Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185: AMIMEE 2

Tô Thụy Kỳ nắm chặt tay lái, hai mắt run rẩy nước mắt kích động, nhìn đường phố phía trước chạy ngược hướng mình, anh cắn chặt răng, đạp mạnh chân ga vọt về phía trước! !

Ban đêm!

Trong ngôi lầu nhỏ!

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu mới vừa tắm xong, thay áo ngủ, mọi người đang cầm một đĩa mì sốt tương, xem TV đang phát sóng Giải Quả Cầu Vàng, quả nhiên là Aimee, họ cùng vui vẻ kêu lên: “Oa! Cho Trung Quốc chúng ta mặt mũi! Thật tốt! !”

“Aimee, thật xinh đẹp!” Tiểu Nhu đang cầm sợi mì, thật hâm mộ lầu bầu nói: “Trên thế giới này, tại sao có thể có cô gái xinh đẹp như vậy? Mắt, mũi, miệng, nơi nơi cũng xinh đẹp! ! Mẹ tôi cũng nói dáng dấp của tôi hơi giống cô ấy!”

“Chậc, chậc, chậc!” Nhã Tuệ quay đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía cô, cười nói: “Dáng dấp cô giống như cô ấy sao? nhiều lắm cô chỉ có mặt mũi đoan chính! Cô ấy mới gọi là xinh đẹp!”

Tiểu Nhu mím môi, nhìn về phía Khả Hinh ngồi ở đầu kia ghế sa lon, cô vẫn còn ôm phần tài liệu và rất nhiều rượu đỏ, uống từng ly từng ly…, có lúc cầm lên một chai rượu, nhìn kí hiệu phía trên và mình uống không tương xứng, liền hừ một tiếng, nói: lại gạt tôi . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Tiểu Nhu nhìn về phía Khả Hinh, lầu bầu nói: “Cô cùng xem trao giải Quả Cầu Vàng với tôi đi. Xem một chút đi? Nữ diễn viên Trung quốc chúng ta giỏi nhất hả? Diễn xuất rất giỏi! Dáng vẻ cũng đẹp ngây người! !”

Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn tài liệu, sau đó đặt bút viết xuống, nói: “Ừm. . . . . .”

“Chúng ta cùng chúc mừng cho cô ấy!” Tiểu Nhu lại nói.

Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, vươn tay vỗ nhẹ hai cái, nói: “Chúc mừng cô ấy!”
“Rốt cuộc cô phải bận đến bao lâu nữa?” Nhã Tuệ cũng không còn kiên nhẫn nhìn về phía Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh khom người xuống, ghi chép phía trên tư liệu rượu đỏ, nói: “Cũng còn không nhiều lắm. Môn học hôm nay làm không xong, ngày mai kiểm tra không qua được, tôi sẽ bị xa thải thôi.”

“Anh ấy nghiêm khắc sao? Không giống !” Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, không quá tin tưởng.

“Tôi cũng không tin, nhưng đây là sự thật! Anh ấy không chỉ yêu cầu nghiêm khắc, anh ấy còn rất giảo hoạt!” Đường Khả Hinh nâng một ly rượu đỏ, uống một hớp, thở một hơi, cảm giác sau lưng có mồ hôi toát ra, nhưng vẫn nghiêm túc ghi chép tài liệu.

“Làm sao vậy?” Nhã Tuệ nhìn về phía bạn thân.

Đường Khả Hinh cũng không giải thích, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng liền nói: “Dường như uống quá nhiều, tôi đi tìm một chút nhân sâm giải rượu. . . . . .”

“Không có nhân sâm đâu! ! Cô ăn mỗi ngày cũng không biết! Uống quá nhiều rượu như vậy, tôi xem tối nay cô có thể ngủ ngon hay không! ? Tôi đi mua đi cho cô!” Nhã Tuệ đứng dậy.

“Không cần, để tôi đi mua cho.” Đường Khả Hinh cầm một cái áo khoác nhỏ màu trắng, đi ra cửa.

“Tại sao uống nhiều rượu lại không ngủ được?” Tiểu Nhu không hiểu.

“Rượu đỏ chỉ có tác dụng thôi miên thần kinh trong thời gian ngắn ngủi, nếu cô bị nó thôi miên thần kinh trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi này mà không ngủ được, tế bào thần kinh não của cô bắt đầu phân tán, sau đó tinh thần có thể tỉnh táo hơn so với trước lúc uống rượu! Có nhiều người cho rằng, uống rượu xong không ngủ được, lại bị nhức đầu, chính là nguyên nhân này” Nhã Tuệ nói.

“À? Thì ra còn có chuyện như vậy à?” Tiểu Nhu cảm thấy thật kỳ lạ!

Đường Khả Hinh vừa nghe bạn thân và Tiểu Nhu giải thích rượu đỏ, vừa cười vừa đóng cửa lại mới vừa đi xuống cầu thang, cũng đã nghe bên ngoài cửa tiếng róc rách, trời còn đang mưa. . . . . . Cô đứng ở trước mật mã cửa cầu thang lầu, cầm áo khoác nhỏ màu trắng, nhẹ nhàng đội cái mũ lên đầu, mở cửa, vừa muốn đội mưa phùn đi ra, ai ngờ nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen dừng ở trước cây ngọc lan dưới ánh đèn đường lóe ra ánh sáng kim loại rất nhu hòa.

“Hả?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi tới trước chiếc Land Rover, qua cửa sổ xe ướt nước mưa, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở chỗ tài xế, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt lại, bộ dạng rất cô đơn, cô lo lắng kéo cửa xe ghế trước ra, ngồi vào xe, nhìn bộ dáng anh yên lặng mất mát, kêu nhỏ: “Tô Thụy Kỳ? Anh làm sao vậy?”

Tô Thụy Kỳ chậm rãi mở mắt, xuyên qua ánh đèn đường màu xanh ngoài cửa sổ, thấy Đường Khả Hinh đội mũ màu trắng, đôi mắt to, rất quan tâm và lo lắng nhìn mình, hai mắt anh lập tức đỏ thắm, đột nhiên đưa đôi tay không còn hơi sức ôm nhẹ Khả Hinh vào trong lòng, mặt ướt đẫm chôn ở cổ của cô, hơi run rẩy. . . . . .

Thân thể Đường Khả Hinh bị thu hẹp lại, đôi tay rũ xuống, căng thẳng nghiêng mặt nhìn khuôn mặt cô đơn của anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải bởi vì tôi, hôm nay anh cãi nhau với Tử Hiền Tiểu thư hay không? Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. . . . . .”

Hai mắt Tô Thụy Kỳ di động nước mắt khổ sở, ôm chặt thân thể nho nhỏ của Khả Hinh, mong được một chút ấm áp, mặt dán vào cổ của cô.

Đường Khả Hinh lo lắng nhìn anh, muốn giãy giụa mở ra một chút, nhìn mặt một chút. . . . . .

“Đừng cử động. . . . . . Để cho tôi ôm cô một chút. . . . . . Hiện tại tôi cần ôm một chút, trong lòng của tôi đau đến không thở nổi. . . . . .” Giọng nói của Tô Thụy Kỳ đột nhiên có chút run rẩy, đau lòng nói.

Đường Khả Hinh nghe nói như thế, có chút đau lòng hỏi: “Anh. . . . . . có chuyện gì? Chuyện có liên quan đến tôi không?”

Anh lắc đầu một cái, chỉ ôm chặt thân thể của cô.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, vẫn rất lo lắng nói: “Vậy. . . . . . có thể chia sẻ với tôi một chút không?”

Anh im lặng.

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, dường như cảm thấy anh không muốn, liền khẽ thở dài, đôi tay đang rũ xuống chậm rãi đưa lên khẽ xoa phía sau lưng của anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Tô Thụy Kỳ cảm nhận được dịu dàng của cô, cuối cùng chậm rãi buông lỏng thân thể mềm mại ra, sâu kín nhìn đôi mắt to đang quan tâm của Khả Hinh, anh đột nhiên cảm động, nhưng vẫn cố đè nén nói: “Có đôi khi tôi thật sự không phân rõ ở bên cạnh cô, là muốn bù đắp tổn thương hay. . . . . .”

Tối nay Đường Khả Hinh nhìn thấy Tô Thụy Kỳ rất kì lạ, có chút lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Không có sao chứ?”

Hai mắt Tô Thụy Kỳ rưng rưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khả Hinh, thật lòng nói: “Cô biết không? Cô rất đẹp, rất đẹp. . . . . . Là cô gái xinh đẹp nhất tôi đã gặp. . . . . .”

Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu nhìn anh.

“Tôi không biết cô đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nhìn thấy khuôn mặt cô không trọn vẹn, tôi vẫn cảm thấy cô rất đẹp. . . . . . Nếu cô muốn tôi đổi khuôn mặt cho cô, tôi đồng ý đổi giúp cô! Cô muốn không?” Tô Thụy Kỳ đột nhiên kích động nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn hai mắt Tô Thụy Kỳ tràn lệ, trong lòng của cô cũng không khỏi chua xót, cứ có cảm giác tối nay người đàn ông này rất bi thương, hơn nữa bi thương không cách nào trút hết. . . . . . Cô chậm rãi lắc đầu một cái.

“Không cần? Tại sao? Cô không cần vẻ đẹp của cô sao?” Tô Thụy Kỳ vội vàng nói tiếp: “Tôi có thể giúp cô! ! Tôi có thể giúp cô! Tôi thật sự có thể giúp cô!”

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, có chút gian nan nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Tôi không cần. . . . . . Tôi . . . . . hiện tại tôi chỉ cần anh có thể thật tốt. . . . . . chỉ cần anh thật tốt, tôi như thế nào cũng không đáng kể, trên thế giới này, không phải nhất định phải xinh đẹp mới có thể sống được, má trái của tôi như vậy, không phải anh cũng nói tôi rất tốt sao? Tôi thật sự là không cần. . . . . . hiện tại tôi chỉ lo lắng cho anh. . . . . . Tôi thật sự lo lắng cho anh. . . . . . Anh làm sao vậy?”

Tô Thụy Kỳ thật sâu nhìn về phía Khả Hinh nói: “Mặt của cô quan trọng, hay tôi quan trọng?”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía anh chân thành nói: “Người tôi yêu quan trọng hơn so với khuôn mặt của tôi. . . . . . Anh cũng quan trọng hơn so với khuôn mặt của tôi. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười, ở trong bóng tối, hai mắt nổi lên hơi nước.

Đường Khả Hinh hoảng sợ, cô đau lòng vội vã vươn tay nâng nhẹ mặt của anh, nghẹn ngào hỏi: “Anh làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ . . . . . . Anh có chuyện gì, anh nói với tôi . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt đẫm lệ của cô, đưa bàn tay nhỏ bé lên môi hôn mạnh, đột nhiên không nói lời gì cúi xuống, hôn lên môi của cô! Nước mắt lăn xuống!

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nước mắt cũng lăn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK