Chương 801: PHONG ĐỘ THÂN SĨ
Sáng sớm hôm sau!
“Ô ô ô ô ô. . . . . .” Một tiếng khóc theo xe hơi màu đen truyền đến.
Đường Khả Hinh kéo một tờ khăn giấy, hết lần này đến lần khác, lau nước mắt và nước mũi của mình, trong đầu không ngừng lướt qua ba mươi triệu, toàn bộ bị chim bồ câu cắn bay đi. . . . . .
“Khó trách người khác nói, người có tiền phong thủy tốt, giàu một hết đời này sang đời khác, cũng bởi vì vấn đề vận khí! Người có tiền, mỗi ngày trúng số độc đắc, người không có tiền. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Cô nói xong, lại kéo một tờ khăn giấy, lau nước mắt và nước mũi, bên cạnh một khăn giấy như núi, tất cả đều là nước mắt.
Tài xế vừa cầm tay lái, vừa nhìn Đường Khả Hinh bên trong kính xe, khóc đến thê lương, liền ngạc nhiên hỏi: “Đường tiểu thư. . . . . . Cô xảy ra chuyện gì sao? Côi đã khóc một buổi sáng rồi, sắp đến Hoàn Cầu rồi.”
“Ô ô ô. . . . . . Ba mươi triệu. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa cầm khăn giấy, vừa khóc nói: “Đây chính là số tiền mấy đời tôi cũng xài không hết! Cái này khác với kim cương, đây chính là tôi dựa vào thực lực của mình kiếm về đó (không biết xấu hổ)! Từng đồng có máu và nước mắt! Suy nghĩ một chút nếu như tôi có ba mươi triệu, tôi không cần dậy sớm mỗi ngày, buổi tối ngủ trễ, có thể nằm, ngồi, ngủ ăn cơm, sau này thong thả thoải mái! Ô ô ô ô ô! Cứ như vậy mất đi! Trang Hạo Nhiên chết tiệt! Không có việc gì, giở trò kích động làm gì! Anh ngày ngày cùng phụ nữ liếc mắt đưa tình, khiêu vũ dán sát, muốn con gái, không phải chuyện dễ dàng sao? Khẳng định so với tôi kiếm ba mươi triệu dễ dàng hơn nhiều! Ô ô ô! Anh không có con gái, tại sao tôi phải an ủi anh chứ! Chuyện liên quan gì tới tôi chứ? Lúc đó tại sao anh không đưa vé số cho tôi ? Lúc đó tại sao tôi muốn nhét vé số vào trong ví tiền của anh chứ? Tôi ăn nhiều dưa chuột ! Ô ô ô”
Người này, lại cầm khăn giấy, phủ lên mặt, nức nức nở nở bật khóc.
Tài xế đại khái nghe được một chút ý tứ, không nhịn được cười quay tay lái, lái về phía đường lớn rừng phong của Hoàn Cầu, mới nói: “Có một số thứ đã định trước. Là của mình chính là mình, không phải là của mình, cưỡng cầu cũng cầu không được. . . . . .”
“Lời như thế, đều là lừa gạt ăn kẹo que! Chẳng lẽ tôi không cưỡng cầu, tôi sẽ có cơm ăn sao? Tôi sớm chết đói rồi! Ô ô ô! Ba mươi triệu! Ngài đi đường bình an, sau này cơ hội gặp ngài rất khó. . . . . .” Đường Khả Hinh khóc ô ô ô, cầm khăn giấy lên, khóc như hoa lê đẫm mưa.
Xe hơi màu đen tạm ngừng ở trước cao ốc Hoàn Cầu!
Tiểu Thanh dẫn hai người trợ lý phòng kinh doanh rượu, dừng ở dưới cầu thang, mỉm cười chờ đợi.
Một tiếng khóc truyền đến.
Bọn họ sửng sốt.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh nhớ tới, phải đến công ty, sáng sớm hôm nay còn phải tham dự một cuộc họp, liền nhanh chóng dùng khăn giấy, lau khô nước mắt và nước mũi, mặc váy dài liền thân màu xanh nhạt, bên hông buộc một sợi dây màu bạc, lộ ra eo thon của cô, mang giày cao gót màu trắng 12cm, đạp nhẹ mặt đất, đang đau lòng khổ sở đi xuống xe. . . . . .
“Đường tiểu thư, chị làm sao vậy?” Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn cô.
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói một tiếng, lại xoa xoa lỗ mũi đỏ bừng, nhẹ nhàng sửa sang lại sợi tóc trên trán, mới nhận lấy cặp công văn tài xế đưa tới, cất bước đi lên cao ốc Hoàn Cầu.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cùng lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Á Châu đang chậm rãi bước ra, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, hôm nay mặc váy dài màu xanh lá cây thanh lệ trang nhã như thế, buộc tóc đuôi ngựa thật cao đi tới, anh dừng bước lại. . . . . .
Đường Khả Hinh mới vừa đỏ vành mắt, đi vào đại sảnh, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức dừng bước lại, cung kính gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Tiểu Thanh cùng hai người trợ lý nhanh chóng khom người chào hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn hai mắt của cô đỏ bừng, lỗ mũi cũng khóc đỏ, liền cau mày hỏi: “Em làm sao vậy? Khóc?”
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh lại hút nhẹ lỗ mũi một cái, mới vội vàng cầm khăn giấy lên, nhẹ nhàng lau lau, mới nói: “Xem . . . . . Xem ti vi, cảm động khóc. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô, cười khẽ nói: “Sáng sớm? Xem ti vi?”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh không thể làm gì khác hơn, lúng túng đáp lời.
Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, mới hơi gật đầu nói: “Cực khổ.”
Anh nói xong, liền cất bước đi khỏi. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn anh cung kính gật đầu, nhìn anh đi khỏi, mình mới vừa muốn cất bước, suy nghĩ một chút, lại trở nên kích động xoay người, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc Tưởng?”
Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ quay đầu, nhìn cô.
“Xin hỏi. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi có chút lúng túng nói: “Xin hỏi em gái của anh, lúc nào thì trở lại Khách sạn Á Châu chơi? Lần trước tôi và cô ấy gặp mặt một lần, cảm thấy hết sức hợp ý, cô ấy còn giúp tôi một chuyện. . . . . . Tôi muốn tự mình cám ơn cô ấy. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, mới cười nói: “Con bé theo mẹ của anh đi Nhật Bản, đoán chừng qua chút thời gian mới trở về. . . . . .”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời có hơi thất vọng đáp.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, nhìn vẻ mặt mất mát của cô, liền hơi cười hỏi: “Thời gian gần đây anh nghe nói, Tuyết Nhi cho em con số vé số! Em có trúng hay không?”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh chợt thay đổi, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cười ha ha nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không có mua! Tôi làm sao có thể mua loại vật này? Tôi không quá tin tưởng số mạng! Có vài thứ, nhất định là của mình thì là mình! Không phải là của mình, cưỡng cầu cũng cầu không được!”
Cô nói thật tự nhiên!
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, ngưng mặt suy nghĩ một chút, mới mỉm cười xoay người.
Đường Khả Hinh thở dài một cái, lại nhớ tới ba mươi triệu này, nắm chặt khăn giấy, muốn bóp chết Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Đúng rồi. . . . . .” Trước lúc Tưởng Thiên Lỗi muốn xuống cầu thang, đột nhiên xoay người nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Bình thường có loại trường hợp này, Tuyết Nhi tự nguyện nói ra con số vé số thì đều trúng thưởng. Nhưng nếu như hỏi con bé nữa, con bé nói ra cũng không trúng như thế. . . . . . Nếu như lần sau em tò mò hỏi con bé, không nên đem toàn bộ tài sản trong nhà ném vào, có rất nhiều người bị phá sản bởi vì con bé. . . . . .”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, trên mặt không biết bày nét mặt gì, nhìn anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cười xoay người, xuống lầu đi khỏi.
“Ô ô ô. . . . . .” Đường Khả Hinh lại lấy khăn giấy, vừa khóc vừa đi vào Hoàn Cầu.
Tưởng Thiên Lỗi buông lỏng cúc áo, ngồi ở sau xe, nhìn bóng lưng mềm mại của Đường Khả Hinh, nghe tiếng khóc nức nức nở nở đáng yêu của cô, không nhịn được cười.
Đông Anh có chút cảm động nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng nói: “Tổng Giám đốc, đã lâu anh không cười rồi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, liền hơi thu lại vẻ mặt, suy nghĩ một chút, mới nói: “Đi thôi. . . . . . Về khách sạn.”
“Vâng!” Đông Anh lập tức đáp lời, căn dặn tài xế lái đi khỏi.
Tòa nhà Phòng kinh doanh rượu! !
Phòng họp số một, cửa phịch một tiếng bị đẩy mạnh ra! !
Tất cả thành viên của phòng kinh doanh rượu đang bàn tán ầm ĩ về tăng thêm nhà cung cấp mới lần này, nghe tiếng đẩy cửa, nhất thời sửng sốt ngẩng đầu.
Đường Khả Hinh lạnh lùng, tay cầm một phần tài liệu đi tới, bộp một tiếng, nện tài liệu lên trên bàn! !
Tất cả mọi người giật mình nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức mở tài liệu phần thứ nhất, hai tay chống mặt bàn, nhìn quản lý các bộ phận, Tổ trưởng, nói nhanh: “Tin tưởng các vị cũng biết! ! Trong quá khứ thị trường rượu đỏ, việc đánh giá thể rượu và mùi vị vẫn luôn bị ảnh hưởng nhân tố chính trị! Có phải nghe cảm thấy không thể tin được hay không! ! ? Ngay cả mùi vị mình nếm, đều phải chịu ảnh hưởng của người khác! !”
Ánh mắt cô xoay tròn, tâm trạng không vui nhìn mọi người.
Một đám đàn ông, mọi người ho khan, im lặng không lên tiếng.
“Lần này chúng ta tăng thêm nhà cung cấp mới! Tôi phát hiện hiệu ứng quảng cáo cao hơn thực lực của bọn họ!” Đường Khả Hinh lại tức giận nhìn mọi người, nói nhanh: “Tôi nghĩ mãi không hiểu, trải qua tiệc thưởng thức rượu lần trước, tôi cho rằng các vị cũng đã biết đề cao ngưỡng cửa của chúng ta như thế nào! ! Trên thế giới này, mỗi chuyện đều có tiêu chuẩn! ! Hơn nữa tiêu chuẩn nhất định phải càng ngày càng cao! ! Vì vậy ở thời đại tiến bộ! ! Tất cả mọi thứ, từ thức ăn ngon, rượu đỏ, bao gồm nghiệp vụ khách sạn, mỗi thời đoạn, đều là thời gian đếm ngược đào thải! ! Đã là kết quả nghênh đón trào lưu, đều phải chú ý đề cao nguyên tắc và yêu cầu của mình! ! Coi như dừng bước lại, cũng phải giữ cho ngưỡng cửa đứng thẳng, mà không phải hủy nó đi! Không để cho người khác có cơ hội ngồi, có khe hở có thể chui vào!”
“Lần này chúng ta nhằm vào các nhà cung cấp mới đưa rượu tới, cũng đã tổ chức tiệc thưởng thức, phát hiện thể rượu quả thật không tệ, mới đưa ra đơn đặt hàng. . . . . .” Trưởng Phòng kinh doanh rượu nhìn tất cả mọi người im lặng, liền không thể làm gì khác hơn, mở miệng.
“Thật sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười, nói: “Chỉ có cỏ dại, mới có thể sinh tồn ở trong khe hở!”
Trưởng Phòng kinh doanh rượu quay đầu, híp mắt nhìn cô.
“Trong 32 loại rượu, có tám loại là trộn lẫn Brandy! ! Hầu hết mùi vị, người bình thường không uống được!” Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn mọi người tức giận nói: “Lần này các vị đưa ra đơn đặt hàng có thể quá nhanh hay không? Cho dù vì lập công, cũng đừng gấp gáp như vậy chứ? Lúc này không phải mới vừa tới mùa hè sao? Cách một đoạn thời gian nữa tới lúc chia cổ phiếu! ! Tiểu Thanh! ! Lần này ký quỹ, bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi triệu!” Tiểu Thanh nói nhanh!
“Ba mươi triệu! !” Đường Khả Hinh vừa đọc đến mấy con số này, trong lòng cũng đau kêu lên: “Mọi người xem ba mươi triệu là một trứng bồ câu sao? Hay là một bó rau xà lách! Nói nuốt liền nuốt! Nói hái liền hái? Nói không có liền không có! !”
“. . . . . . . . . . . .” Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, kinh ngạc suy nghĩ, người này làm sao rồi?
“Bắt đầu hôm nay! ! Trình tài liệu đến Tổng Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu, yêu cầu phái hai chuyên gia bình phẩm rượu đến Phòng kinh doanh rượu chúng ta, đến kỳ hạn cung cấp rượu, tới túc trực tại phòng làm việc chúng ta! ! Chuyên đứng ở cửa, phục vụ nhà cung cấp! !” Đường Khả Hinh nói xong, nhanh chóng xoay người, ầm một tiếng đóng cửa lại! ! !
Tất cả mọi người hoảng sợ, ngạc nhiên cô có chuyện gì vậy?
***
Cả người Đường Khả Hinh nặng nề ngồi trước ghế da ở phòng làm việc của mình, thở dốc, nhớ tới ba mươi triệu này, cô lại đau lòng một trận, khó chịu vươn tay kéo khăn giấy, lại ngẩng đầu bật khóc ô ô ô. . . . . .
Đám người Tiểu Thanh kinh ngạc, rối rít đứng ở ngoài cửa, không hiểu, nghĩ xem hôm nay cô có chuyện gì.
Đường Khả Hinh cảm thấy không cam lòng, cắn chặt môi dưới, híp mắt nghĩ tới người này có biết mình trúng thưởng hay không? Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh có thể không cần số tiền kia! ! ! Bở vì nghĩ đến là cô đưa ra con số mà! !
Ánh mắt của cô lập tức sáng lên, trong lòng nghĩ: đúng vậy, Trang Hạo Nhiên vẫn luôn là một người rất có phong độ thân sĩ! !