Chương 822: TÔI SAI RỒI
Phòng làm việc, yên tĩnh, lại lưu chuyển không khí kích động.
Đường Khả Hinh cầm cái cái hộp nhung, thiết tha nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô một cái, tiếp tục cúi xuống, cầm khoai tây đã bóc vỏ bỏ vào trong miệng, bình tĩnh nhai. . . . . .
Đường Khả Hinh hưng phấn như đứa bé, cầm cái hộp, đứng lên, ngồi vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn anh vừa vui mừng, vừa kích động, vừa hưng phấn cười nói: “Anh. . . . . . anh. . . . . . anh. . . . . . anh không có xé tờ vé số này? Vậy. . . . . . ngày hôm qua. . . . . . Anh xé tờ giấy, là cái gì vậy?”
Trang Hạo Nhiên vừa nhai khoai tây, vừa nhìn Đường Khả Hinh, hơi nở nụ cười, nói: “Toàn thế giới cũng không phải là chỉ có một mình em mua vé số! Trưởng phòng hành chính mua mỗi ngày, khát vọng có một ngày có thể lên như diều gặp gió, không cần làm việc, không cần dậy sớm, nằm ăn cơm. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng ngẩng đầu lên, nhìn anh, hiểu rõ ngày hôm qua anh lấy vé số của người khác, muốn trêu chọc mình, không ngờ sau đó có tranh chấp, hai mắt cô lập tức đỏ bừng vươn tay, đấm mạnh bờ vai của anh một cái, nói: “Anh thật xấu!”
Trang Hạo Nhiên chỉ cười, tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon, đem khoai tây đã bóc vỏ xong bỏ vào hộp giữ tươi, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn nửa khuôn mặt của người đàn ông này rất bình tĩnh, cô cắn nhẹ môi dưới, cầm tờ vé số, không nhịn được nghiêng người tới trước nhìn anh, hai mắt trợn to, kích động hỏi: “Anh. . . . . . Anh muốn đưa tờ vé số này. . . . . . cho tôi sao?”
Nín thở!
Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Ừ. Cầm đi đi. Vốn chính là của em mà. . . . . . Anh không có vận khí tốt như vậy.”
Mặt của Đường Khả Hinh lại lộ ra nụ cười khó có thể đè nén, nhìn anh tràn đầy kích động, nói: “Có thật không? Anh đã nói rồi đấy! ! Không thể chơi xấu nữa!”
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, híp mắt nhìn cô nói: “Em cho rằng ai cũng giống như em, tại trước mặt một người diễn một tuồng kịch, làm cho tình sâu như biển! Sau đó xoay người liền khóc với một người đàn ông khác?”
Đường Khả Hinh lập tức nhìn anh, nhưng bởi vì có ba mươi triệu, phát hiện mình không tức giận được, vẻ mặt nở nụ cười kích động, cúi đầu nhìn tờ vé số màu hồng, đúng là con số mình mua ngày hôm trước, cô thở dốc một hơi, duỗi ra ngón tay, muốn xé tờ giấy nhỏ này, rồi lại không nở, còn chưa kịp nghĩ xài số tiền kia như thế nào, liền ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, hào hứng hỏi: “Vậy khi nào chúng ta đi đổi vé số? Đi ngay ? Lập tức đi ngay sao! !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, quay mặt sang nhìn cô gái ngốc này, vô cùng hưng phấn, liền bật cười nói: “Có gấp gáp như vậy sao?”
“Ba mươi triệu đấy ! !” Đôi mắt to của Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu lên: “Anh cho rằng là ba mươi triệu là trứng bồ câu à? Ba mươi triệu, anh biết tôi có thể làm bao nhiêu chuyện không? Cuộc sống của tôi an toàn biết bao nhiêu ? Tôi không sợ chết đói!”
“Em có ba mươi triệu, vẫn chú ý an toàn của mình đấy thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không khỏi bật cười, nói.
“Anh không nói, tôi không nói, không ai biết ! !” Đường Khả Hinh rất kích động nói xong, ánh mắt chợt xoay tròn, nhìn anh hưng phấn cười nói: “Không! ! Tôi còn muốn nói cho Nhã Tuệ! ! sau khi đổi thưởng mới nói cho chị ấy biết! ! Mau! Chúng ta lập tức đi đổi thưởng! Tôi nhớ nhân viên 6 giờ tan việc! ! Mau! ! Tôi có xe, mời anh đi! Sau khi đổi thưởng, mời anh ăn cơm!”
“Anh đã ăn no. . . . . .” Trang Hạo Nhiên giống như không có hứng thú, nở nụ cười từ chối.
“Không được! ! Đây là hai người chúng ta mua đấy! Đương nhiên phải cùng đi lãnh !” Đường Khả Hinh lập tức cầm cái hộp, đứng lên, kéo cánh tay Trang Hạo Nhiên, kích động nói: “Mau! !, chúng ta cùng đi đổi thưởng !”
Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kéo cô ngồi ở trên đùi của mình, ôm lấy cô.
Đường Khả Hinh nhất thời ngã ở trong ngực của anh, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ôm vòng eo mềm mại của cô, hai mắt nóng bỏng nhìn cô, nói: “Anh giữ lại tờ vé số này, thậm chí tặng nó cho em, cám ơn anh thế nào?”
Đường Khả Hinh nâng nhẹ hai tròng mắt dịu dàng, nhìn khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông này, cùng hai mắt nóng bỏng, trái tim của cô nhảy thình thịch, có chút xấu hổ, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Vậy. . . . . . Vậy anh hi vọng tôi như thế nào?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, trên mặt hiện lên nụ cười mấy phần mập mờ trêu chọc, nói: “Cho anh một nụ hôn.”
Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, nhìn anh.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, hai mắt hấp dẫn khẽ đảo qua, nhìn cánh môi màu hồng đầy đặn của cô, không che giấu khát vọng. . . . . .
Đường Khả Hinh khẽ thở một hơi, lại hơi nhấc mí mắt, nhìn anh một cái, thậm chí có cảm giác tim đập nhanh, đáy lòng không khỏi nổi lên cơn sóng ngọt ngào, hơi nghiêng một bên mặt, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên môi mỏng của người đàn ông.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ nhúc nhích, cảm giác bờ môi đầy đặn mềm mại, ươn ướt của cô gái này rơi vào trên môi của mình, truyền tới một dòng điện, tim của mình ngứa ngáy giống như mèo cào, anh nuốt mạnh cổ họng khô rát một cái. . . . . .
Ánh mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, trong lòng chảy qua ngọt ngào giống như rượu băng, mỉm cười lại đưa mặt tới trước, hôn nhẹ ở trên môi của anh, thậm chí ngậm nhẹ cánh môi của anh.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tròn, nhìn cô gái này một cái, không nhịn được vươn tay, ôm lấy bên hông mềm mại của cô, để cho cô dán sát vào mình. . . . . .
Hai người cùng ôm nhau, mở cánh môi, đón nụ hôn của đối phương, đầu lưỡi cùng quấn lấy chung một chỗ, ướt át hôn, có một chút tiếng vang, đó là tiếng rên rỉ của Đường Khả Hinh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cuồng nhiệt hôn cô gái vẫn có chút xấu hổ, đang mút lấy đầu lưỡi của cô, cổ tay đeo đồng hồ bạch kim đắt tiền, chậm rãi lướt qua vòng eo của cô, cách lớp váy lụa màu xanh đậm của cô, vuốt nhẹ, truyền đến âm thanh “soạt soạt” . . . . . .
Đường Khả Hinh biết người đàn ông này vẫn để ý chuyện hai ngày nay, cho nên nụ hôn này, rất dịu dàng lại lộ ra một chút ẩn nhẫn, cô liền nhẹ cảm tính rời khỏi nụ hôn của anh, lại ôm cổ của anh, mặt dán mặt nhìn anh, chóp mũi nho nhỏ của mình đụng sống mũi cao thẳng của anh, mới nhắc mí mắt, dịu dàng mang theo vài phần ngượng ngùng nhìn anh nói: “Không nên tức giận. . . . . Tôi sai rồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lập tức nóng bỏng nhìn cô, có chút không thể tin sự dịu dàng của cô, đề phòng cười nói: “Vé số em cũng lấy được rồi, còn có cái gì muốn?”
Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt nhìn anh, lập tức cắn chặt môi dưới, mặt mắc cở đỏ bừng, tức giận nói: “Anh được đấy! ! Đối với tôi như vậy! ! Quên đi !”
Cô nói xong, muốn đứng dậy. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cười cũng đã từ phía sau lưng ôm chặt thân thể mềm mại của cô, để cho cô nặng ngồi ở trên đùi của mình, hôn nhẹ vành tai của cô, mới cảm tính mập mờ nói: “Không nên tức giận, anh đi với em được chưa? Chỉ là. . . . . . Anh sợ thời gian không còn kịp rồi, hay là hôm nào đi. . . . . .”
Anh nói xong, tay đã muốn dò vào !
“Không muốn! !” Đường Khả Hinh nhất thời xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, sôi nổi cười nói: “Tôi muốn đi đổi giải thưởng! ! Không đợi được ngày mai! !”
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, lại giống như ra lệnh nói: “Vậy hôn lại một cái!”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên xoa hông của cô, dịu dàng gọi.
Đường Khả Hinh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn, có chút xấu hổ nghiêng người tới trước, ôm cổ của anh, hôn nhẹ ở trên môi anh, đột nhiên tinh nghịch muốn cắn nhẹ cánh môi của anh. . . . . .
“Nghịch ngợm!” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã nhanh chóng đè Đường Khả Hinh xuống ghế sa lon, vén váy xếp li dài của cô, nâng nhẹ đôi chân thon dài trắng nõn, đè ở trên người của cô, cuồng nhiệt mút môi của cô, thoát ra đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của cô rất nhiệt tình, trận trận ép xuống, vừa ép vừa nở nụ cười xấu xa, khóe môi khẽ nhếch, hôn nhẹ ở trên môi của cô. . . . . .
“Anh chán ghét!” Đường Khả Hinh đưa tay đấm mạnh bờ vai của anh, mặt lại mắc cở đỏ bừng.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô một cái, tiếp tục nở nụ cười hôn cô, tay đã bóp nhẹ bên hông của cô.
Đường Khả Hinh không nhịn được cười, vươn tay ôm cổ của anh, đón nhận nụ hôn của anh, nâng nhẹ giày cao gót màu trắng, đạp ở trên ghế sa lon, cảm giác thận thể mạnh mẽ của người đàn ông này không ngừng đè xuống, cô khẽ thở gấp một tiếng.
Trang Hạo Nhiên lại muốn cuồng nhiệt ôm chặt cô, không ngờ lật người một cái, hai người phịch một tiếng, rớt dưới sàn ! !
“A! !” Đầu Đường Khả Hinh va vào một phát, lập tức nhăn mặt kêu lên: “Đau quá!”
Trang Hạo Nhiên vừa đau lòng, vừa nở nụ cười ngọt ngào, tay vỗ vỗ đầu của cô, nói: “Bảo bối, thật xin lỗi. . . . . .”
“Ghét. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Âm thanh nụ hôn nóng bỏng, từ phía dưới ghế sa lon, kéo dài truyền đến.
5 giờ 25 phút. . . . . .
Nhân viên Phòng hành chánh đã rục rịch chuẩn bị tan việc, đều là Tổng Giám đốc có cách lãnh đạo. . . . . .
Cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc lặng lẽ mở ra.
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu vàng nhạt, trên mặt hơi lộ ra nụ cười ngọt ngào, rồi lại cố làm thâm trầm, hắng giọng một cái, nhìn người trước mặt, tức giận nói: “Còn chưa tới giờ ! ! Liền chờ tan việc! Không biết ai dạy ra thứ như vậy !”
Toàn bộ nhân viên nghe nói như vậy, mọi người như con chuột lủi về chỗ, ngồi yên.
Lúc này Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ mỉm cười đi ra phòng làm việc, nhắc mí mắt, nhìn bọn họ một cái, cũng nghiêm chỉnh.
“Đi thôi! Không có thời gian!” Trang Hạo Nhiên nghiêng người nhìn cô một cái, liền mới im lặng bước đi.
Đường Khả Hinh cũng im lặng bước đi.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.
Trang Hạo Nhiên đi vào trước, xoay người liền kéo Đường Khả Hinh đi tới, không kịp chờ đợi ôm cô vào trong ngực, tay nâng cái ót của cô, cúi mặt hôn mạnh ở trên môi của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được nắm lấy hai tay áo của anh, mặt sung huyết đỏ bừng, nhưng vẫn xúc động, đón nhận nụ hôn của anh, thân thể cũng sôi trào.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, hai bóng người cấp tốc đi xuống đất, lại ôm nhau hôn rất nóng bỏng.
“Nhóc . . . . . .”
Một giọng nói tượng trưng thân phận và địa vị, vang lên ở tầng trệt.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Hai người cùng nhau nở nụ cười đi ra thang máy, giống như nói chuyện gì đó, rất vui vẻ.
Đường Khả Hinh cười vui vẻ, khuôn mặt hết sức đáng yêu và ngọt ngào.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không nhịn được vươn tay, véo nhẹ cằm của cô.
Ba nhân viên tiếp tân ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy, tất cả đều không nhịn được nở nụ cười nói: “Có phải hai người ở chung một chỗ hay không?”
“Có thể! ! Dù sao tôi nghe nói, là thư ký Đường theo đuổi Tổng Giám đốc chúng ta!”
“Không phải đâu? Là Tổng Giám đốc chúng ta theo đuổi Khả Hinh!”
Có người nói như vậy! !
“Nhưng chúng ta Tổng Giám đốc thật là hoa có chủ sao? Tôi rất mất mát nha. . . . . .” Có một nhân viên tiếp tân lập tức mất mát, líu ríu nói: “Tôi không nở. . . . . .”
“Đi! ! Dù tiếc đến đâu phải cũng không phải của cô!” Mọi người cùng nhau cười cô.
Đại sảnh Á Châu.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh vừa nói vừa cười đi tới phía trước. . . . . .
Nhân viên đại sảnh lập tức cung kính hướng tới anh khom người chào hỏi.
Vừa khéo vào lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng dẫn các lãnh đạo cấp cao cùng thư ký họp xong, đi xuống xe, từ đại sảnh đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ thân mật cười nói như thế, hai mắt anh khẽ chớp, nhìn chăm chú phía trước. . . . . . . .
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cũng dừng bước, nhìn tới trước.
Ba người im lặng nhìn đối phương. . . . . .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã có chút không khách khí.
Hai mắt thâm thúy Tưởng Thiên Lỗi cũng chăm chú nhìn anh thật chặt!
Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, ánh mắt xoay tròn, trong người đột nhiên dâng lên một quyết định, từ từ tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, hơi đưa tay, nắm nhẹ cánh tay của anh, như con chim nhỏ nép vào người. . . . . .
Trang Hạo Nhiên có chút gì hoảng sợ cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng di chuyển dừng tại bàn tay nhỏ bé nắm cánh tay Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, lại nắm chặt cánh tay của người đàn ông trước mặt, rúc vào bên cạnh anh.