Chương 1142: HOA NỮ NHÂN
Một cái điện thoại di động được bao băng keo trong suốt thật mỏng, sau đó ném vào cái hố nho nhỏ mới vừa được đào lên ở trong vườn nho, tiếng chuông điện thoại vang lên kéo dài, Trang Hạo Nhiên lại hoàn toàn không có phản ứng, đứng ở bên hố, đưa tay đẩy đống đất cát hai bên vào hố, hoàn toàn chôn lấp điện thoại cầm tay…
Lãnh Mặc Hàn cau mày, vẻ mặt khinh bỉ, nhìn người này, nói: “Có nên như vậy hay không? Có thể người ta thật sự có việc gấp thì sao?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên thật bình tĩnh, lại đẩy đất cát vào trong hố, mắt nhìn thấy điện thoại di động của mình hoàn toàn chôn lấp, còn một chút đống đất, cầm cành cây cắm ở trong đống đất kia, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, rất đẹp trai không nhịn được cười nói: “Có thể có chuyện gì? Nhiều năm như vậy, anh ấy không có tôi, cũng không phải qua tốt sao? Không cần tôi mới rời khỏi anh ấy một chút, anh ấy lại không được! Như vậy sau này làm thế nào?”
Lãnh Mặc Hàn không nói quay đầu, thở dài, mặt nhìn về phía vườn nho, mới sâu kín nói: “Như vậy anh đối với anh em không tốt.”
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, mắt nóng lên, dáng vẻ lập tức hung ác nói: “Ai nói anh ấy là anh em của tôi, ! Anh ấy là tảng đá nổ ra, trong sông chảy qua tới! Tôi mới là trong bụng mẹ tôi chui ra! ! Tôi đây chưa từng xem anh ấy là anh em! ! Sau này anh chớ nói lung tung đấy, cẩn thận tôi rút gân lột da anh!”
Tổng Giám đốc Trang Vĩ đại nói hết lời, ngay sau đó đứng lên, vừa vỗ đôi tay, phủi bùn đất trên tay, vừa hả hê, thái độ bỏ đá xuống giếng, chắt lưỡi một tiếng cười nói: “Để cho đồ vâ ôt này ngoan ngoãn ở lại nơi này! Mời Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại tự mình một mình xử lý hết công việc! Tôi tin tưởng anh ấy! Tôi không phải còn có một điện thoại di động nữa sao? Mọi người có chuyện thì gọi cái kia! Tôi đây… Hiện tại cũng không muốn cái gì! Chỉ muốn ở bên vợ của tôi qua hết hai ngày này… Ai dám có bàn tán, giết không tha!”
“… …” Lông mày của Lãnh Mặc Hàn nhảy lên, lại cười bất đắc dĩ .
“Tôi xem thường anh !” Tiêu Đồng cố ý nhịn cười nhìn lão đại! !
“Xem thường là tốt nhất! ! Bị người coi trọng áp lực rất lớn đấy!” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã rất đẹp trai, đôi tay cắm túi quần, một mình đi về phía
nhà họ Chu, Lãnh Mặc Hàn cũng nặng nề thở dài một hơi, cùng Tiêu Đồng đi theo anh, cùng nhau đi về phía nhà họ Chu, nhưng mọi người vẫn chưa đi hết vườn nho, cũng đã nghe được một tiếng đàn nhị hồ ai oán còn hơn chết, mọi người ngẩn ra! !
Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai, còn có đám người Đường Khả Hinh, Nhã Tuệ cũng rối rít đứng ở dưới tàng cây nhãn long, vẻ mặt lộ ra một chút khó khăn, nhìn người trước mặt…
Một bài “Nữ Nhân Hoa” ai oán, tiếng đàn nhị hồ quả thực làm cho người ta buồn đứt từng đoạn ruột truyền đến, người kéo đàn nhị không phải ai khác, chính là Chu Trường Dũng! !
Chu Trường Dũng tay cầm đàn nhị hồ dẹp hình bát giác, ông nội để lại cho mình, xách ghế ngồi, mặt nhìn về vườn nho phía trước, từ một ông chủ đất quân phiệt tục tằng, lập tức biến thành một người đàn ông nhẹ nhàng như nước, khuôn mặt lộ ra vẻ mất mát ai oán, tay trái ấn dây đàn, tay phải rất xúc động, say mê, bi thương cầm Trường Cung trong tay, vừa kéo, bản thân mình vừa muốn bật khóc, thậm chí hai tròng mắt sâu thẳm tràn qua mô ôt chút nước mắt…
Bài “Nữ Nhân Hoa” này tiếp tục được người đàn ông kia kéo nghe quạnh quẻ, thê lương, sâu kín oán oán, giống như một cô gái khóc thầm, vang lên trong vườn nho, truyền đến âm thanh nức nở.
Tô Lạc Hoành nghe tiếng đàn nhị hồ, thật sự không chịu nổi, thở dốc, trợn to hai mắt, há to miệng nhìn dáng vẻ Chu Trường Dũng trầm thống bi ai, không biết trong lòng tưởng nhớ mối tình đầu hay đang tưởng nhớ hận nước thù nhà tổ tông đã mời người Nhật Bản uống rượu, rất bi thương khổ sở… bài “Nữ Nhân Hoa” này quả thật kéo rất hay, nhưng tiếp tục kéo như vậy nữa, ông ta vẫn sống, tất cả mọi người muốn treo ngược tự sát chết rồi ! !
Đường Khả Hinh là người tuyệt đối lạc quan, nhìn Chu Trường Dũng như vậy, hai mắt cô cũng không khỏi lóe lên, nhấp nhẹ đôi môi, có chút khổ sở, nhớ đến mới tình đầu của mình…
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn theo âm thanh đàn nhị hồ, đi tới phần đất trống bên cây nhãn long, liền kinh ngạc nhìn thấy Chu Trường Dũng ngồi ở trên ghế nhỏ, hết sức trầm thống, đau thương kéo đàn nhị hồ, cũng có chút không biết biến chuyển, rối rít ngạc nhiên nhìn dáng vẻ ông ta như vậy, hoảng sợ đến dựng tóc gáy… Trang Hạo Nhiên đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi cô: xảy ra chuyện gì?
Đường Khả Hinh vẫn đắm chìm trong bi thương, khuôn mặt lộ ra say mê, ánh mắt không thôi, từng chữ từng chữ nghẹn ngào nói: “Em. . . . . Em cũng không biết… Chỉ là em cảm thấy bài hát này, rất bi thương. . . . . Em nhớ tới mối tình đầu của mình…”
Phốc!
Trang Hạo Nhiên lập tức mắt nóng lên nhìn cô, vội nói: “Mối tình đầu của em không phải là anh sao? Thì ra em còn có người khác? Tại sao anh không biết?”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, lập tức ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, từng chữ từng chữ, mang theo một chút hung ác nói: “Nếu như em nhẫn tâm một chút, cũng chém đứt mối tình đầu của anh, như vậy bắt đầu từ nhà trẻ đến bây giờ, anh cũng không sống nổi!”
Trang Hạo Nhiên không nhịn được mỉm cười, muốn vươn tay ôm nhẹ vợ…
Đường Khả Hinh hơi đẩy anh ra, vẻ mặt lộ ra lo ưu tư ai oán, nhìn về phía Chu Trường Dũng, người đàn ông kia…
Lúc này Chu Tiểu Tình và Trương Hoa đi ra, nhìn cha như vậy, cũng không khỏi thở dài một cái, mới đi tới bên cạnh ông, cúi người xuống, vừa nghe tiếng đàn nhị hồ gần như muốn chết, vừa khuyên giải: “Cha! Cha đừng khổ sở như vậy? Không có con rể Lãnh, không phải còn có Trương Hoa sao! ?”
Tiếng đàn nhị hồ ai oán tiếp tục vang lên…
Chu Trường Dũng vừa bi thương kéo đàn, khuôn mặt vừa mệt mỏi, suy nghĩ: mặc dù Trương Hoa tốt, nhưng số học của con rể Lãnh tốt hơn, hợp đồng sổ sách này phân tích rõ ràng mạch lạc làm cho ông ta lập tức hài lòng đối với người con rể này! Hết sức hài lòng! !
Lúc này Lãnh Mặc Hàn cũng biết tình hình, mang theo vài phần cảm động, mấy phần bất đắc dĩ nhìn Chu Trường Dũng, trong lòng ấm áp…
Chu Trường Dũng vẫn kéo đàn nhị hồ của mình, hai mắt trống rỗng, cũng không biết nhìn nơi nào đó, dáng vẻ cũng bi thương, gió lay lay, cỏ lay lay, mây bay bay. …
“Ôi chao! ! Cha! Cha đừng như vậy! ! Cha kéo thứ này, làm cho tâm trạng của con phiền chết rồi ! ! Con còn đang ở trong tháng !” Chu Tiểu Tình thật sự không có cách nào với cha, vươn tay đẩy mạnh bờ vai của ông ! !
Chu Trường Dũng không để ý tới con gái, vẫn không ngừng cầm Trường Cung, kéo bài “Nữ Nhân Hoa”, vẫn cảm thấy hết sức tiếc nuối…
Lãnh Mặc Hàn chỉ đành phải nở nụ cười có chút bất đắt dĩ, đi tới trước mặt của Chu Trường Dũng, ngồi xổm xuống, trầm giọng khuyên giải: “Chú Chu. Mặc kệ tôi và Tiểu Nhu có duyên phận hay không, nhưng được quen biết với chú là vinh hạnh lớn lao của Mặc Hàn! Tương lai, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần chú Chu có bất kỳ khó khăn nào, Mặc Hàn nhất định tận sức giúp đỡ ! Tôi và Tiểu Nhu tự nhiên là bạn bè tốt nhất! Tôi vẫn sẽ tận trách nhiệm của bạn bè, cho cô ấy quan tâm lớn nhất!”
Tiếng đàn nhị hồ dừng lại!
Chu Trường Dũng tay cầm Trường Cung, vẫn chăm chú nhìn Lãnh Mặc Hàn, nhìn người trẻ tuổi này đứng ở trước mặt của mình, vẫn tràn đầy khí thế, nhưng dáng vẻ hết sức tao nhã, ông lại không khỏi cảm thấy mất mát, nặng nề thở ra một cái, mới thu Trường Cung, tay vỗ bả vai Lãnh Mặc Hàn, khôi phục lại dáng vẻ quân phiệt đầy khí thế, khuôn mặt hiện lên nụ cười, nói: “Không sai! ! Chúng ta đều là người anh hùng biết anh hùng! ! Chuyện tình cảm trai gái, không có duyên phận chính là không có duyên phận! Nhưng tôi có duyên quen biết cậu ! Xem cậu như con rể rồi ! Sau này có chuyện gì, hoặc cần tìm một chỗ giải sầu, cậu cứ tới đây, chúng tôi nhất định sẽ khoản đãi cậu ! !”
Lãnh Mặc Hàn lập tức bật cười, nhìn Chu Trường Dũng thật lòng nói: “Cám ơn ông Chu!”
“Ôi! Đừng gọi ông Chu, ông Chu ! Hai ngày nay tôi nghe muốn nổi da gà ! Cứ gọi tôi là chú Chu đi! Chúng ta là người một nhà !” Chu Trường Dũng không nói hai lời, ném đàn nhị hồ vào trong tay con rể Trương Hoa, lúc này mới đứng lên nhìn mọi người cười nói: “Hôm nay! ! Chúng ta tiếp tục, không say không về! Tôi lại đi sai người mang rượu ủ trăm năm ra đây, uống tiếp! !”
“Được, được, được! !” Lúc này Trang Hạo Nhiên cũng vội vàng nhìn đám người Tô Lạc Hoành chớp mắt, rối rít cùng với Chu Trường Dũng chuẩn bị uống mấy chén, trấn an ông già này!
Mấy người phụ nữ, Nhã Tuệ, Tiêu Đồng cùng Đường Khả Hinh nhìn mấy đàn ông này lại bắt đầu muốn uống rượu, cũng không khỏi bật cười, Trần Mạn Hồng cũng đôi ôm vai, nhớ tới dáng vẻ Tiểu Nhu, vẻ mặt hung ác, nói: “Đã nói con bé đáng chết, không mở to mắt, không có kiến thức! ! Cho rằng tùy tiện câu cá là có thể câu được người đàn ông tốt! ! Ném bỏ như vậy! ! Cô ấy cũng không phải muốn trở lại phòng ăn của tôi ! Sau đó gây họa cho tôi, nhặt đồ ăn thừa, cơm nát của khách ăn chứ? Mỗi ngày ôm tiền ngủ, cũng không biết dùng như thế nào, ngu ngốc ! !”
Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cũng không khỏi nhìn cô bật cười. . . .
“Ôi! Càng nghĩ càng giận! ! Nội trong hôm nay, đừng để cho tôi thấy được con bé chết tiệt kia, không chừng tôi tức giận sẽ giống như bắn chim bồ câu, bóp chết cô ấy! !” Trần Mạn Hồng nói xong, liền một mình muốn đi theo chồng vào trong, hôm nay giày vò như thế, điểm tâm, cơm trưa cũng còn chưa có ăn, cũng chết đói! ! Nhã Tuệ nhìn bóng lưng cô tức giận đùng đùng, không nhịn được cười, biết cô từ đại học đến bây giờ, người này bụng vừa đói, liền phát giận loạn, nghĩ tới đây, cô lại xoay người nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đói bụng chưa? Chúng ta đi vào ăn trước một chút gì chứ? ?”
“Trước hết chờ một chút. . . .” Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, mới vừa nhìn thấy được ánh sáng, nhưng bởi vì lo lắng cho Nhã Tuệ, liền đỡ tay của cô nói: “Chị đi vào ngồi trước một chút, em khó được nhìn thấy phong cảnh nông thôn đẹp như vậy, còn có vườn nho tràn đầy sức sống, em tùy tiên đi một chút, có thể gặp Tiểu Nhu hay không. . .”
“… . . . .” Nhã Tuệ vẫn có chút không yên lòng Đường Khả Hinh.
“Đi đi! Bây giờ mắt em đã nhìn thấy! Không sợ! Còn có Tiểu Vi, Tiểu Hà đấy. . .
. .” Đường Khả Hinh lại ngọt ngào mỉm cười.
“Vậy… Được rồi… Cô đi dạo thoải mái đi. Xung quanh rất đẹp, nhất là. . . . . khu nhà nghỉ nước nóng tối hôm qua cô nghỉ ngơi càng xinh đẹp hơn !”
Nhã Tuệ cố ý nhịn cười, hai mắt hiện lên một chút trêu đùa, nhìn cô nói.
Khuôn mặt của Đường Khả Hinh hơi hồng, lập tức trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, xấu hổ nói: “Được rồi! Không nên nói như vậy…”
Nhã Tuệ lại không nhịn được bật cười, biết tính tình và thói quen của cô, đành không thể làm gì khác, hơn đưa tay hơi sửa sang lại sợi tóc trên trán cô, dùng một dây nho tương đối khô héo, dịu dàng gom tóc dài đen mượt đến eo từ phía sau quấn lên cho cô, tạo thành búi tóc hết sức xinh đẹp động lòng người, lúc này mới đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô nói: “Được rồi. Vậy tôi đi vào trước lấy một chút gì đó cho cô ăn, cô cẩn thận một chút. Đừng té ngã nữa đấy…”
“Ừ…” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, lúc này mới kéo nhẹ đuôi váy uay mặt sang, dùng đôi mắt đẹp của mình giống như kim cương, trong trẻo dịu dáng nhìn về phía vườn nho mênh mông ở trước mặt, từng giàn gỗ nhỏ cao ba mét, ánh đèn chiếu xuống càng khổng lồ, rất nhiều con bù nhìn, rối rít dang hai cánh tay, bảo vệ từng gốc cây nho mềm mại, một làn gió thổi qua, lá nho nhẹ nhàng lay động, từng quả nho bay ra mùi vị ngọt ngào…
Nhìn cây nho quấn quít thâ ôt đẹp giống như kiếp trước đến kiếp này, tâm trạng Đường Khả Hinh không khỏi tốt lên, trên mặt hơi tràn ra nụ cười kích động, hận không được lập tức muốn hòa vào trong cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp như vậy, mới vừa muốn đi dọc theo con đường nhỏ ở bên cạnh trồng cây nhãn long cây, đi vào trong vườn nho, nhưng lúc đang đi qua một chiếc xe thể thao thì ngạc nhiên nhìn thấmột quyển hộ chiếu nào đó, phía trên lộ ra khuôn mặt hết sức quen thuộc, cô hơi giật mình, xoay người, trợn to hai mắt, nhìn thấy ở bên trong ghế da màu đen đặt một túi du lịch màu xanh dương đậm, dây khóa đoán chừng bị đứa bé trong thôn kéo ra? Lộ ra một chút quần áo hoa lệ của phụ nữ, thậm chí còn có vài chai mỹ phẩm Châu Âu.
Trái tim của cô khẽ động, lại ngẩng đầu nhìn hình dáng chiếc xe thể thao này, hết
sức thời thượng và hấp dẫn, cũng không cần nghĩ cũng biết là xe thể thao của Trang Hạo Nhiên, cô liền không nhịn được hơi cúi người, vươn tay cầm hộ chiếu đặt ở trên ghế da, mở ra trong lòng bàn tay, mở to mắt liền nhìn thấy tấm hình của Giai Giai dịu dàng động lòng người, ánh mắt của cô nheo lại, trên mặt lập tức lộ ra dáng vẻ sư tử nhỏ, không nhịn được nhìn túi hành lý, nhướng mày, suy nghĩ:
Cái này… chắc là túi hành lý của chị Giai Giai chứ?