Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 959: TÙY Ý ANH MUỐN

Bên trong phòng bệnh, một nhóm người tụ chung một chỗ, nói đến chuyện Ủy viên Trương nhận Khả Hinh làm con gái nuôi, đều nói là phúc phần của cô, vào lúc này Diệp Mạn Nghi cũng nhân cơ hội đi vào trong phòng, sắp xếp cho quản lý Chu đắc lực nhất nhà họ Tưởng, còn có hai mươi người giúp việc liên quan, cùng nhau chăm sóc cho Khả Hinh, cũng thuận tiện quản lý khu nhà cao cấp của cô sắp vào ở lưng chừng núi, hơn phái hai phụ tá của quản gia, tên gọi Thơ Ngữ và Khả Khả cùng nhau chăm sóc Khả Hinh, theo cách thức thiên kim tiểu thư ngang bằng với Trang Ngải Lâm và Tưởng Tuyết Nhi. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ tự mình lo lắng vết thương tay của Khả Hinh, không ngừng hỏi Phó Viện trưởng tình huống liên quan, Ân Nguyệt Dung đã lo trong lo ngoài cho người con dâu này, thu xếp ăn mặc ngủ nghỉ, Tưởng Tuyết Nhi và Trang Ngải Lâm cùng trò chuyện vui vẻ với Đường Khả Hinh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên càng săn sóc, ở bên cạnh Đường Khả Hinh, vô cùng cưng chiều vươn tay, vén một chút tóc trên trán cô rũ xuống. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn tình hình như vậy, liền không thể làm gì khác, nhắc cổ tay, nói: “Cũng đã không còn sớm, chúng ta còn phải đi qua thăm nhân viên bị thương một chút, không bằng đi trước, để cho Khả Hinh nghỉ ngơi thật tốt.”

Mọi người nghe vậy, cũng gật đầu rối rít mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng vội muốn đứng dậy, Diệp Mạn Nghi lại quan tâm, không để cho cô đứng dậy, lại căn dặn quản gia ngày mai hầm canh bổ tốt nhất cho Đường Khả Hinh uống. . . . . . .

“Cám ơn dì. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe Diệp Mạn Nghi quan tâm mình như vậy, cô biết ơn mỉm cười nói cám ơn.

Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, mặt khẽ lộ ra một chút bối rối, nhìn cô gái khéo léo trước mặt, trong lòng dâng trào muôn ngàn ý tưởng, nhưng vẫn khó nói ra, chỉ nói: “Qua hai ngày nữa, tôi và chủ tịch của con muốn đi chùa Hoằng Pháp cầu phúc, con cũng cùng đi với tôi chứ?”

“À? Tôi . . . . . Tôi?” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mặt thoạt đỏ bừng.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không nhịn được cúi xuống, cưng chiều nhìn Đường Khả Hinh.

Trang Ngải Lâm cũng nở nụ cười nhìn cô, nói: “Cô không biết đấy? Dì Diệp chúng ta đến chùa cầu phúc, đây chính là một chuyện lớn, vị trụ trì nghênh tiếp, vệ sĩ mở đường khắp núi, bưng theo rất nhiều lễ vật cúng lên núi, dầu vừng, lưu Ly, bình thường loại cầu phúc này chỉ có người trong nhà mới có thể tham gia! Tôi cũng chưa từng đi!”

“Em cũng chỉ đi một lần.” Tưởng Tuyết Nhi ôm gấu bông, lầu bầu nói.

“. . . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, càng cảm thấy được yêu mà sợ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi!

“Được rồi, mọi người muốn đi nữa sao! Lần đó không có gọi mọi người sao? Ai chưa đi thì lần này cùng đi! ! Hạo Nhiên và Thiên Lỗi cũng phải đi theo!” Diệp Mạn Nghi cố ý nói.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt lộ ra khổ sở, sợ nhất chuyện cầu phúc, rất nhiều quy củ! !

“Cùng đi thôi. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc cũng đầy thâm ý nhìn Khả Hinh, sau khi nói xong, liền đỡ vợ, cùng bọn Trang Tĩnh Vũ và Nguyệt Dung cùng nhau đi khỏi.

Trang Ngải Lâm đi phía sau, quay đầu nhìn em trai vẫn rất săn sóc không nở ôm lấy Khả Hinh, cô khẽ nhíu mày nói: “Tối nay có dám ngủ trước mười giờ hay không?”

“Sao nói như vậy! Tối nay em không ngủ!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được nở nụ cười.

“Này. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, đánh nhẹ Trang Hạo Nhiên một cái.

Trang Hạo Nhiên lập tức cầm tay của cô, rất cưng chiều nhìn cô.

Trang Ngải Lâm nhìn hai người bọn họ như vậy, liền cười lắc lắc đầu, tiện tay đóng cửa lại, mới sờ tóc dài một chút, tay cầm túi xách màu đen, nhận cây dù màu đen người giúp việc đưa tới, một mình đi về phía trước, lại chạm mặt nhìn thấy Bác Dịch cũng chống cây dù màu đen, đi về phía bên này, cô dừng bước, hai mắt lộ ra ánh sáng vô cùng rõ ràng, nhìn anh. . . . . .

Bác Dịch cũng che dù, dừng ở sân cỏ, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt nhìn cô.

Trang Ngải Lâm im lặng nhìn anh, sau khi ẩn nhẫn một chút, mới nhìn thấy phía trước có một người đàn ông người anh đang đứng ở hành lang, nhìn mình hết sức tao nhã, vẫy tay, cô nhìn người đàn ông người anh này, lại liếc mắt nhìn Bác Dịch đứng ở trong mưa đêm ! !

Bác Dịch giống như cảm thấy có người ở phía sau lưng, đang đợi cô, anh lập tức nắm chặt cây dù, im lặng không lên tiếng.

Trang Ngải Lâm chăm chú nhìn anh một cái, liền muốn cất bước đi qua bên cạnh anh, đi về phía trước. . . . . .

Bác Dịch không nhịn được vươn tay nắm tay của cô, hai tay ngừng trên không trung, bị nước mưa rào rào trút lên lưng bàn tay của nhau, giống như nước mắt rơi. . . . . .

Trang Ngải Lâm cũng không nhúc nhích, chỉ một mình che dù, nhìn người đàn ông người anh đẹp trai ở hành lang trước mặt.

Bác Dịch vẫn nắm chặt tay của cô, bất kể trong lòng rất kiên cường thế nào, giống như vào lúc này cũng không cách nào tiếp nhận, rốt cuộc chịu đựng không nổi nói: “Hôm nay. . . . . . Là ngày giổ của mẹ tôi. . . . . . Tâm trạng tôi có chút không tốt, có thể làm bạn với tôi hay không? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất xúc động!”

Trang Ngải Lâm đứng ở trong mưa, trên mặt không có chút thay đổi !

Bác Dịch quay mặt sang, nhìn cô thật sâu.

Trang Ngải Lâm cũng đang do dự và suy nghĩ, tay xoay nhẹ thoát khỏi bàn tay của anh, tay che dù, một mình đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Mọi thứ đều không thể, cũng đừng giữ lại tưởng niệm gì! Con người của tôi không thích nhìn về phía sau! Càng không thích làm chuyện hy sinh vô vị! Tôi có cuộc sống của tôi, cũng có lý tưởng của tôi, nếu tôi là anh, tôi buông tha tất cả, như vậy tôi đã không là tôi, như vậy tôi yêu anh cũng không có ý nghĩa gì rồi ! Anh thẳng thắn một chút! Tôi cũng tự nhiên một chút! Chuyện như vậy, không có gì ghê gớm lắm! ! Trên đường cái, đầy người bị tổn thương, tôi không thích cầm đồ vật bị thương, khoe khoang khắp nơi!”

Bác Dịch che dù, một mình dừng ở trong mưa, nghe lời nói kiên quyết như vậy, anh hai mắt không nhịn được lóe lên nước mắt. . . . . .

Trang Ngải Lâm cất bước đi tới trước mặt người đàn ông người anh, mỉm cười sau đó nói mấy câu anh, đối phương liền bày tỏ hiểu ý, một mình đi ra ngoài, Trang Ngải Lâm che dù đứng ở hành lang ánh đèn đuốc sáng trưng, dừng lại một lát, mới xoay người, nhìn bóng dáng Bác Dịch cô đơn, cô nhìn kỹ một lúc, gọi: “Này!”

Bác Dịch nghe tiếng gọi, hai mắt di chuyển, ngay lập tức chậm rãi xoay người nhìn cô. . . . . .

Mặc dù hành lang không có mưa. . . . . .

Trang Ngải Lâm vẫn che dù, nhìn Bác Dịch, có một chút do dự, nhưng vẫn nói: “Chỉ một ngày hôm nay! Tôi cùng anh!”

Ánh mắt của Bác Dịch sáng lên, nhìn cô, không thể tin được cô nói!

Trang Ngải Lâm thật lòng nhìn anh, lập lại: “Tôi cùng anh!”

Bác Dịch vẫn không thể tin được, che dù, đứng tại chỗ, nhìn cô. . . . . .

“Không muốn thì thôi!” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền chống dù lên, một mình bước đi. . . . . .

Bác Dịch dừng lại một lúc, rốt cuộc vẫn che dù, nhanh chóng cùng đi theo lên! !

Trang Ngải Lâm biết anh đang phía sau theo, cô liền nhanh chóng đi qua hành lang, đi ra đại sảnh bệnh viện, nhanh chóng đi xuống bậc thang, ngồi vào bên trong xe Rolls-Royce màu trắng của mình, mới vừa ngồi vào chỗ ngồi phía sau, một thân thể hơi ẩm ướt ngồi mạnh vào, cô quay mặt sang, lạnh lẽo, nhìn anh. . . . . .

Bác Dịch cũng nhìn cô thật sâu, không nhịn được nghiêng người tới trước, hai tay nâng mặt của cô, cúi xuống, cuồng nhiệt hôn trên môi của cô! !

Lúc ban đầu Trang Ngải Lâm vẫn bị động, mặc cho đầu lưỡi nóng bỏng của anh đẩy đầu lưỡi của mình, mút đầu lưỡi của mình, rất khát vọng. . . . . .

Bác Dịch chỉ cần tiếp xúc được môi của cô, sẽ không nhịn được, căn dặn tài xế lái tới đỉnh núi phía trước, vừa căn dặn, vừa ôm chặt vòng eo hấp dẫn khiêu gợi của Trang Ngải Lâm, hôn mặt của cô, mắt của cô, lỗ tai của cô, cổ của cô. . . . . .

Tài xế lái xe, hết sức quy củ, dậm chân ga, chạy về phía rừng cây trước đỉnh núi.

Mưa to bay tán loạn! !

Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy tới đỉnh núi, cuối cùng dừng lại ở một đầu rừng thông, mặc cho đèn xe chớp động, thế nhưng anh lại một mình che dù đi đến chiếc xe của vệ sĩ, căn dặn bọn họ chờ ở dưới chân núi. . . . . .

Xe xốc xếch lắc lư!

(Một đoạn H 1000 chữ được cất giữ!)

“Cô. . . . . . Sau này cô có thể đối xử với đàn ông như thế hay không?”

“Sẽ không!”

“. . . . . . . . . . . .”

“Tôi thật sự sẽ không! Người có thể làm cho tôi chủ động, chỉ có một mình anh!”

“Nói cho tôi biết! ! Cô muốn tôi làm thế nào để cho cô vui vẻ! ! Tôi sẽ làm như thế để cho cô vui vẻ! !”

“Hay là thôi đi! Hôm nay ngày giổ của mẹ anh! Tâm trạng anh không tốt! Tôi . . . . . Tùy ý anh muốn !”

Sườn xe vẫn không ngừng lắc lư, thậm chí cửa sổ xe hiện ra từng luồng hơi trắng, truyền đến từng đợt tiếng rên rỉ, tiếng thở hổn hển. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK