Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1025: KINH HỒN BẠT VÍA

Một bầu không khí khẩn trương theo bóng dáng con bươm bướm xinh đẹp nào đó chập chờn, kinh sợ bên cửa sổ sát đất, màn cửa sổ trắng tinh mềm mại. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức ngồi dậy, giống như ở trong mộng mới tỉnh, hai mắt không khỏi trợn to, mơ hồ nhìn một tia nắng mặt trời vàng óng lặng lẽ rơi xuống trên sàn nhà bằng gỗ trơn bóng, vẫn nhìn phòng ngủ to lớn sang trọng, được chia làm hai nơi phòng ngủ và phòng khách, ở giữa ngăn cách bằng tấm bình phong chín cây mộc lan, lúc này tấm bình phong chín cây mộc lan bị xê dịch ra, có thể nhìn thấy rõ giữa phòng khách trang nhã đặt bộ ghế sa lon lùn gỗ lê mang ý thu ấm áp, gối ôm màu đỏ thẫm thêu mộc lan vàng, chói mắt mà ấm áp, trên bàn trà, Nga Mi Tuyết Nha ngàn năm còn tràn đầy một chút mùi trà đêm qua, phía trước có hai bình Kim Hồ Lô cao một mét dựa vào tường vách tường, bám chặt một bức tranh Khổng Tước Vương, phía dưới để một cái bàn gỗ tử đàn, hai bên trái để hai lò xông hương Cửu Đỉnh nho nhỏ, khói mù lượn lờ, vây quanh vài gốc hoa mẫu đơn tua tủa đầy khí phách. . . . . .

Bên ngoài ban công to lớn bị nước mưa đêm qua tạt ướt đẫm, nhưng bởi vì mùa thu mát mẻ, cho nên một chút sương mờ từ từ tản đi, trúc xanh xào xạc lay động, trước cửa sổ sát đất để ghế nằm hình tròn gỗ lê nệm ghế màu tím, xem ra vô cùng thoải mái, bên cạnh đặt một chiếc đèn cung đình quý phi thời Đường cao hơn 1m, bên trong màn lụa mỏng bươm bướm chập chờn, giống như tham luyến không khí thu buổi sớm. . . . . .

Tất cả mọi thứ dễ chịu giống như trong mộng, có chút không chân thật.

Đường Khả Hinh mặc váy ngủ màu trắng, lụa thượng đẳng, cổ chữ V thêu hoa mẫu đơn, vẫn mềm nhũn ngồi ở trên giường nệm mềm mại, khuôn mặt mông lung mềm mại như hoa đào, mê người mơ mộng, mái tóc cô rối loạn, cũng lộ ra trong vẻ lười biếng có hấp dẫn, cô vẫn xúc động kinh ngạc nhìn bên trong chiếc đèn lồng bằng vải lụa trước cửa sổ sát đất, bóng dáng bươm bướm xinh đẹp đang đập cánh, giống như bọn chúng đã sớm chờ đợi đã lâu, chờ đợi chủ nhân tỉnh lại, vì mở khóa vây khốn chúng nó, cô gái này nhìn cảnh tượng này, không nhịn được nhấc tấm chăn thêu hoa mẫu đơn màu vàng, chân trần đạp sàn gỗ có chút lạnh lẽo, đi về phía đèn lồng cung đình nho nhỏ vô cùng xinh đẹp, mặc cho gió nhẹ bay vào, thổi phất đuôi váy thật dài của cô giống như cánh hoa mẫu đơn, mùi thơm thiếu nữ do trời sinh làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung . . . . . .

Bươm bướm vẫn còn đang ở bên trong đèn lồng, chấp chới lay động.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra thần kì như đứa bé, đi tới đèn lồng cung đình quý phi cao bằng mình, cho tới bây giờ cô cũng không có thấy đèn lồng đẹp mắt như vậy, không nhịn được buông lỏng một chút đề phòng và tâm trạng căng thẳng, nở nụ cười dịu dàng, đưa ngón tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng xoay tròn đèn cung đình, tò mò thưởng thức hoa văn trăm hoa ở trong đèn cung đình, lúc này mới phát hiện ra, ở nơi nào đó đèn lồng có một cánh cửa nhỏ, có thể tự động đóng mở. . . . . .

Cô hơi suy nghĩ một chút, liền không nhịn được mở nhẹ cánh cửa nhỏ đèn trong lồng ra, lập tức nhìn thấy hơn mười con bươm bướm màu tím, màu xanh, màu đỏ, màu vàng, màu trắng xinh đẹp mộng ảo, chậm rãi vỗ cánh ở bên trong đèn lồng ấm áp, bay qua khuôn mặt như hoa của cô gái này, lập tức bay tới cửa sổ sát đất, giống như bươm bướm cũng hiểu, mặc dù bầu trời cực lạnh, không thể so với đèn lồng ấm áp, nhưng khát vọng trời cao biển rộng, là mong đợi của tất cả sinh vật trên thế giới.

Đường Khả Hinh nhất thời có chút xúc động và kích động đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn bươm bướm dần dần bay xa, trong lòng càng cảm thấy một chút bình tĩnh và yên ổn, còn muốn xoay người nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh gian phòng, lúc này mới phát hiện ra tay áo rộng thùng thình của mình thêu cảnh trí con đường tơ lụa nổi tiếng, cô nhìn thêu tay này không giống vật thường, liền có chút tò mò cúi đầu nhìn váy ngủ hoa mẫu đơn mình mặc nhất định giá trị giá không rẻ, cổ áo chữ V thật sâu, thậm chí lộ ra một chút bờ ngực hấp dẫn của mình, cô hơi đỏ mặt đưa tay che nhẹ bờ ngực, tiếp tục cất bước đi về phía trước, lúc này mới phát hiện ra, bên cạnh trên giường đặt một tấm bình phong bằng tre, sau tấm bình phong chính là quầy bar theo phong cách Châu Âu, quầy bar màu nâu sậm, vị trí ở giữa, ba tầng đều là tất cả rượu vang thế giới mới (*), có rượu vang đỏ, rượu vang trắng, sâm banh, rượu vang sủi bọt, thậm chí còn có rượu vang đỏ thế giới cũ (*) những năm gần đây như rượu vang hồng, rượu hoa hồng. . . . . .

Chú thích (*):
– Rượu vang thế giới mới (tân thế giới): áp dụng thành công các phương thức ủ rượu từ châu Âu và mở rộng ý tưởng sáng tạo hơn, tập trung vào công nghệ và tính hiệu quả, bao gồm: Mỹ, Úc, New Zealand, Argentina, Chile, Nam Phi, Trung Quốc, Ấn Độ, Uruguay, Brazil, Mexico, Canada.
– Rượu vang thế giới cũ (cựu thế giới): phương pháp ủ rượu cổ xưa và truyền thống, được truyền qua nhiều thế hệ. Là những loại rượu vang được sản xuất ở châu Âu. Tuy nhiên, nguồn gốc canh tác lại có từ thời đế chế La Mã cổ đại, bao gồm: Ý, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Áo, Đức, Hy Lạp, Hungary, Israel, Romania, Slovakia, Slovenia, Croatia, Cyprus, Thụy Sỹ, Anh và Macedonia.

Chỉ cần tiếp xúc được thế giới rượu, cô gái này có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, giống như trong bầu trời chảy qua rượu vang như máu! !

Đường Khả Hinh trợn to mắt mơ mộng, lặng lẽ cất bước, trợn mắt há mồm đi về phía quầy rượu đặc biệt, quen vươn tay cầm một chai rượu nằm ngang trên giá rượu, xoay tròn qua thân chai, nhìn nhãn hiệu rượu phía trên, lập tức nhìn ra đây là Freixenet, tập đoàn rượu vang CA lớn nhất Tây Ban Nha, bọn họ dùng pháp sản xuất rượu sâm banh, tổng cộng tiêu thụ ở 140 nước trên thế giới, luôn đi theo con đường bình dân, tuy nhiên nó được nhà thơi nổi tiếng Rabindranath Tagore vô cùng yêu thích, biết cái loại rượu này nhất định là Tô Linh cất kỹ, có thể nhìn ra mặc dù cô là danh viện được coi trọng hàng đầu cả nước, nhưng cũng không phải là một người cổ hủ cố chấp, quá hư vinh. . . . .

Bên ngoài có một chút âm thanh truyền đến, giống như tiếng bước chân nặng nề.

Đường Khả Hinh ngạc nhiên cầm chai rượu màu xanh đậm, xoay người, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lòng mãnh liệt tò mò, liền im lặng buông chai rượu xuống, xoay người đi về phía cánh cửa phòng, đứng yên ở bên cửa một lát, rốt cuộc không nhịn được vươn tay nắm cánh cửa mạ vàng kéo mạnh, lập tức mở ra một chút khe hở, hai mắt trợn to nhìn qua khe, hít vào một ngụm khí lạnh nhìn thấy hành lang tầng hai nhà họ Tô, mỗi khoảng cách hai bước đứng đầy đặc cảnh mặc tây trang đen, mười mấy quan chức cấp cao nhanh chóng bước tới, sau đó quan chức từ từ đi lên thang lầu, còn có một số cô gái mặc áo sơ mi sọc thẳng, đồng phục váy ngắn màu đen, bọn họ buộc tóc đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng chuyên nghiệp, đeo mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc, tay ôm một phần tài liệu, theo một số quan chức đi vào bên trong. . . . . .

Hai đặc cảnh đứng cửa phòng, bị Tịnh Kỳ ở bên trong nhanh chóng mở ra, nhất thời bên trong truyền ra tiếng của một thư ký đang giải thích bằng tiếng Nga, hai quan chức cấp cao cẩn thận đứng ở trước bàn làm việc, giống như đang chờ nghe chỉ đạo, Tịnh Kỳ giống như không có chuyện gì xoay người, thật cẩn thận khép cửa phòng lại, cười như không cười nhấc mí mắt, rất thâm ý nhìn về phía trước một cửa phòng khách nào đấy. . . . .

“Ầm!” Đường Khả Hinh nhất thời giật mình đóng chặt cửa, sắc mặt tái nhợt xoay người dựa lưng vào cánh cửa kia, tay che ngực, căng thẳng mắt nhìn phía trước, thở hổn hển. . . . . .

Tịnh Kỳ đứng yên ở trước cửa phòng đọc sách của Thủ tướng, im lặng nhìn cánh cửa kia thật lâu, rốt cuộc chậm rãi cất bước, đạp giày cao gót màu đen, đi tới cánh cửa kia. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn dựa lưng mạnh vào ở trước cửa, nuốt cổ họng khô khốc, hơi nghiêng mặt muốn lắng nghe tiếng động ngoài cửa, không khỏi cảm thấy căng thẳng làm cho trên trán cô đổ mồ hôi, mọi thứ có liên quan chính trị, chính là bí mật không thể xâm phạm, bản mình bị khủng bố khó hiểu, nhất là cô mới vừa liếc lên khe cửa mở ra thì thấy Thủ tướng mặc quần áo ở nhà màu nâu sậm, ngồi ở trước bàn làm việc to lớn, đeo mắt kính đen, đang im lặng che giấu sắc bén xem xét một phần tài liệu, loại cảm giác căng thẳng này càng làm cho mình hoảng sợ hít thở không thông. . . . .

Tịnh Kỳ đã đi tới trước cửa phòng, lại trầm ngâm trong chốc lát, mới mỉm cười vươn tay, gõ nhẹ cửa phòng một cái, gọi nhỏ: “Đường tiểu thư?”

Tiếng gọi dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh lại không khỏi hoảng sợ, cô biết Tịnh Kỳ không phải quản gia bình thường, là người Thủ tướng tin tưởng nhất, tương lai tiền đồ không giới hạn, càng là một cao thủ ẩn nấp, mặc dù bình thường biểu hiện tận lực thân thiết, hòa thuận, nhưng vẫn mang đến cho người ta một chút cảm giác căng thẳng, nhất là lúc này ở trong phủ Thủ tướng, nơi này có rất nhiều bí mật có thể chấn động thế giới, cô thở dốc, dựa sát vào trước cửa phòng, im lặng suy nghĩ thật lâu thật lâu, biết mình mới vừa không có lễ phép, đành phải từ từ xoay người, cúi đầu, chớp mắt một cái, đưa tay cầm tay cầm cửa, thật cẩn thận mở hé cửa ra, hơi nghiêng mặt, có chút lo sợ và lúng túng nhìn ra bên ngoài. . . . . .

Tịnh Kỳ dịu dàng đứng ở ngoài cửa, nhìn Đường Khả Hinh trong khe cửa, mắt to căng thẳng, luống cuống, cô không nhịn được nở nụ cười, giống như chị gái, nói: “Cô đã tỉnh rồi sao?”

Đường Khả Hinh nhìn Tịnh Kỳ tự nhiên và thân thiết như vậy, lại liếc một cái, rất nhiều đặc cảnh vẫn nghiêm túc đứng trên hành lang, đành phải cười xấu hổ, đáp: “Vâng . . . . .”

Tịnh Kỳ gật đầu một cái, cũng không miễn cưỡng, vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Thật sự rất xin lỗi, bởi vì Thủ tướng có quốc sự phải vội vã xử lý, tạm thời hẹn gặp quan chức ở nhà, nên đành phải giới nghiêm lầu hai, bởi vì nghĩ cô có thể còn ngủ, cũng không có thông báo trước cho cô. . . . . . Không ngờ chưa bảy giờ sáng, cô đã thức dậy rồi. . . . . .”

“Giới. . . . . . Giới nghiêm. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng  đọc hai chữ này, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, tự nhiên biết giới nghiêm này không giống với cuộc họp cấp cao của Hoàn Cầu, điều này nói có thể là chuyện lớn của đất nước, chuyện lớn của thế giới, cô không nhịn được nâng mí mắt, nhìn Tịnh Kỳ một cái. . . . . .

Ánh mắt Tịnh Kỳ cũng có chút sắc bén, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh trái tim chợt lạnh, đôi tay lại nắm cánh cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng, giống như vội vàng muốn phủi sạch quan hệ, cười xấu hổ nói: “À. . . . . . Tôi . . . . . Lúc nảy tôi chẳng có nghe cái gì cả, chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ là bên ngoài có tiếng động lạ, cho nên liếc một cái, hiện tại tôi lập tức trở về phòng nghỉ ngơi ngủ! Không nhìn chuyện gì! Chị yên tâm!”

“Cô không đói bụng sao?” Tịnh Kỳ thấy Đường Khả Hinh căng thẳng như vậy, không nhịn được bật cười hỏi.

“Không. . . . . . Không đói bụng!” Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng đáp.

“Cô cũng không cần rửa mặt?” Tịnh Kỳ mỉm cười hỏi.

“Tôi tự mình làm!” Đường Khả Hinh vội nói, lập tức nghĩ tới Thơ Ngữ, Tiên Nhi và Lạp Lạp đang ở đâu?

“. . . . . .” Tịnh Kỳ im lặng, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới nói: “Cô không cần căng thẳng, Đường tiểu thư. . . . . .”.

“Tôi không có căng thẳng! ! Tôi chỉ là . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời chớp hai mắt, cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, không nhịn được vươn tay, đè nhẹ trên trán, không nhịn được giống như có chút mệt mỏi nói: “Tôi chỉ có chút mệt mỏi. . . . . . Sẽ ngủ ngay! Lập tức ngủ ngay!”

Cô không nói hai lời, ngay lập tức muốn đóng cửa lại. . . . . .

“Đường tiểu thư! !” Tịnh Kỳ đột nhiên không nhịn được nữa, đưa tay chống nhẹ cạnh cửa, bất đắc dĩ nhìn cô gái này căng thẳng, bật cười nói: “Tối hôm qua mới đã trải qua cuộc chiến kinh hồn bạt vía như vậy, hôm nay cô phải nên lạnh nhạt như mây khói mới đúng. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nhất thời trợn to hai mắt, giật mình nhìn Tịnh Kỳ, không nhắc tới cũng thiếu chút nữa không nhớ ra. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK