, cúi đầu rơi lệ nức nở. . .
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra vẻ kiên định, cố nén nước mắt rơi khỏi hai tròng mắt, dịu dàng nhìn Nhã Tuệ bên trong gương trang điểm, nhìn người bạn thân khóc không thành tiếng như vậy, cô lại khẽ mỉm cười nói: “Chị khóc cái gì, đừng khóc. . . Ngày mai là ngày vui của em. . . Nghe nói ngày đầu cô dâu gả cho chú rể nhất định phải thật vui vẻ, nếu không tương lai. . . Không hạnh phúc. . . Em nhớ lần trước lúc em đưa cha lên xe tù, em không ngừng chạy theo, không ngừng khóc. . . Thật không tốt. . . Sau này em sẽ không rơi nước mắt ở trước mặt Hạo Nhiên. . . Em phải thật vui vẻ đón nhận từng ngày anh ấy có tự do và không tự do. . . Trước kia em quá không hiểu chuyện. . .”
“Khả Hinh. . . Cô nói như vậy, tôi càng khó chịu. . .” Nhã Tuệ lại không nhịn được đau lòng khóc thành tiếng.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra khổ sở, lại khẽ cắn chặt răng, ép buộc mình mỉm cười, dịu dàng nói: “Chị đừng khó chịu, em có thể gả cho Hạo Nhiên. . . Là may mắn cả đời em. . . Em rất hạnh phúc, rất vui vẻ. . . Nói không chừng, trong bụng của em đã có đứa bé rồi. . . Con trai giống như anh ấy. . . Con gái giống em . . . nghĩ tới một chút liền tốt đẹp. . .”
“Trời ơi! Tại sao Thượng Đế muốn đối xử với cô như vậy!” Nhã Tuệ tay cầm khăn đội đầu, ngồi xổm trên mặt sàn, rơi lệ thất thanh khóc rống một trận.
Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, trời đã sáng nhưng mưa to gió lớn vẫn không dứt, một chút ánh sáng trắng xóa rốt cuộc xuyên qua trước phòng làm việc, lúc bảy giờ sáng, rốt cuộc Trang Hạo Nhiên mới sửa sang xong tài liệu do mình làm Tổng Giám đốc một lần cuối, tất cả đã phê duyệt sửa sang xong, anh ngồi ở trước ghế Tổng Giám đốc, cẩn thận nhìn từng phần từng phần tài liệu ở trước mặt, còn có chữ ký phóng khoáng của mình ở trên tài liệu, anh khẽ mỉm cười, cuối cùng yên lòng thở dốc một hơi, chậm rãi đứng lên, cầm tây trang trắng khoác lên người, vừa nhanh chóng mặc vào, vừa đi ra ngoài phòng làm việc, biết cảnh sát sắp tới. . .
Cửa lập tức mở ra!
Nét mặt Đường Khả Hinh đè nén, nghe tiếng khóc rất thê lương của bạn thân, cô lại nghẹn ngào nhìn gương, rất xinh đẹp, ngọt ngào nở nụ cười. . .
Lãnh Mặc Hàn, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt, Tiêu Đồng cùng đám người Trương Thục Dao suốt đêm canh giữ ở ngoài cửa, chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên, đồng nghiệp phòng hành chánh cùng một số lãnh đạo cấp cao cũng đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc, nhìn về phía anh cúi người thật sâu, gọi: “Tổng Giám đốc! ! !”
Trang Hạo Nhiên dừng ở bên ngoài cửa phòng làm việc, nhìn đám người Lãnh Mặc Hàn, lại nhìn cấp dưới đi theo nhiều năm, trái tim của anh từ từ quặn đau, nhưng vẫn gật đầu một cái, nhanh chóng bước đi, nói: “Ừm! Trở về làm việc đi! Sau này phải cố gắng thật tốt, Tổng Giám đốc Tưởng sẽ không bạc đãi mọi người!”
Anh nói xong, người đã đi về phía thang máy trong suốt, đám người Lãnh Mặc Hàn đi theo! !
Mưa gió vẫn thật to! Thành phố này cho tới bây giờ cũng không có tối tăm như vậy, sóng biển gào thét rất điên cuồng! ! Tưởng Thiên Lỗi cả đêm không ngủ, liền canh giữ ở trước cửa sổ sát đất, nhìn biển rộng mênh mông từng hồi tuôn trào, hai tròng mắt anh vẫn lấp lánh nước mắt. . .
Một chiếc xe hơi màu đen từ đường lớn Tân Hải chạy như bay đến, cuối cùng thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn mờ tối, Trang Ngải Lâm mặc váy dài màu đen, mang giày cao gót bình thường, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, liều mạng nhào ra xe hơi, trong miệng không ngừng gọi: “Em trai, em trai. . .”
Trang Hạo Nhiên mới vừa dẫn đám người Lãnh Mặc Hàn đi vào đại sảnh khách sạn, đang lúc mọi người rối rít cúi người chào, hai tròng mắt anh đột nhiên tràn nước mắt, nhìn chị gái thật lảo đảo loạng choạng xông tới, anh hơi đau lòng, dừng bước lại gọi: “Chị. . .”
Trang Ngải Lâm kịch liệt ngẩng đầu, hai tròng mắt run rẩy tràn nước mắt nhìn về phía em trai mình mặc tây trang trắng rất đẹp trai, giống như chỉ đi tham dự một bữa tiệc, cô lập tức khóc rống một trận, nhào tới trước mặt em trai, đưa hai tay ra ôm chặt cổ em trai, vừa rơi lệ vừa đau lòng nói: “Em trai! Cậu. . . Chỗ đó cậu cũng đừng đi. . . Chị bảo vệ cậu! Chúng ta về nhà! Có chuyện gì về nhà rồi nói! ! Chúng ta về nhà! Giống như khi còn bé, tôi dắt tay cậu về nhà!”
Trang Hạo Nhiên ôm chặt chị, hai tròng mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, trong lòng run rẩy đau đớn từng trận, lại mỉm cười nói: “Chị. . . Em cám ơn chị vẫn luôn thương yêu em, đừng khổ sở, em chỉ đi một chỗ không xa, bất cứ lúc nào chị cũng có thể đến thăm em . . .”
“Em trai!” Trang Ngải Lâm ôm chặt em trai, khổ sở thất thanh kêu khóc một trận! !
Nơi xa, xe cảnh sát theo từng trận âm thanh hú hú từ trong mưa truyền đến!
Trang Hạo Nhiên biết thời gian không còn nhiều, chỉ đành phải nén đau bảo Tô Lạc Hoành ôm chị gái, anh hơi không nở và đau đớn, sửa sang lại suy nghĩ hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hiên ngang bước ra đại sảnh khách sạn. . .
Lúc này một bóng trắng dọc theo đường lớn Tân Hải bay bay trong không khí. . .
Đường Khả Hinh mặc váy cưới dài trắng tinh, chải búi tóc xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, mang giày cao gót mười hai cm, khuôn mặt lộ ra dịu dàng thâm tình, nét mặt không oán than không hối hận, đôi tay kéo nhẹ váy dài trắng tinh, đội mưa gió trắng xóa ập tới, từ từ đi về phía đại sảnh khách sạn, mặc dù cả người cô đã ướt đẫm, nhưng vẫn cực kì xinh đẹp, nhất là hai tròng mắt mộng mơ của cô, nhìn ai cũng đều có cảm giác một đời một kiếp. . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở đại sảnh khách sạn, hai tròng mắt tràn lệ, hơi giật mình nhìn Đường Khả Hinh đội mưa gió, lại không oán than không hối tiếc, kéo đuôi váy thật dài, xinh đẹp mộng ảo đi tới, khuôn mặt anh lộ ra nụ cười nghẹn ngào, cũng đón gió mưa, từ từ cất bước đi tới trước mặt cô. . .
Hai người đứng ở trong sắc trời tối tăm, trong mưa gió trắng xóa.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười dịu dàng thâm tình, hai tròng mắt mơ mộng rất nóng bỏng động lòng người, đội mưa gió nhìn Trang Hạo Nhiên mặc tây trang trắng, rất đẹp trai đứng ở trước mặt của mình, mặc dù khuôn mặt ướt đẫm, cũng không tổn hao một chút hơi thở kiêu ngạo kiên định của anh, cô thật tự hào vui mừng, dịu dàng sùng bái gọi. . .”Chồng. . .”
Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng gọi này, anh hơi giật mình, hai tròng mắt tràn lệ nhìn cô gái trước mặt, lồng ngực thở dốc thật lâu thật lâu, mới thật cảm động đáp: “Ừ. . .”
Đường Khả Hinh lại dịu dàng nở nụ cười, đưa hai tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bả vai cao lớn của Trang Hạo Nhiên, mới ngọt ngào nghẹn ngào nói: “Anh đã hứa với em, đến ngày chúng ta kết hôn, anh nhất định phải nhảy với em một điệu. Anh hi vọng nhìn em hạnh phúc xoay tròn 360 độ. . . Hôm nay rốt cuộc em đã đợi được rồi. . . Em rất vui vẻ. . . Rất hạnh phúc. . .”
Trang Hạo Nhiên cúi mặt, mặc cho nước mưa vô tình vỗ vào trên mặt của mình, rất nhiều hạt mưa dọc theo khóe mắt của anh từng dòng chảy xuống. . . Nhưng anh lại chăm chú nhìn cô gái này, dừng lại một lúc, rốt cuộc mới đáp: “Ừ. . .”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh cười giống như hoa đào, bóng dáng đứng ở trong mưa trắng xóa thật xinh đẹp mộng ảo, đôi tay cô kéo nhẹ cổ Trang Hạo Nhiên, bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ, mặc dù đuôi váy đã ướt đẫm, bóng dáng của cô vẫn nhẹ nhàng di động. . .
Trang Hạo Nhiên vừa rơi lệ vừa ôm cô gái trước mặt, cứ như vậy ở trong thế giới trắng xóa phất phới xoay tròn, anh vừa ôm cô xoay tròn, vừa thâm tình tràn lệ ngắm nhìn cô gái trước mặt. . .
Anh cũng không cần nói gì, em đều biết anh muốn nói gì. . . Thâm tình nói yêu nhau, tạm gác lại tương lai sẽ nói. . . Anh yên tâm, em đã từng nói, một mình em sẽ thật tốt. . . Cuối cùng chúng ta đã biết sự thật kia, cuối cùng chúng ta đã biết đáp án kia rồi. . . Đáp án kia cũng chỉ là một hạt bụi, nó làm sao có thể là lý do ngăn cản chúng ta yêu nhau! Bất cứ chuyện gì, bất kỳ vật cũng không thể ngăn cản chúng ta yêu nhau. . .
Đường Khả Hinh mặc váy cưới, ngón tay ngọc thon dài đặt nhẹ ở trong lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên, sau đó thật thâm tình nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, cuối cùng buông lỏng ngón tay ngọc thon thon, dịu dàng giơ cánh tay, một mình đứng ở trong mưa trắng xóa, thật thâm tình hạnh phúc xoay tròn, đuôi váy trắng như tuyết cuối cùng như đóa hoa nở rộ, giống như đóa hoa nho tình nồng mật ý nở rộ ở trước người yêu thương nhất. . .
Trang Hạo Nhiên rơi lệ nghẹn ngào khổ sở nhìn Đường Khả Hinh rất hạnh phúc xoay tròn, anh lại bắt đầu khẽ nức nở. . . Em gái nhỏ. . .
Đường Khả Hinh vẫn rất hạnh phúc ngọt ngào xoay tròn, mặc cho hạt mưa chảy xuống khóe mắt. . .
Rốt cuộc tình yêu là gì? Thật ra mỗi người. . . Đều có đáp án của mình. . . Chúng ta nhất định phải tìm đúng đáp án tình yêu trong lòng là được. . . Đúng vậy, nhìn bọn họ hạnh phúc như thế, tất cả bí mật, tầm thường và vướng bận trên đời cũng nhẹ nhàng bay ra khỏi suy nghĩ. . .
Xe cảnh sát đã tới, lúc Chu Lịch Bình bước xuống, Trang Hạo Nhiên cứ như vậy quay lưng, khi anh ngồi vào xe trong nháy mắt, lại quay mặt sang, hai tròng mắt tràn lệ nhìn Khả Hinh. . .
Đường Khả Hinh mặc váy cưới trắng tinh, cũng đứng ở trong mưa trắng xóa, nhìn Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười. . .
Trang Hạo Nhiên hiểu rõ ý của cô, cũng cách cửa sổ xe nhìn cô khẽ nghẹn ngào mỉm cười. . .
Hai người yêu nhau đều vì đối phương, không dám quá lộ ra khổ sở cùng không nở của mình, cứ yêu nhau giống như quá khứ, giữ thêm một chút nụ cười. . . Đường Khả Hinh kéo váy cưới thật dài, đi tới trước xe cảnh sát, đôi tay vỗ mạnh cửa sổ thủy tinh, hơi lớn tiếng gọi: “Hạo Nhiên. . . Em yêu anh. . . Em yêu anh. . . Em yêu anh. . . Mặc kệ kiếp này kiếp sau, mặc kệ nghèo khó hay vất vả, em cũng yêu anh! Em chấp nhận gả cho anh, làm vợ của anh! Trông chừng thiên đường tình yêu của anh và em, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không thay đổi! !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, vẻ mặt cũng lộ ra khổ sở run rẩy đưa hai tay ra cách cửa sổ thủy tinh áp nhẹ vào bàn tay nhỏ bé dịu dàng, thật thâm tình nói: “Khả Hinh. . . Anh yêu em, cho dù kiếp này hay kiếp sau, dù nghèo khó hay vất vả, anh cũng yêu em. . . Vợ của anh! Cám ơn em chấp nhận gả cho anh, cho dù cách một song sắt hay một thế giới, anh cũng mãi mãi yêu em! !”
Xe cảnh sát chậm rãi lái đi. . .
Đường Khả Hinh giống như một cô gái thâm tình vì theo đuổi tình yêu, nhấc đuôi váy thật dài, đội gió mưa trắng xóa, đuổi theo xe tù chậm rãi lái đi, vừa đuổi theo vừa khóc gọi to: “Chồng! ! ! Chồng . . . Cho dù anh đi đâu, cho dù ở bất kì nơi nào! Ngàn vạn lần không được khổ sở, đè nén! Em sẽ cất một căn phòng nhỏ ở bên cạnh nhà giam! Em sẽ cách bức tường lấp kín, vĩnh viễn sống chết cùng anh! !”
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhìn cô gái đuổi theo ở trong mưa, giống như nghe được lời của cô…, cười khẽ, gật đầu một cái. . .
Đường Khả Hinh biết Trang Hạo Nhiên nghe được, cô đột nhiên nghẹn ngào nở nụ cười! !
Hãy để cho gió mưa trên đời mãnh liệt ập tới. . . Chỉ cần yêu nhau. . . Ai có thể ngăn cản. . . Bao gồm sự thật, bí mật, theo chuyện tình yêu càng lúc càng xa. . .
Uyển Thanh như người bên ngoài thế giới, cầm một tấm hình liên quan đến bí mật kia, cũng chậm rãi rơi nước mắt.