Chương 911: BÍ MẬTT
Trong phòng cấp cứu!
Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse, nhanh chóng từ gian phòng thay đồ trực tiếp đi vào phòng cấp cứu, thấy Trang Hạo Nhiên đang được mọi người kiểm tình huống tra trong đầu, sau đó chuẩn bị chụp CT các bộ phận trong thân thể, anh im lặng nhận lấy từng báo cáo kiểm tra, hai mắt nhanh chóng xem qua, trực tiếp hỏi: “Có phải tầm mắt bệnh nhân có triệu chứng mơ hồ hay không?”
Bác sĩ cấp cứu xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ lập tức nói: “Đúng vậy”
Tô Thụy Kỳ lập tức nói: “Lập tức thử máu cho anh ấy! Kiểm tra nồng độ chì! Có thể là trúng độc chì!”
“À?” Ba bác sĩ có chút không thể tin nổi nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: “Nhưng bệnh nhân nôn ra máu là triệu chứng chủ yếu!”
Tô Thụy Kỳ buông tờ giấy kiểm tra trong tay, mới trầm mặt nhanh chóng nhìn Trang Hạo Nhiên hôn mê, nói: “Nôn ra máu luôn có liên quan với đường hô hấp và dạ dày! ! Nhưng tình trạng anh ấy ngất lịm và nôn mửa hết sức không bình thường, theo tôi hiểu rõ thân thể của anh ấy bình thường, tuyệt đối không thể nào nôn ra máu như thế! Nhất định là thân thể anh ấy còn có vấn đề khác, thậm chí trường hợp bị thương nặng ho ra máu hết sức rõ ràng! Mà trúng độc chì hoàn toàn vừa đúng hệ tiêu hoá, hệ thần kinh, hệ thống máu đều bị tổn thương! Cộng thêm thị lực của anh ấy mơ hồ, tôi càng khẳng định điểm này!”
Bác sĩ vừa nghe, lập tức căn dặn y tá trưởng, nói: “Rút máu! ! Nhanh, kiểm tra nồng độ chì !”
“Để tôi! !” Tô Thụy Kỳ lập tức nhận lấy ống kim và bao tay cao su trong tay y tá trưởng, vừa rút máu cho Trang Hạo Nhiên hôn mê, vừa nói: “Lúc anh ấy mới vừa té xỉu, tôi nghe âm thanh trong lồng ngực của anh ấy cũng đã có chút không tầm thường!”
Anh nói xong, rút máu xong, tự mình giao vào trong tay y tá trưởng, nhưng mới tay đưa ra, vẫn thu trở lại, nói thẳng: “Tôi tự đi! !”
Tất cả bác sĩ cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ lập tức khởi động vô tuyến theo dõi, để cho phía sau nhân viên làm việc bắt đầu thực hiện theo dõi bệnh tình Trang Hạo Nhiên, anh mới nhanh chóng đi khỏi, nhìn thấy người hai nhà Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cấp tốc xông tới, anh cũng không nói nhiều lời, liền trực tiếp cầm mạch máu đi tới khoa kiểm nghiệm, viện trưởng nhanh chóng dẫn hai người đuổi theo, còn ông ta đi về phía trước mặt của hai nhà chủ tịch Tưởng Trang và bà vợ, căng thẳng nói qua bệnh tình của Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Ân Nguyệt Dung nghe viện trưởng nói đến tình huống của Trang Hạo Nhiên, lập tức cảm thấy đau lòng bật khóc, hoảng sợ đến mất hồn mất vía nghẹn ngào gọi: “Hạo Nhiên. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ cũng ôm lấy vợ, mặc dù muốn an ủi, nhưng bởi vì nghe nói tình huống lần này của con trai hết sức không tầm thường, cũng hoảng sợ đến có chút căng thẳng, không thốt nên lời. . . .
Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, hai mắt cũng đỏ bừng căng thẳng khó chịu, lo lắng đến thẳng kéo mẹ, nhưng cũng không thể nói chuyện.
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi cũng thật sự cảm thấy hoảng hốt tiến lên, hỏi thăm viện trưởng, tình huống cụ thể của Trang Hạo Nhiên.
Sắc mặt Viện trưởng nghiêm túc nhìn Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi nói: “Tôi đoán thân thể của Tổng Giám đốc Trang vốn có tình trạng. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đứng ở đầu kia, nghe nói như vậy, không khỏi quay đầu, nhìn viện trưởng một cái. . . . . .
Viện trưởng tiếp tục căng thẳng nhìn đám người Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, mới vừa muốn nói chuyện, lại liếc thấy Thẩm Quân Dụ khe khẽ nói gì đó với Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi ngẩn ra. . . . . . Ông ta tiếp tục nhìn bọn họ, căng thẳng nói: “Theo bác sĩ bước đầu kiểm tra, đêm qua Tổng Giám đốc Trang đã bị thương nặng, sau đó hôm nay vì cứu Đường tiểu thư, nhảy xuống biển, thân thể lại bị thương nặng một lần nữa, trước mắt đang hôn mê bất tỉnh, cậu chủ Tô cùng bác sĩ khoa cấp cứu của chúng tôi đang cấp cứu, nghe nói trong quá trình này, cậu ấy vẫn không ngừng nôn ra máu, tình huống không tốt lắm.”.
Ân Nguyệt Dung nghe tình huống này, thật sự hoảng sợ, nước mắt vẫn chảy, tay vội vàng run rẩy níu cánh tay Trang Tĩnh Vũ, khóc nói: “Ông xã, làm thế nào? Làm thế nào? Con em đã xảy ra chuyện! Con em thật đã xảy ra chuyện! Đều tại anh, bình thường đánh nó mắng nó như vậy, nói lời khó nghe, xem đi, nó thật cho rằng chúng ta không cần nó nữa! Nó đã xảy ra chuyện! Con trai của em gặp nguy hiểm! !”
Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng vội ôm chặt vợ, hai mắt cũng không nhịn kích động tràn lệ, cũng có chút không bình tĩnh, thở dốc, nói: “Nguyệt Dung, em bình tĩnh một chút! Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Súc sinh này. . . . . . Đứa bé kia là kiện tướng thể dục thể thao, bình thường bơi lội như cá, cũng có thể ngâm ở trong nước một giờ không lên! ! Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Đừng tự hù dọa mình!”
“Dù đứa bé mạnh khỏe như thế nào, cũng chịu không được giày vò như vậy! Nó nôn ra máu, còn phải xuống biển cứu người, em thương con trai của em. . . . . .” Ân Nguyệt Dung nói xong, liền cảm thấy đau lòng che mặt bật khóc.
“Mẹ! Không nên như vậy. . . . . .” Lúc này trong long Trang Ngải Lâm cũng không ổn, bình thường đánh anh, nhưng cũng chỉ để cho thân thể anh mạnh khỏe, mình có thể ra tay đánh em trai, nhưng người khác không thể đụng vào! ! Lần trước em trai xảy ra chuyện, mất tích, anh ở trong nhà của Bác Dịch đến khỏe mạnh mới trở về, không để cho người nhà lo lắng, thế nhưng lần này, trơ mắt nhìn em trai xảy ra chuyện nằm ở trong phòng cấp cứu, cô cũng không khỏi chảy nước mắt.
Diệp Mạn Nghi nghe Nguyệt Dung khóc như vậy, hai mắt càng nhấp nháy, vẻ mặt cũng lộ ra đau lòng, không nhịn được vươn tay, nắm chặt cánh tay Tưởng Vĩ Quốc. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc lập tức căng thẳng nhìn viện trưởng, nghiêm túc nặng nề nói: “Mặc kệ bỏ ra bất kỳ giá nào, các người nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tổng Giám đốc Trang, hiện tại cậu ấy là nữa bầu trời Hoàn Cầu của chúng tôi! !”
“Vâng! Hai chủ tịch và phu nhân xin yên tâm! ! Chúng tôi nhất định sẽ đem hết sức mình cứu Tổng Giám đốc Trang!” Viện trưởng nói xong, lại nhanh chóng xoay người, đi qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi và Thẩm Quân Dụ, đi về phía khoa xét nghiệm.
Khoa xét nghiệm! !
Tô Thụy Kỳ đứng ở trong khoa xét nghiệm, nhanh chóng giám thị bác sĩ cầm huyết tương đang nhanh chóng xét nghiệm nồng độ chì, anh chăm chú nhìn ở bên trong màn hình máy vi tính, phân tích nồng độ chì chảy trong máu Trang Hạo Nhiên không ngừng tăng cao, lúc đầu từ 1- 20, rồi đến 30, số liệu đang không ngừng tăng lên, ngay cả bác sĩ xét nghiệm cũng chăm chú nhìn số liệu nồng độ chì vượt qua ngưỡng UG60, tiếp tục tại không ngừng tăng lên, thậm chí vượt qua 60, cho đến 70, 80, 90, tròn 100. . . . . .
Bác sĩ xét nghiệm thở mạnh một cái, kinh ngạc nhìn số liệu vẫn càng không ngừng tăng lên, hít vào một ngụm khí lạnh nói: “Trời ạ! ! Cao như vậy! !”
Tô Thụy Kỳ nhìn này số liệu dừng ở 160, anh lập tức cầm lên điện thoại bàn, đè xuống số 0 nối thẳng phòng cấp cứu, nói với y tá trưởng: “Chẩn đoán bệnh nhân chính xác trúng độc chì, lập tức loại bỏ chì, chuẩn bị DMS, EOTA!”
Anh cúp mạnh điện thoại, nhanh chóng xoay người, vừa lúc nhìn thấy viện trưởng căng thẳng đi tới hỏi thăm tình huống, anh lập tức nói: “Chẩn đoán Tổng Giám đốc Trang chính xác bị trúng độc chì, cho nên mới dẫn tới bị thương nặng sau đó xuất một lượng máu thật lớn, lập tức loại bỏ chì ngay!”
Viện trưởng nghe xong lời này, lập tức khiếp sợ, nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Trúng độc chì? Làm sao trước đó không có bất kỳ triệu chứng nào! ?”
“Có thể là trúng độc cấp tính! Thể trạng của Tổng Giám đốc Trang mạnh khỏe cứng rắn, không phản ứng kịp thời cũng là bình thường!” Vì không có thời gian, Tô Thụy Kỳ liền nhanh chóng đi ra ngoài, chạy về phòng cấp cứu! !
Bên trong phòng cấp cứu! !
Thân thể Trang Hạo Nhiên bắt đầu co quắp không tầm thường, bác sĩ cấp cứu lập tức căn dặn y tá chuẩn bị natri phenobarbital, trước tiên nhanh chóng tiêm vào bắp thịt cho anh, lúc này Tô Thụy Kỳ thở gấp xông vào, gấp rút căn dặn: “Lập tức chuẩn bị dung dịch magnesium sulfate rửa ruột trước! Mau! !”
“Vâng! !” Một y tá khác lập tức đi thu xếp và chuẩn bị! !
Tô Thụy Kỳ thở dốc, đôi tay chống mạnh trước mặt Trang Hạo Nhiên hôn mê, bình thường quen nhìn khuôn mặt anh đầy nụ cười nhiệt tình, thật không quen sắc mặt anh tái nhợt, hai tròng mắt kiên định của anh lóe lên ánh sáng vô cùng sắc bén, sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Anh sẽ không được có chuyện gì đấy!”
***
Bên ngoài phòng cấp cứu, mọi người đang lo lắng chờ đợi, ngay cả Tưởng Thiên Lỗi luôn luôn bình tĩnh, cũng ở cha mẹ bên cạnh, lo lắng chờ đợi.
Viện trưởng cũng ngồi chung trong phòng theo dõi với các giáo sư của bệnh viện, đang quan sát tình hình cứu trị Tô Thụy Kỳ cùng mọi người ở bên trong khoa cấp cứu, đều rất nóng nảy và rất căng thẳng! !
Bên phòng bệnh độc lập không truyền đến tiếng kêu khổ sở của Thanh Bình, bởi vì đây là phòng bệnh độc lập sâu nhất, cho nên không hề quấy nhiễu đến góc bên kia bệnh viện, chỉ là dọc theo đường có y tá đi qua, nhìn tình hình được đám người áo đen bảo vệ nghiêm mật, còn có tiếng khóc đáng sợ quỷ dị của cô gái ở bên trong phòng bệnh, bọn họ có chút lo sợ đi đường vòng. . . . .
Uyển Thanh đứng ở trước vườn hoa bên ngoài phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn có một số y tá dáng vẻ hoảng sợ, hai mắt của cô lóe lên, lại nghiêng mặt lắng nghe tiếng khóc rống bên trong!
“Những tên khốn kiếp đáng chết! ! Nếu như một chút nữa chứng minh Thanh Bình bị oan uổng, tôi nhất định sẽ lột da bọn họ! ! Nhất là Tiêu Yến đó!” Mỹ Linh đứng ở một bên, hai mắt không khỏi tràn lệ nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt được bảo vệ nghiêm mật, nghẹn ngào nói.
Sau khi Lãnh Mặc Hàn đi, Uyển Thanh cực kỳ bình tĩnh đứng ở một bên.
Mỹ Linh lập tức đi tới trước mặt của Uyển Thanh, căng thẳng và kích động kêu lên: “Tại sao lúc nảy cô nói cho Thanh Bình một câu? Cô biết rõ cô ấy bị oan !”
Uyển Thanh cau mày nhìn Mỹ Linh, sâu kín nói: “Tôi làm sao biết cô ấy bị oan?”
Mỹ Linh ngẩn ra, nước mắt rơi xuống nhìn Uyển Thanh.
Uyển Thanh rất nghiêm túc và bất đắc dĩ giải thích với cô, nói: “Ngay cả tự bản thân tôi, tôi cũng nghi ngờ chính mình, rốt cuộc chai rượu đỏ nó đi đâu! ! Lúc nảy cô có nghi ngờ mình hay không?”
“Tôi. . . . . . . .” Mỹ Linh nhất thời bối rối.
Uyển Thanh cười lạnh nhìn cô nói: “Lòng người đáng sợ chính là chỗ này! Nó ẩn ở trong thân thể, mình cũng không thấy rõ, huống chi người khác?”
“. . . . . . . .” Mỹ Linh nghe nói như vậy, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái, mới nắm chặt quả đấm, cắn răng kiên định nói: “Tôi tin tưởng Thanh Bình! ! Cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Nếu như cô nhìn rõ một người! Còn cần chuyên gia phân tích tâm lý như tôi làm gì?” Uyển Thanh lạnh lùng nhìn cô.
“Vậy cô. . . . . .” Mỹ Linh nhất thời ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn Uyển Thanh, hỏi: “Vậy cô nhìn thấy cô ấy như thế nào?”
Uyển Thanh nghe nói như vậy, hai mắt chợt lóe, nhìn người áo đen xung quanh, nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi ngẩng mặt, vẻ mặt hơi lộ ra vài phần bí ẩn quỷ dị, cất bước đi khỏi. . . . . .
“Này!” Mỹ Linh nhất thời vội vã gọi cô.
Uyển Thanh sâu kín đi qua hành lang quanh co, đi qua từng chậu trầu ông và linh chi, lại qua cây cầu trong suốt nối liền hai căn lầu, từng bước từng bước đi tới trung tâm cấp cứu của bệnh viện, vừa đi hai tròng mắt dần dần lạnh lùng, cất bước ngoài, âm thanh giày cao gót trong trẻo xao động mặt đất, rõ ràng, có lực!
Phòng cấp cứu, mọi người vẫn còn đang gấp gáp chờ đợi. . . . . .
Lúc này Uyển Thanh sâu kín xuất hiện, chậm rãi đi đến, đi về phía Lãnh Mặc Hàn cách mọi người xa nhất, nhìn đám người xung quanh một vòng, mới như lơ đãng ở bên tai của anh, chỉ khẽ nhúc nhích đôi môi, hơi hạ thấp giọng nói: “Rượu đỏ đã được bí mật đưa đi, đoán chừng thời gian này, đã tới biệt thự Tổng Giám đốc Trang. Nhưng lần này, phải làm phiền Thanh Bình rồi, cô ấy cũng không biết cái gì. . . . . . Em tin tưởng, những người đó sẽ rất mau hiện xuất. . . . . .”
Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái.
***
Trung Quốc, một phía chân trời xa xôi khác!
Sáng sớm, chim hót hoa thơm, từng mãnh rừng trúc màu xanh biếc đón gió ngọt ngào, xào xạc lay động lắc lư, sương mù chưa tan, một cô gái mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần yoga màu trắng, chân không nhẹ như chim yến chuẩn bị đạp lên trên thân trúc, hai tay cô không ngừng uốn éo giống như con rắn, lấy lá trúc làm đối thủ, nhẹ nhàng tách ra, động tác khéo léo tránh lá nhọn dày đặc, từng trận chưởng phong, mạnh mẽ quét qua, bản lĩnh nhanh nhẹn và thần tốc, làm mọi thứ đều không dính vào người! !
Thỉnh thoảng lá trúc xẹt qua đôi mắt quyến rũ của cô, cũng đủ thấy cô lợi hại! !
Một cơn gió lại thổi qua, rơi xuống mấy mảnh lá trúc.
Một bóng người màu đen, ngồi trên một cái ghế rễ cây trăm năm, không chút nào bị ảnh hưởng mọi thứ xung quanh, bóng lưng cũng rất âm u lạnh lùng.
Tiếng bước chân từ rừng trúc truyền đến.
Dạ hành nhân cầm đầu nhanh chóng đi phía sau, trầm tĩnh, cung kính nói: “Boss, rượu đỏ lại bí ẩn biến mất lần nữa!”