Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 721: EM KHÔNG NGOAN

Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế sa lon ở sảnh tiệc, nhìn Đường Khả Hinh khiêu vũ với cha của  mình, anh thở dốc một hơi, đưa ngón tay, chống cằm của mình, vô cùng nghi hoặc không hiểu suy nghĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Điện thoại di động chợt vang lên.

Anh nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, nhìn là điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, không khỏi cảm thấy có chuyện, liền đứng lên, tránh sàn nhảy ồn ào và sôi động, đi ra sảnh tiệc, nhanh chóng nhận máy, đứng ở trong hành lang yên tĩnh, đáp: “Ừm?”

Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong mưa gió, mặc cho nước mưa vỗ vào người, nhưng vẫn nói nhanh: “Tôi cho anh biết một chuyện nghiêm trọng! Thì ra Khả Hinh trúng nọc ong rồi ! ! Rất có thể nguy hiểm đến tính mạng! ! Bây giờ anh lập tức đi tìm Bác Dịch hiểu rõ chuyện, tôi đoán Tiểu Đường không muốn để cho anh biết chuyện này, tránh cho anh lo lắng! Nhưng lúc này, có thể là lúc cô ấy lo sợ và bất lực, nhanh đi hỏi chuyện, làm bạn với cô ấy! ! Tôi đang chờ Tiểu Nhu hái cỏ thuốc xuống núi, đây là cơ hội rất lớn để cô ấy có thể sống được !”

Trong đầu Hạo Nhiên ầm một tiếng vang dội, cầm điện thoại di động, thân hình cứng ngắc đứng tại chỗ, hơi nhìn chăm chú phương xa, cảm giác hơi thở nặng nề đáng sợ, thở gấp. . . . . . Anh có một phút xốc xếch, rồi lại nhanh chóng tổ chức suy nghĩ trong đại não, nghe Lãnh Mặc Hàn nói câu cuối cùng: Khả Hinh trúng nọc ong, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng, hai mắt của anh nóng lên, nhìn thấy Bác Dịch và Tô Thụy Kỳ đang đi tới phòng nghỉ ngơi ở phía trước, anh lập tức cắn răng nghiến lợi, đi lên trước thật nhanh ! !

Cửa phòng nghỉ ngơi phịch một tiếng bị đẩy ra! !

Bác Dịch và Tô Thụy Kỳ lập tức nghi ngờ xoay người.

Trang Hạo Nhiên đã thở phì phò đi vào, không nói hai lời, nhanh như gió, giơ quả đấm lên đánh cho Bác Dịch một quyền! !

Rên lên một tiếng ! !

Cả người Bác Dịch ngã tại trước bàn bên cạnh.

“Tổng Giám đốc Trang! !” Tô Thụy Kỳ gầm hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”

Trang Hạo Nhiên không để ý đến Tô Thụy Kỳ, chỉ cực kỳ tức giận đi tới trước mặt của Bác Dịch, lập tức tức giận níu ống tay áo của anh, đau lòng gầm nhẹ: “Tại sao chuyện Khả Hinh trúng độc, không nói cho tôi ! Anh không phải là bạn bè của tôi sao? Anh nên hiểu cảm thụ trong lòng tôi ! ! Cô ấy đã xảy ra chuyện, tôi là người biết cuối cùng, anh bảo tôi làm sao chịu nổi! ! ? Cô ấy đối với tôi quan trọng bao nhiêu, anh không biết sao?”

Bác Dịch lập tức ngăn tay của anh, cũng tức giận nói: “Tôi là bạn bè của cậu! ! Tôi cũng là bác sĩ của cô ấy! Tôi có nghĩa vụ bảo vệ bệnh nhân! ! Đây là ý nguyện của cô ấy! ! Cậu và cô ấy là hai thân thể! ! Cậu chỉ cần giữ vững suy nghĩ trong lòng cậu là được rồi! ! Nếu như cậu không tôn trọng ý của cô ấy, cô ấy có thể sẽ khổ sở hơn! ! Cô ấy không muốn nói cho cậu biết, là hy vọng nếu như cô xảy ra chuyện, không để cho cậu lo lắng! !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, lập tức đau nhìn anh! !

Bác Dịch thở dốc, ngã ở trên tường, nuốt cổ họng một cái, nhìn anh nói: “Đi đi! Đi tìm cô ấy! Vào lúc này, tôn trọng ý của cô ấy! Nếu như cô ấy không muốn nói cho cậu biết, cũng không nên hỏi! Tôi đang nghĩ biện pháp, không cần lo lắng! Chúng tôi sẽ cứu cô ấy! Nhưng vào lúc này, cô ấy chỉ muốn hưởng thụ tiếng vỗ tay của mọi người cho cô . . . . . . Bởi vì cô đã nói, cuộc đời của cô ấy cho tới bây giờ đều chỉ có khi dễ, coi thường và tổn thương. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ cũng trầm trọng đứng ở một bên, cũng thở dài một hơi.

“Đi đi. . . . . .” Bác Dịch lại thúc giục anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nhìn anh một cái, mới vươn tay nắm chặt bờ vai của anh, muôn ngàn lời muốn nói không nói ra được, chỉ thở dốc, nhanh chóng đứng lên, mới vừa muốn đi ra ngoài, đi qua bên cạnh Tô Thụy Kỳ, lại đau lòng nhìn anh, nói: “Tôi đã từng một lần cầu xin anh cứu mạng của cô ấy, coi như tôi nợ anh! Tôi lại thỉnh cầu anh một lần nữa, cứu cô ấy.”

Tô Thụy Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Tôi hiểu rồi.”

Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, hai mắt lóe lên, không lên tiếng, bước nhanh đi ra ngoài.

Sảnh tiệc rối rít nhốn nháo.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, mỉm cười nói chuyện phiếm với đm người Trang phu nhân, mặc dù thân thể dần dần suy yếu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào hội trường, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, anh im lặng không lên tiếng đi tới, lập tức ngồi ở bên cạnh cô, nhìn tới trước thở dài một cái.

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh một cái, liền không để ý tới anh, mà im lặng xoay người, tiếp tục nói chuyện phiếm với Trang phu nhân. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nhanh chóng vươn tay, mãnh liệt ôm cô vào trong ngực.

“Aiz! Anh làm gì thế?” Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, đưa hai tay ra muốn đẩy thân thể của anh.

Trang Hạo Nhiên lại hơi xoay người, bá đạo cúi đầu, ngón tay siết chặt cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Nói cho anh biết! Có phải em trúng nọc ong hay không ?”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chỉ cười nhẹ, mới nhìn cô nói: “Em cho rằng em sẽ xảy ra chuyện, sau đó không chịu nói cho anh biết? Đây là một chuyện nhỏ, có anh ở bên cạnh em! Sẽ không có chuyện gì! ”

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức rưng rưng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, mới thở dài một cái, nói: “Cuộc đời của Trang Hạo Nhiên anh muốn lấy được cái gì, phải có cái đó! Chỉ có một chuyện, anh không muốn cướp đoạt, chính là cô nhóc của anh! Anh tôn trọng cô ấy giống như tôn trùng sinh mạng của anh! Nhưng anh phát hiện cô ấy càng ngày càng không nghe lời, một lần hai lần ba lượt làm tổn thương trái tim của anh! Một lần hai lần ba lượt xoay người! Được rồi! Anh không kiên trì! Nếu như em muốn yêu người nào, đây thật là chuyện của em! Nhưng anh không có cách nào mặc kệ em! Em biết tại sao không?”

Anh lại nhanh chóng nắm cằm của cô, rất nghiêm túc hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn anh, nước mắt chảy xuống, sâu kín lắc đầu.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên run rẩy mấy phần đau lòng, nhưng vẫn rất đẹp trai cười nói: “Bởi vì em không ngoan! ! Không nghe lời! Mới xoay người, em đã trúng độc! Anh làm sao yên tâm về em? Xảy ra chuyện như vậy, không nói cho anh….anh muốn đánh mông em!”

Trái tim Đường Khả Hinh như bị xé rách, tựa vào trong lồng ngực nóng bỏng của anh, hưởng thụ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của anh xuyên qua, còn có mùi thơm quen thuộc, cắn chặt môi dưới, cúi xuống, cố nén nước mắt.

Trang Hạo Nhiên lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ẩn nhẫn đau lòng, mạnh mẽ nói: “Thân thể không thoải mái ở chỗ nào? Nói cho anh biết, hả?”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, nghẹn ngào nói: “Cái ót tê dại, trong thân thể như bị lửa thiêu . . . . . . Trái tim và cánh tay đều rất đau. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, gật đầu một cái, hai mắt tràn qua một chút nước mắt, tay ôm chặt đầu của cô, nhẹ vuốt tóc cô, quay mặt sang hôn nhẹ trước trán của cô, mới nói: “Anh biết rồi. Em vất vả rồi, chúng ta đi thôi! Mặc kệ em có lý do gì không thể yêu! Bây giờ đi theo anh.”

Anh nói xong, chợt đứng lên, trong ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người trước mặt, lập tức bế ngang Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh kêu lên một tiếng, lập tức rơi lệ ôm cổ của anh, đau lòng nhìn anh.

Chúng tân khách cũng kêu lên, nhìn cảnh tượng này.

“Đi thôi. . . . . .” Người đàn ông này cũng không muốn nói cái gì, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng tân khách, ôm lấy Đường Khả Hinh sải bước, mở ra một lối đi nhỏ ở trong đám người, đi ra ngoài sảnh tiệc . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong đám người, nhìn cảnh tượng này, trong lòng đau nhói, nhưng chỉ đành ẩn nhẫn nuốt khổ sở vào lòng, đứng ở một bên, không lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ cũng bất đắc dĩ đứng lên, nhìn bóng lưng kiên cường của con trai, nặng nề thở dài một hơi.

Trang Hạo Nhiên ngơ ngẩn, không chú ý, ôm Đường Khả Hinh đi ra sảnh tiệc, sau đó xoay người xuống lầu.

Đường Khả Hinh chỉ khổ sở ôm cổ Trang Hạo Nhiên, để mặc cho anh ôm, thân thể theo tiết tấu của anh, mà tiếp nhận cảm giác an toàn mãnh liệt, hai mắt tràn lệ nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không muốn nói gì, chỉ nhìn cô một cái, đột nhiên mỉm cười, tiếp tục ôm cô xuống lầu, ở trong ánh mắt của chúng tân khách ở đại sảnh, đi vào thang máy, nhấn tầng lầu cuối cao nhất, hai người ở trước mặt của tân khách, để mặc cho cửa thang máy chậm rãi đóng lại! !

‘Phòng tổng thống’! !

Bầu trời tối tăm, ngoài cửa sổ gió mưa giống như móng vuốt ma quỷ bám chặt xuống bức tường thủy tinh, sau đó nước mưa dọc theo cửa sổ thủy tinh chảy xuống. . . . . .

Cửa, cạch một tiếng mở ra.

Trang Hạo Nhiên vẫn ôm Đường Khả Hinh đi vào trong nhà, thuận tiện đóng cửa lại, vẻ mặt mới thoải mái đi về phía đầu kia ghế sa lon, sau đó trực tiếp ôm cô ngồi ở trên đùi của mình, mình ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục giữ một tư thế, ngẩng mặt nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngồi ở trên đùi của anh, đôi tay ôm cổ của anh, rơi lệ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nhìn cô, chỉ dịu dàng mỉm cười, duỗi ngón tay véo nhẹ cằm của cô, như tình nhân cảm tính nỉ non nói: “Cảm thấy tốt một chút nào chưa?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn khéo léo gật đầu một cái.

“Tốt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, sau đó căn dặn: “Em ngoan ngoãn đi tắm. . . . . . Một chút nữa Mặc Hàn sẽ đưa thuốc đến, sau đó bó thuốc cho em, đừng lo lắng, được không? Anh sẽ không để cho em có chuyện. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . . Yên tâm. . . . . . Xem như em ngã bệnh, phải uống thuốc. . . . . . Chỉ đơn giản như vậy. . . . . .”

Nhẹ nhõm như vậy.

Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, vẫn kéo cổ của anh, hai mắt rưng rưng nhìn anh. . . . . .

“Thế nào? Nhìn anh như vậy là muốn hôn anh à?” Trang Hạo Nhiên lập tức cười, trong mắt ứa ra nước mắt.

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhìn anh như vậy, trong lòng không nhịn được xúc động, kéo nhẹ cổ của anh cúi xuống, hôn nhẹ trên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.

Trang Hạo Nhiên chép đôi môi, ngẩng đầu lên nhìn cô, trong lòng có chút mênh mông, ôm lấy eo nhỏ của cô, cảm giác đuôi váy trắng như tuyết bọc thân thể của cô, thật đẹp. . . . . . Anh mỉm cười vươn tay, vén nhẹ tóc dài hai bên khuôn mặt cô, lại nhẹ nhàng gỡ xuống đóa hoa hồng sâm banh, nâng mí mắt dịu dàng nhìn cô một cái, tay nắm nhẹ cái ót của cô, để cho cô cúi xuống, mình hơi vươn người tới, đón nụ hôn của cô, thoát đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô, nóng bỏng phát ra từng trận hơi thở nóng ấm.

Khóe mắt Đường Khả Hinh chảy xuống nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được ôm cổ của anh, đón nhận nụ hôn của anh.

Hai người vẫn giữ tư thế hôn như vậy, anh để tránh để cho tâm trạng cô kích động, tay không ngừng vuốt nhẹ sau lưng cô, bả vai của cô, hôn đầu lưỡi ngọt ngào của cô, ngón tay còn nắm nhẹ cằm của cô, hết sức dịu dàng. . . . . . đôi tay cô run rẩy ôm cổ của anh, nóng bỏng hôn, đôi tay vuốt nhẹ trên bờ vai anh, trong lòng chua xót, tiếp xúc được thân thể nóng bỏng của anh, toàn bộ thế giới đều bình tĩnh lại. . . . . . bình yên như vậy. . . . .

Ngoài cửa sổ, gió mưa vẫn điên điên cuồng đánh vào cửa sổ sát đất! !

Ở bên trong mặt thủy tinh mơ hồ, hai người nóng bỏng ôm nhau, ôm hôn rất thâm tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK