Chương 872: LỜI VÀNG Ý NGỌC
Giữa sảnh tiệc, bàn dài màu trắng đặt 12 thùng đá, bên cạnh tất cả thùng đá thắp sáng một ngọn nến trắng nho nhỏ!
Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn máy theo dõi, nhìn tình huống của 12 chuyên gia hầu rượu, sau khi ngưng một lát, rốt cuộc cầm máy điện đàm, gọi: “Mở rượu! !”
12 chuyên gia hầu rượu nghe được chỉ thị, vẻ mặt lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, xoay người đi về phía thùng đá đựng rượu vang sủi bọt “Băng Bươm bướm” của Bác Dịch, cầm thân chai trang nhã, dùng khăn lau nhanh chóng lau nước, sau đó cùng nhau im lặng đặt “Băng bươm bướm” ở trước khăn lau màu trắng, tay trái nắm chặt dưới cổ chai, tay phải nhanh chóng xé rách giấy bạc màu vàng kim ở miệng chai, vặn miệng chai, nhẹ nhàng kéo cọng dây kẽm ra, ngón cái tay trái đè chặt nắp chai, tay phải bắt đầu động tác khéo léo xoay tròn thân chai, không tới một lát, chỉ nghe một tiếng trong trẻo “Bốc” vang lên, vài làn khói nhẹ nhẹ nhàng giống như thiếu nữ, lượn lờ bay ra. . . . . .
Một mùi hương thơm ngào ngạt của ngàn bông hoa lập tức thoát ra khỏi chai, bay vào giữa hiện trường bữa tiệc . . . . . .
Mọi người không nhịn được rối rít mỉm cười ngẩng đầu lên.
12 chuyên gia hầu rượu mỉm cười, tay cầm nút chai rượu, đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái, xác định mùi vị không có lầm, ở trước mặt chúng tân khách, nhẹ nhàng rót một chút rượu ở sâm banh vào ly, giơ lên quan sát kỹ màu vàng của rượu, lại khẽ ngẩng đầu thật cẩn thận thưởng thức. . . . . .
Đường Khả Hinh hết sức căng thẳng nhìn đám chuyên gia hầu rượu trong màn hình! !
12 chuyên gia hầu rượu nhấp nhẹ rượu, sau khi thưởng thức, liền cùng mỉm cười gật đầu.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm máy điện đàm, nói: “Đưa rượu lên! !”
Nhân viên phục vụ lập tức đẩy xe thức ăn, đẩy thùng rượu vang sủi bọt “Băng Bươm bướm”, đầu tiên đi tới trước bàn của Thủ tướng, chuyên gia hầu rượu lập tức mỉm cười đi theo tới, đeo bao tay trắng lên, cầm thân chai rượu vang sủi bọt, động tác hết sức ưu nhã khéo léo rót trước một ly rượu vang sủi bọt cho Tô Linh, cung kính, lễ phép cười nói: “Tô tiểu thư, mời thưởng thức. . . . . .”
Tô Linh mới vừa nếm thử một chút thịt ốc thơm nồng, trầm ngâm nâng ly rượu vang sủi bọt đưa lên môi, nếm thử, nhất thời từng trận mùi thơm ngọt ngào của muôn hoa, lan tràn cả vị giác của mình, giống như mùa xuân ngàn hoa, vô cùng xinh đẹp và thanh tao, trong ngọt ngào có một chút chua chua, giống như khơi dậy cảm xúc của con người, nhất thời trong dư vị, tâm trạng vui vẻ. . . .
Cô hết sức cảm thán nở nụ cười nói: “Thật ra rượu cũng giống như hoa, hoa đẹp có thể làm người thư thái, rượu ngon giống như một bức tranh xinh đẹp, người ta có thể ở trong bức tranh xinh đẹp này, cảm nhận được muôn ngàn bông hoa trong mùa xuân đón gió tung bay, bươm bướm vỗ đôi cánh mộng ảo, làn khói nhẹ thổi qua ven hồ thanh tao, bay tới thế giới tương lai xinh đẹp không biết tên, cảm giác thật lãng mạn, cảm giác theo đuổi như vậy, thật không thấy nhiều. Rượu băng bươm bướm này, thật đúng là rượu vang sủi bọt tôi uống thật tốt năm gần đây, có hơi thở hiện đại, còn có hương vị truyền thống quá khứ, hai loại cảm giác rất hoàn mỹ kết hợp với nhau. Tôi nhất thời có lòng tin đối với sự nghiệp rượu đỏ Trung Quốc của chúng ta.”
Thủ tướng nghe lời này của cháu gái, liền có chút hứng thú cười nói: “Nghe nói Bác Dịch là người Trung Quốc chúng ta, đạt được huy chương vàng của thế giới thật hiếm có trong sự nghiệp rượu đỏ, một chút nữa nếu như có thể, tôi muốn gặp mặt người trẻ tuổi này.”
Giám đốc nghe nói như vậy, lập tức hơi khom người mỉm cười nói: “Thủ tướng, một chút nữa sau tiệc tối, Bác Dịch tiên sinh sẽ tham gia tiệc rượu nho nhỏ.”
“Tốt. . . . . .” Thủ tướng mỉm cười gật đầu.
Tô Thụy Kỳ nghe chị ca ngợi rượu băng như thế, mình cũng nổi lên tò mò, liền bảo chuyên gia hầu rượu cũng rót một ly, giơ lên hơi nếm thử một chút, chợt cảm thấy bọt khí tràn đầy tinh tế, vị ngọt mê người, một chút vị chua giống như đến từ thiên nhiên, quả thật khó có được. . . . . . Anh cũng không nhịn được mỉm cười gật đầu, không khỏi nghĩ tới Đường Khả Hinh. . . . . . Không biết bây giờ cô ở nơi nào. . . . . .
***
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng Hàn Trung Trí và Hi Văn mỉm cười, sau khi chào hỏi người của tổng lãnh sự quán các nước, mới bước lên tấm thảm trắng, đi tới vị trí đầu bữa tiệc, đi tới bên cạnh Thủ tướng, cung kính mỉm cười chào, gọi nhỏ: “Thủ tướng!”
Thủ tướng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Hàn Trung Trí, ông trùm của giới bất động sản trong nước, nhìn ông già này tuổi đã hơn nửa đời người, vẻ mặt vẫn hồng hào, mắt lấp lánh có hồn, trước kia từng kiểm tra Tổng Công ty địa ốc của Hàn thị, hết sức huy hoàng và khí thế, chiếm cứ một vùng địa bàn, đứng đầu thế giới, nhưng khi đó vẫn không nhìn thấy qua người đàn ông từng hô mưa gọi gió này, ông hơi nở nụ cười, vẫn muốn đứng lên. . . . . .
Tô Linh lập tức đưa tay đỡ ông nội, cũng mỉm cười đứng lên.
Hàn Trung Trí thấy Thủ tướng lấy lễ đãi như vậy, ông cũng cung kính gật đầu, mỉm cười chào: “Thủ tướng, xin lỗi tôi tới chậm, tối nay gió mưa bất thường, cho nên ở trên đường kẹt xe.”
Thủ tướng nghe vậy, chỉ khoan dung thông cảm nở nụ cười, vừa vươn tay vừa nói: “Có thể ở trong mưa gió bất thường như vậy, vẫn tới đây ủng hộ sự nghiệp từ thiện của đất nước. Đây là điều may mắn của các tổ chức từ thiện đất nước chúng ta.”
Hàn Trung Trí mỉm cười cám ơn.
Hi Văn cũng lập tức hơi ngẩng mặt, giống như tiểu thục nữ tao nhã động lòng người, không chút nào luống cuống, nở nụ cười khéo léo, trong trẻo gọi nhỏ: “Chào Thủ tướng, cháu là Hi Văn!”
Giọng nói vừa dứt, toàn bộ người trên tiệc đều kinh ngạc nhìn cô bé, nhất là Tô Linh, càng nở nụ cười vui vẻ nhìn Hi Văn, nói: “Nghe nói con gái của Tổng Giám đốc Hàn, từng sống ở bên cạnh Tổng Thống Pháp nhiều năm, dáng vẻ xinh đẹp và lay động lòng người, khí chất vượt trội, một thiếu nữ thiên tài làm cho người ta hết sức mong đợi. Hôm nay xem ra, tin đồn quả nhiên không sai! Thật sự là một cô bé hết sức ngọt ngào đáng yêu.”
Hi Văn được khen ngợi, cũng không khiêm tốn, chỉ nở nụ cười ngọt tự hào, nhìn Tô Linh.
Thủ tướng cũng lập tức thích bảo bối nhỏ Hi Văn đáng yêu, nhìn cô bé hơi ngoắc tay cười nói: “Tới đây, ngồi ở bên cạnh Thủ tướng, có sợ hay không?”
“Không sợ! Có thể hầu ở bên cạnh ông nội Thủ tướng, là may mắn của cháu, càng là vinh hạnh của ông nội cháu và cha cháu!” Hi Văn lập tức nở nụ cười rạng rỡ nói.
“Ha ha ha. . . . . .” Thủ tướng nghe nói như vậy, không khỏi phì cười, tay vỗ nhẹ khuôn mặt của cô bé, sau đó cười nói: “Còn nhỏ tuổi, cứ gặp không sợ hãi như vậy, xem ra Tổng Thống Pháp và cha dạy dỗ tốt, nghe nói vẫn là ảnh hậu nước chúng ta cũng giáo dục cháu nhất định hết sức cẩn thận.”
Hi Văn tựa vào bên cạnh Thủ tướng, mỉm cười ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt túi xách nhỏ của mình ở trên đầu gối, mới nói: “Mẹ thường nói, cuộc sống của người làm nghệ thuật đều phải cống hiến cho khán giả, phía sau sân khấu, chúng tôi làm người thân của mẹ, nhất định sẽ hết lòng ủng hộ sự nghiệp điện ảnh và truyền hình của mẹ, cho nên thỉnh thoảng, bị mẹ quan tâm thiếu sót, để cho cháu không đến nỗi lớn lên từ trong câu chuyện cô tích cô bé quàng khăn đỏ, cháu cũng cảm thấy không hề nuối tiếc!”
Lời này vừa nói ra, Tô Thụy Kỳ đang nâng ly rượu sâm banh, có chút kinh ngạc dừng lại động tác, nhìn cô bé trước mặt.
Thủ tướng cũng hơi giật mình, nhìn cô bé lay động lòng người trước mặt, rất thông minh và đáng yêu, ông không nhịn được phì cười.
Mọi người cũng ở trong bầu không khí vui vẻ nở nụ cười!
“Cũng không biết có phải lớn tuổi hay không. . . . . .” Thủ tướng có chút cảm thán kéo bả vai Hi Văn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, bảo Hàn Trung Trí ngồi xuống, mới nói tiếp: “Nhìn đứa bé này liền nghĩ cháu trai và cháu gái của mình khi nào mới có thể sinh chắt trai cho tôi hưởng niềm vui thú của tuổi già.”
“Ông nội! ! Cháu và Thụy Kỳ cũng đã lớn, ông cảm thấy mình vẫn không có hưởng niềm vui thú của tuổi già sao?” Tô Linh cố ý nhìn ông nội, không nhịn được cười nói.
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, lập tức ho nhẹ, không lên tiếng.
Thủ tướng cố ý nhìn cháu trai, lại nhất thời hơi lộ ra chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên, nhìn một vòng mọi người hỏi: “Tại sao hôm nay không thấy Khả Hinh? Bình thường bữa tiệc như vậy đều có thấy cô ấy.”
“Cô ấy đang ở phía sau, chủ trì tình hình rượu. . . . . .” Giám đốc mỉm cười nói.
“Gọi cô ấy tới đây, tôi xem một chút. . . . . . Thật lâu cũng không có nghe đứa bé này trò chuyện rồi. . . . . .” Thủ tướng mỉm cười nói.
“Vâng!” Giám đốc lập tức đáp lời.
Tô Thụy Kỳ nhất thời có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ông nội.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, hai mắt khẽ lóe lên, trong lòng ngột ngạt khó hiểu. . . . . .
Không đến bao lâu, Laurence cùng Vitas dùng thân phận hầu rượu chính, hướng về Thủ tướng khẽ gật đầu chào hỏi, lại kiểm tra bàn tiệc, rốt cuộc trong lúc mọi người chờ mong, Đường Khả Hinh mặc váy bồng dài cúp ngực màu trắng, mang giày cao gót màu trắng hơn mười cm, chầm rãi tới, bên hông một đóa hoa mẫu đơn màu hồng khí phách kéo tới đuôi váy thật dài, theo đuôi váy quét qua thảm, truyền tới “soạt soạt”, đóa hoa mẫu đơn này trông rất sống động, nghiêng nước nghiêng sắc. . . . . . Vóc dáng của cô lại vô cùng xinh đẹp, lộ ra bờ vai tiêu hồn, bộ ngực mơ hồ cùng vòng eo mảnh khảnh vô cùng hấp dẫn và quyến rũ, chải mái tóc xinh đẹp động lòng người, dùng mười mấy đóa hoa nhỏ li ti màu trắng, nhẹ điểm xuyết mái tóc, nở nụ cười thanh tao lịch sự, phong cách như u lan. . . . . .
Đàn ông trong bữa tiệc, còn có vô số tân khách ngoại quốc, ngửi được mùi hương hoa mẫu đơn, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, quả thật nhìn thấy một cô gái phương Đông xinh đẹp, như làn khói bay qua trước mắt người, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, làm người ta không khỏi ngẩn ngơ, rốt cuộc cô là ai?
Trên bàn tiệc, Thủ tướng cùng mọi người cũng không nhịn ngẩng đầu lên, nhìn tới trước.
Lúc này Tô Thụy Kỳ cũng hơi xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh tối nay vô cùng xinh đẹp, nhấc đuôi váy thật dài, dáng ngườiuyển chuyển đi tới, chỉ trang điểm nhẹ cũng đã nghiêng nước nghiêng thành, lộ ra tự nhiên động lòng người say mê hấp dẫn, dịu dàng như nước, gợi cảm che giấu bên trong thân thể tiêu hồn, thật sự làm cho người ta không thể dời tầm mắt. . . . . . Hai mắt anh lóe lên, trong lòng không khỏi nổi lên kích động. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, cười như không cười liếc về phía Tô Thụy Kỳ, nuốt nhẹ cổ họng, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh nở nụ cười động lòng người đi đến trước mặt của Thủ tướng, cung kính nhiệt tình, hơi lộ ra một chút khéo léo gọi nhỏ: “Thủ tướng ”
Thủ tướng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đường Khả Hinh tối nay rất ưu nhã động lòng người, hơn nữa đã lâu không gặp, lại có nụ cười tự tin, ông hài lòng nhìn về phía cô mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp Khả Hinh rồi, qua một ít thời gian, lại có vẻ tự tin rất nhiều.”
Đường Khả Hinh lập tức lại khéo léo nở nụ cười, nói: “Đây đều là phúc đức rất hiếm có của Thủ tướng, cơ trí đưa ra lời khuyên, hơn nữa lãnh đạo của Hoàn Cầu hết lòng dạy bảo cho cháu, cháu mới có thể tự tin dũng cảm tiến tới như thế tự. Hi vọng tương lai, có thể không phụ sự kì vọng của Thủ tướng, tiếp tục đón gió lướt sóng, làm một chút gì đó giúp đỡ cho sự nghiệp rượu đỏ của nước ta.”
Tô Thụy kỳ ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười nhìn về phía đường Khả Hinh.
“Tốt.” Thủ tướng hài lòng vui vẻ gật đầu, từ trước đến nay, ông rất yêu thích người tuổi trẻ trong lòng ấp ủ lý tưởng, tự tin và tràn đầy nhiệt tình, liền hơi giơ tay mời cô: “Ngồi đi…”
Trên bàn tiệc, tân khách đều muốn đứng dậy, Đường Khả Hinh lại lập tức ngăn lại, mỉm cười nói: “Cảm ơn ý tốt của Thủ tướng và mọi người, chỉ là thân phận chức vị của cháu thấp bé, làm sao không biết xấu hổ ngồi vào bàn? Có thể có được vinh hạnh tới chào, đã là may mắn không tưởng của Khả Hinh rồi, mời Thủ tướng và các vị chậm rãi dùng cơm, cháu không quấy rầy, một chút nữa sẽ nghe lời vàng ý ngọc của Thủ tướng…”
Thủ tướng nghe xong, cũng chỉ mỉm cười gật đầu, nói: “Khả Hinh thật sự là một ngày tiến bộ rất nhanh…”
“Có phải muốn cháu dâu này?” Tô Linh trêu chọc ông nội.
“Đừng ở trước mặt tân khách làm cho đứa bé này thẹn thùng…” Thủ tướng mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh cũng chỉ khẽ cúi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Lúc này Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô, cười hỏi: “Đi đâu?”
“Em ngồi chung cùng thầy giáo và các đồng nghiệp Hoàn Cầu ở bên kia…” Đường Khả Hinh mỉm cười nói xong, lại nhìn mọi người gật đầu, liền xoay người đi khỏi.
Tô Thụy Kỳ không nhịn được nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc dù xoay người, cũng không có ngồi vào chỗ, mà hơi đứng ở bên hông bàn tiệc, nghe chuyên gia hầu rượu nói gì đó với mình, ánh mắt cô chợt lóe lên, nhưng mỉm cười gật đầu nói: “Vậy cứ tiếp tục đưa rượu lên…”
“Vâng.” Chuyên gia hầu rượu lập tức nâng khay đi khỏi.
Tô Thụy Kỳ hơi ho khan một tiếng, nhìn thấy ông nội đang nói chuyện phiếm với Hàn Trung Trí, anh liền chớp mắt, im lặng đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh…