Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 942: GIÁ TRỊ CAO HƠN

Phòng bệnh.

Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi trên ghế sa lon một người, yên lặng nghe đôi song sinh cặn kẽ báo cáo chuyện Đường Khả Hinh mới vừa bị tấn công, Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành nghe xong, cũng kinh ngạc nhìn bọn họ.

Tiểu Vi lại mở miệng, nhìn mọi người nói: “Đường tiểu thư bị tấn công thì chúng tôi đã từng đánh nhau với một người trong bọn họ, phát hiện đối phương dùng thủ pháp Thái Cực, không giống như võ thuật của kẻ lỗ mảng bình thường trong tập đoàn sát thủ, hơn nữa bọn họ đang thi hành nhiệm vụ, thái độ cứng rắn có quy luật, giống như cùng một thầy với chúng tôi!”

Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp.

Lãnh Mặc Hàn nửa nằm ở trên giường bệnh, nhàn nhạt phân tích: “Sau khi Như Mạt tiểu thư được cứu đi, nhất định tụ họp lại với dạ hành nhân! Trong khoảng thời gian này, mỗi lần dạ hành nhân lên đường làm nhiệm vụ đều thất bại, đối phương nhất định sẽ có phê bình kín đáo, nhưng bởi vì hợp tác nhiều năm, lúc này vạch mặt, đối với người nào cũng không có chỗ tốt, vì ổn định lòng quân, nhất định phải làm một chút việc để dạ hành nhân yên lòng tiếp tục bán mạng cho ông ta!”

Lâm Sở Nhai vừa nghe chuyện này, lập tức kinh ngạc nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Ý của anh nói, lần này bọn họ muốn ám sát Tiểu Đường, là vì tặng một phần quà cho Như Mạt?”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lóe lên ánh mắt sắc bén, ngồi ở trên ghế sa lon, quả đấm bắt đầu nắm chặt vang canh cách, trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp mộng mơ của Như Mạt, một nổi tức giận nói không ra lời sắp nổ tung, thiếu chút nữa đánh úp lý trí và lòng tin của mình nhiều năm qua.

Lãnh Mặc Hàn cũng hiểu, nhìn thoáng qua Trang Hạo Nhiên, trầm giọng nói: “Nếu như theo tôi dự đoán, người bên kia cũng nhanh chóng ra tay ở quy mô lớn, đầu tiên là Tiểu Đường, tiếp theo đó là càng nhiều người!”

“Tôi có chuyện nghĩ không ra!” Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, nhìn mọi người đưa ra sự nghi ngờ của mình, nói: “Năm đó quan chức chính phủ giết chết hơn ba trăm thôn dân, hiện tại mọi người cũng hưởng hết vinh hoa phú quý, mà bọn họ là thủ phạm gây ra chuyện này cũng nhất định biết rõ sự thật! Chẳng lẽ dạ hành nhân có thể không có nghe thấy được phong phanh? Mặc dù không có ngửi được, chẳng lẽ những người này không sợ, có một ngày sự thật rõ ràng, sẽ bị tập đoàn sát thủ này quay súng lại bắn quân mình?”

Lãnh Mặc Hàn nhìn Lâm Sở Nhai, mở miệng nói: “Đây cũng là chỗ tôi lo lắng nhất. Rốt cuộc người đứng đầu dạ hành nhân hợp tác với người nào? Ông ta có quan hệ như thế nào với sự kiện rượu đỏ năm đó? Tại sao ông ta dung túng hoặc giật dây dạ hành nhân đi làm chuyện mất hết tính người, giết người phóng hỏa với qui mô lớn như thế?”

Trang Hạo Nhiên chỉ im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt xoay tròn, mới chậm rãi nói: “Ở trước ích lợi, mặc kệ bao nhiêu âm mưu, bao nhiêu sự thật, bao nhiêu vô tội, đều sẽ bị những người này làm thành công cụ lợi dụng, ở trước mặt bọn họ, giết người không cần đền mạng, phạm pháp không cần ngồi tù! Linh hồn đen tối, tự nhiên không thấy rõ đạo lý đúng đắn của cuộc đời! Thế gian này mong đợi thiên sứ là bởi vì e ngại ma quỷ. Mà bản thân tôi. . . . . . Chưa bao giờ tin ma quỷ!”

Anh nói xong, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi.

Bên trong xe Rolls-Royce.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, thấy số điện thoại của Trang Hạo Nhiên gọi tới, anh trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, mới nhấn nghe máy, đáp: “Ừm!”

Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng lắng nghe, hai mắt chuyển động, sau đó đáp lời, sau khi cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Đông Anh. . . . . .

***

Phủ Thủ tướng.

Âm thanh giày cao gót nhịp nhàng vang lên.

Đông Anh vừa đi theo Tịnh Kỳ cất bước đi về phía trước, vừa cầm điện thoại di động, cung kính  đáp lời: “Vâng, hiện tại tôi ở trong phủ Thủ tướng, anh đừng lo lắng, được. Chút nữa gọi lại cho anh.”

Tịnh Kỳ mỉm cười đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu, dịu dàng nhìn Đông Anh, hơi giơ tay mời cô tiếp tục quẹo bên trái hành lang đi về phía trước.

Đông Anh cũng lập tức lễ phép, khách sáo gật đầu.

Hành lang cong cong sang trọng, mỗi khi đi qua mấy bước, cũng sẽ rũ xuống bức màn màu vàng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đồng tâm kết tinh xảo rũ xuống một bên, kèm theo vách tường gỗ đỏ chạm trỗ tinh tế, khắp nơi lộ ra nồng nặc chủ đề con người và phong cảnh thiên nhiên của Trung Quốc, thậm chí đến gần ngoài phòng đọc sách của Thủ tướng, còn có bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ (*) chạm trỗ tốn thời gian ba năm hoàn thành, tổng cộng dài ba mét, dọc theo phía trước, phía trên đầu bức tranh trên tường còn chiếu xuống ngọn đèn nhỏ màu vàng óng, chiếu rọi người và cảnh trong bức tranh nhìn rất sống động, vô cùng sinh động. . . . . .

Ghi chú (*) Thanh Minh Thượng Hà Đồ: tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết thanh minh

Đông Anh nhìn thấy bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ này hết sức rung động và xinh đẹp, vẻ mặt của cô lộ ra cảm thán, hai mắt cũng không nhịn được tỏa sáng, kinh ngạc nói: “Chạm trổ thật tinh vi, Thanh Minh Thượng Hà Đồ thật đẹp, cái này cần tốn thời gian rất lâu rồi. . . . . .”

Tịnh Kỳ cũng mỉm cười đứng ở trước bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ, ánh mắt tỉ mỉ di động lên người và cảnh sắc ở trong bức họa trên mặt tường lồi lõm, nhìn thấy kỹ thuật tỉ mỉ và tinh tế, nhẹ nhàng nói: “Thanh Minh Thượng Hà Đồ này là tiểu thư chúng tôi vì mừng đại thọ 70 của Thủ tướng, tìm khắp cả nước, mới tìm được một cây gỗ mun ngàn năm quý hiếm như vậy, lại qua tay bậc thầy chạm trổ mất ba năm mới hoàn thành.”

“Trời ạ!” Đông Anh nghe nói như thế, lập tức có chút khiếp sợ, không nhịn được đưa ngón tay ngọc thon thon, muốn chạm vào bức tranh này một cái, nhưng lại sợ lỗ mãng, không dám động tay, chỉ có chút cảm thán cười nói: “Bức tranh này thật sự vô giá, sợ rằng không có bất kỳ tác phẩm nghệ thuật điêu khắc nào đáng giá hơn nó chứ?”

Ánh mắt Tịnh Kỳ nhấp nháy, nhìn Đông Anh mỉm cười nói: “Tại sao không có? Năm đó Hoàn Cầu của các vị có bình phong Cửu Long nổi tiếng trên đời, bản thân nó có ba ngàn năm lịch sử, là tác phẩm điêu khắc trân quý thời Hán triều Hoàng đế để lại, có giá trị ngang nhau với Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Thủ tướng chúng tôi, thậm chí tương lai đồng tiền tăng giá, trị giá càng cao hơn!”

Đông Anh im lặng nhìn cô.

Tịnh Kỳ đầu tiên im lặng nhìn cô một cái, cuối cùng khẽ mỉm cười, hơi giơ tay nói: “Lưu tiểu thư, xin mời. . . . . .”

“Vâng. . . . . .” Đông Anh nghe Tịnh Kỳ nói những lời này, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi đi theo Tịnh Kỳ bước lên phía trước, vừa đi vừa cười khẽ nói: “Gần đây, Thủ tướng giống như vẫn luôn ở trong phủ nghỉ ngơi. . . . . .”

“Đúng vậy!” Tịnh Kỳ dẫn Đông Anh đi tới trước phòng đọc sách của Thủ tướng, mới xoay người, nhìn cô nói: “Gần thân thể của Thủ tướng ốm nhẹ, vẫn luôn không có gặp khách. . . . . . Cô vẫn là người thứ nhất. . . . . .”

“Đây mới thật là vinh hạnh của tôi!” Đông Anh chỉ đành phải đáp lời.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tịnh Kỳ đứng ở ngoài cửa, dịu dàng nói: “Thủ tướng, thư ký Đông Anh của Tổng Giám đốc Tưởng có chuyện muốn xin gặp ngài. . . . . .”

Bên trong im lặng một chút.

Hai mắt Đông Anh xoay tròn, có chút căng thẳng nắm tài liệu, thở gấp mấy hơi, chờ đợi. . . . . .

“Vào đi. . . . . .” Rốt cuộc giọng nói trầm thấp của Thủ tướng truyền đến.

Cuối cùng Đông Anh thở phào một hơi, cầm tài liệu, lúc Tịnh Kỳ mở cửa cho mình, cầm tài liệu thật cẩn thận cất bước đi vào bên trong phòng đọc sách tràn đầy tầng tầng giá sách, một mùi đàn hương thăm thẳm bay tới, lầu các gỗ đỏ hai tầng, bày biện rất nhiều bộ sách chỉnh tề, áp xuống một không khí mãnh liệt.

Bàn đọc sách cổ xưa to lớn được đặt ở bên trái cửa sổ sát đất, bóng trúc nhẹ nhàng lay động, Thủ tướng ngồi ở trên ghế bành, cúi đầu, hai mắt chăm chú xem một phần công văn trên bàn, ngón tay nắm một cây bút máy, cũng không có viết xuống. . . . . .

“Thủ tướng!” Đông Anh hết sức cẩn thận, lễ phép cất bước đi tới trước bàn đọc sách, nhìn về phía ông cung kính gật đầu, nói: “Rất xin lỗi, quấy rầy ngài thời gian sau giữa trưa như thế, cảm ơn ngài có thể cho tôi gặp trong lúc cấp bách.”

“Có chuyện gì sao?” Thủ tướng cúi đầu xem tài liệu, hơi nhíu mày chặt, nhàn nhạt hỏi.

Đông Anh nâng mí mắt, liếc ông một cái, mới thật cẩn thận dùng đôi tay bưng tài liệu Tưởng Thiên Lỗi giao cho mình, đưa tới trước mặt của Thủ tướng, nói: “Đây là phần tài liệu sáng nay Tổng Giám đốc chúng tôi dặn dò tôi đích thân đưa đến trước mặt của ngài, mời ngài tự xem qua. . . . . .”

Ánh mắt của Thủ tướng hơi di chuyển, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tài liệu cũng không có đóng dấu Khách sạn Á Châu, suy nghĩ một lúc, mới đưa tay nhận lấy, im lặng mở ra, rút ra mấy tờ giấy A4, lẳng lặng đặt xuống ở trên mặt bàn, giống như một học giả nghiêm túc, cầm mắt kính đen, lẳng lặng xem nội dung phía trên. . . . . .

Hai mắt Đông Anh chuyển động, dịu dàng nhìn ông.

Thủ tướng lặng yên xem, thỉnh thoảng hơi di động mí mắt, giống như suy tư một chút, khi ông nhìn thấy hai học trò cưng cũng ở trong vụ án tham nhũng, hai mắt cũng chỉ bình tĩnh chuyển động, cũng không có nhìn ra bao nhiêu thay đổi. . . . . .

Đông Anh tiếp tục thật yên lặng nhìn ông, lại không khỏi cảm thấy lồng ngực phập phồng.

Thủ tướng lại lật một tờ tài liệu, thấy Như Mạt cũng ở trong vụ án tham nhũng, thậm chí nhắc tới chuyện trước kia Tần Vĩ Nghiệp tham nhũng, cuối cùng ngón tay ông gõ nhẹ tài liệu một cái, lấy mắt kính xuống, mới nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Đông Anh hơi bối rối nhìn về phía ông.

“Đi ra ngoài đi. . . . . .” Thủ tướng không nói gì, tiếp tục xem một phần tài liệu khác.

Đông Anh lập tức cung kính gật đầu, không dám dừng lại, dịu dàng nói: “Vâng. Thủ tướng.”

Cô lại chào tạm biệt, cuối cùng thở dốc đi ra ngoài.

Cửa phòng đọc sách nhẹ nhàng đóng, Đông Anh đứng ở bên cửa, nhanh chóng nhớ lại vẻ mặt và tất cả động tác của Thủ tướng mới vừa rồi, một lần nữa, mới vừa đang do dự. . . . . .

“Thư kí Lưu. . . . . .” Tịnh Kỳ nở nụ cười đột nhiên đứng ở trước mặt của cô, nhìn cô nói: “Nói xong nhanh như vậy sao?”

“A. . . . . . Phải . . . . .” Đông Anh không thể làm gì khác hơn, dịu dàng gật đầu, mỉm cười.

“Gần đây thân thể của Thủ tướng chúng tôi ốm nhẹ, dù sao cũng nói ít hơn trước, khó tránh khỏi làm cho người lo lắng, nhưng không cần nghĩ quá nhiều, cũng muôn ngàn lần không cần có áp lực, ông ấy là người hiền lành nhất. . . . . .” Tịnh Kỳ nói xong, liền hơi giơ tay với Đông Anh, cười nói: “Xin mời. . . . . .”

“Tốt. . . . . .” Đông Anh chỉ đành phải gật đầu, sau đó cùng Tịnh Kỳ cất bước đi khỏi phủ Thủ tướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK