Chương 1075: TẠM BIỆT CHUYỆN TÌNH LÁ PHONG
Cuối hành lang thật dài ! !
Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ cùng tất cả giám khảo, bao gồm đám người bà George, Jackson, Vitas cùng đứng ở cuối hành lang, ánh mắt tất cả đều quái dị nhìn Đường Khả Hinh, nhất là Jackson, sắc mặt càng nghiêm túc, nghĩ tới mới vừa rồi mọi người cùng xuất hiện ở tòa nhà, chuẩn bị kiểm tra phòng nghỉ ngơi tất cả chuyên gia hầu rượu thì lại thấy Đường Khả Hinh bắt rượu đỏ, tiến tới gần Lâm Tử Linh, nói qua một chút lời kiêu ngạo, cuồng vọng, thậm chí trong mắt không người, mình càng có thành kiến sâu hơn đối với cô! !
Vitas cũng đứng ở trong đám người chúng, hơi lộ ra nghi ngờ cau mày, hai mắt thâm thúy nhìn học trò, cũng không biết, tại sao lúc nảy cô phải nói như vậy?
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn các giám khảo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình, nhất là Jackson lộ ra thái độ chán ghét, nghe nói ông ta vẫn bất mãn đối với mình, trái tim của cô đập thình thịch, hai mắt lóe ra ánh sáng vội vàng, nhưng trong lúc nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ im lặng đứng ở bên cửa, có chút không kịp phản ứng. . . . . .
Lâm Tử Linh đứng ở một bên, cũng có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn các giám khảo bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng của cô mặc dù thầm kêu không ổn, lại thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt của cô chợt lóe, ngay sau đó ánh mắt lộ ra mấy phần hả hê.
Đường Khả Hinh lập tức nhắc mí mắt, nhìn chòng chọc Lâm Tử Linh!
“Cô ở nơi này làm gì?” Vitas đứng ở đầu kia, lạnh lẽo mở miệng.
“Tôi . . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thầy giáo, quen muốn giải thích. . . . .
“Không có hỏi cô !” Vitas mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt mở miệng!
Lâm Tử Linh nghe nói như vậy, lập tức quay mặt sang, thấy khuôn mặt Vitas lạnh lùng nghiêm túc, dáng vẻ không nói cười tuỳ tiện, trong lòng của cô chợt động, lập tức mang theo nụ cười vài phần nhẹ nhàng, giải thích nói: ‘À. . . . . . Tôi chỉ là tình cờ đi qua phòng của hầu rượu Đường, nghe nói bên trong có tiếng khóc, liền quan tâm thăm hỏi thôi. . . . . .”
Lạp Lạp và Tiên Nhi nghe xong lời này, lập tức bày dáng vẻ khi dễ nhìn cô! !
Đường Khả Hinh cũng hơi nở nụ cười, chế nhạo nhìn cô.
“Cô làm gì ở đây?” Jackson đứng ở một bên, cũng lạnh lùng mở miệng, nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh nghe tiếng anh không kịp, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tử Linh! !
“Hỏi cô đấy! !” Jackson hơi cất cao giọng, lại nghiêm túc mang theo vài phần tức giận hỏi! !
Đường Khả Hinh giật mình một cái, được Á Lạc ở sau lưng nhắc nhở, mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Jackson công tư phân minh, dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng, trái tim của cô đập thình thịch, không dám lên tiếng. . . . . .
Tòa nhà thật dài bay ra không khí hết sức căng thẳng, mà lúc này, rất nhiều tuyển thủ nước ngoài, bao gồm Thiên Thiên và Giang Dĩ Thần cùng đứng ở ngoài cửa, nhìn sang bên này.
Bà George thấy bầu không khí tẻ nhạt như thế, lập tức chậm rãi nở nụ cười, tay trái cầm một bản tài liệu màu xanh dương, nhìn dáng vẻ lúng túng của Đường Khả Hinh và Lâm Tử Linh, lập tức cố làm ra vẻ thoải mái, nói: “Đều nói đối thủ là sinh mạng thứ hao trong cuộc đời mình! Nó có thể kích thích ý chí chiến đấu, có thể quên mất bi thương, có đôi lúc, càng có thể chữa khỏi vết thương! Mới vừa rồi tôi nhìn thấy Đường Khả Hinh tiểu thư rất bi thương ở đại sảnh khách sạn Á Châu, tôi còn lo lắng, không thể thấy được thực lực thi đấu! Bây giờ nhìn lại, hết sức không tệ!”
Á Lạc đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, khe khẽ thông dịch giải thích lời của bà George, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bà George.
Hai mắt Lâm Tử Linh lóe lên, cũng nhìn Bà George.
“Bà George!” Jackson muốn phóng đại hành vi không có lễ phép của Khả Hinh mới vừa rồi! !
“Ồ! ! Jackson tiên sinh!” Bà George hiểu Jackson muốn nói cái gì, dáng vẻ bà hết sức buông lỏng, hơi vui vẻ, mỉm cười nói: “Tôi chỉ cũng chỉ nghĩ, trước khi cuộc thi đấu chưa bắt đầu, không để cho bất kỳ hành động nào của tuyển thủ, ảnh hưởng đến phán đoán chuyên nghiệp của tôi! Đây là điểm thứ nhất! Điểm thứ hai, là một phụ nữ, tôi tự nhiên biết, một phụ nữ, giống như mèo, rất hay thay đổi, hoạt bát, càng thêm sắc bén! Ông phải cho phép bọn họ có hành động nho nhỏ đáng yêu! Nếu tới quá gần phụ nữ, ngược lại không thấy rõ sự thật! Cho nên, tôi vẫn luôn giữ một khoảng cách đấy!”
Bà George nói xong, liền nhìn mọi người nhẹ nhàng mỉm cười, cất bước đi về phía trước, Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ cũng hơi lộ ra đồng ý gật đầu, cũng dẫn mọi người đi về phía trước, Đường Khả Hinh và Lâm Tử Linh chia ra ở hai bên cạnh, đón các giám khảo đi phía trước đi khỏi, Vitas và Jackson cùng đi qua bên cạnh hai người, cũng nhìn chăm chú đối phương một cái, mới từng người đi khỏi, Bác Dịch đi phía sau, chăm chú nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh bi thương tiều tụy lại tràn đầy ý chí chiến đấu, anh hơi thở dài một cái, lại tiếp tục im lặng đi về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng nhìn bóng lưng của anh, không nói gì thêm, liền cũng im lặng xoay người, trở về phòng của mình.
Lâm Tử Linh cũng hung ác trừng mắt nhìn cô, mới ôm vai một mình trở về phòng của mình.
Bác Dịch cố ý đứng ở phía sau cùng, ở nơi tòa nhà trống trơn xoay người, nhìn số phòng của Đường Khả Hinh, mới tiếp tục xoay người cất bước đi khỏi. . . .
Mùa thu, lá phong như lửa, bắt đầu vội vàng thả ra nhiệt tình của nó, giống như trái tim của tình nhân! !.
Một làn gió thổi qua, đưa tới từng làn mưa thu, tí tách gõ vào trên lá rừng phong cách hồ bơi không xa, lá phong đỏ nhiệt tình như lửa, trùng trùng điệp điệp tầng tầng quyện vào nhau, ngọt ngào nhận lấy nước mưa trút xuống, truyền đến âm thanh “Tí tách” vui vẻ, rất nhiều lá phong, trải qua mưa đêm trút xuống, còn có rất nhiều lá vẫn rơi ở cạnh hồ bơi, thật sự là cả khung trời đỏ rực. . . . . . Sau đó không lâu, truyền đến tiếng bước chân nặng nề. . . . . .
Anh mặc áo sơ mi màu đen và quần tây dài đen, chậm rãi cất bước, đạp mặt đất tầng tầng lá phong đỏ chất đống ướt đẫm, đi vào cả thế giới màu đỏ, trên cây rất nhiều lá non, bởi vì nhận ra người trước đây, lại khoái trá rơi xuống hạt mưa tí tách, rơi vào trên thân thể cao lớn trí tuệ. . . . . . Trang Hạo Nhiên ngẩng khuôn mặt kiên nghị, mặc cho hạt mưa rơi loạn trên mặt mình, hai mắt rất nóng bỏng thâm tình nhìn tầng 12 tòa lầu phụ, rất nhiều cửa sổ sát đất mở màn cửa sổ màu trắng, không biết cô ở nơi nào?
Nghĩ đến chỗ này, hai mắt anh lại lộ ra mấy phần đau lòng nhìn từng cánh cửa sổ, khát vọng có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của cô, xuất hiện trong tầm mắt. . . . .
Hạt mưa càng lúc càng dịu dàng, rối rít tung bay trên bả vai rộng của anh, cúc áo trước cổ hơi lỏng, lộ ra lồng ngực hấp dẫn, mới chưa bao lâu, có một cô gái chống một cây dù đỏ, đứng ở bên cây phong xanh, nghe tiếng mưa bồng bềnh, cài cúc áo cho anh. . . . . . Một chút dịu dàng lúc đó, đến nay khó quên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại vội vàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ từng cánh cửa sổ. . . . . .
Lúc này, Bác Dịch tay cầm một cây dù trong suốt, chậm rãi đi dọc theo hồ bơi màu xanh ngọc, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn nửa khuôn mặt anh nhớ thương, lo lắng, ánh mắt thâm tình, anh có chút bất đắc dĩ, mới giơ tay lên, chỉ về phía cánh cửa sổ thứ ba, nói: “Cô ấy ở nơi đó. . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt lại lộ ra một chút vội vàng nhìn cánh cửa sổ thứ ba, nhớ tới mới vừa rồi cô ở trong hành lang bi thương thống khóc, nặng nề hỏi: “Cô ấy có khỏe không. . . . . .”
Bác Dịch dừng một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Không có lý do gì khôi phục nhanh như vậy, dù sao cũng là bạn rất thân. Coi như sống chết chưa biết, đây cũng là một chuyện rất giày vò. Chỉ là lúc nảy tôi nhìn thấy được cô ấy, mặc dù khuôn mặt tiều tụy, nhưng hai mắt vẫn có vẻ kiên cường, có đấu chí! Đoán chừng là Lâm Tử Linh hơi kích thích cô ấy.”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt hơi lóe lên, hơi im lặng gật đầu.
Bác Dịch tay cầm cây dù, hơi đến gần anh, nói: “Mặc dù đây là bên ngoài lầu phụ, nhưng cậu xuất hiện tại nơi này, vẫn rất không ổn! Dù sao cậu là giám khảo chính! Nhìn một chút đủ rồi, đi thôi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không chịu đi, lại ngẩng đầu, nhìn cánh cửa sổ ẩm ướt tí tách trợt xuống nước mưa. . . . . .
“Đi thôi! Cả người cậu cũng ướt hết rồi. . . . . .” Bác Dịch vươn tay, nắm nhẹ cánh tay của anh, kéo anh một cái. . . . . .
Trang Hạo Nhiên thở dốc, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ đó, biết khổ sở chờ đợi không có kết quả, liền muốn xoay người, nhưng lập tức nhìn thấy trước cửa sổ sát đất xuất hiện một bóng dáng dịu dàng, anh lập tức thật gấp và nóng bỏng ngẩng đầu nhìn lên trên . . . . . .
Đường Khả Hinh bởi vì thời tiết lạnh dần, nghe Thơ Ngữ căn dặn, tắm một chút nước nóng, mặc váy dài lông cừu màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác len màu đen, tóc quấn nhẹ ở ót, quen dùng bút máy cố định, đôi tay chống nhẹ tại trên mặt thủy tinh trong suốt, nhìn hồ bơi màu xanh ngọc dưới lầu này, giống như như viên đá quý, lóe ánh sáng dịu dàng, rừng phong đỏ rực bên cạnh bể bơi, trải qua mưa thu trút xuống, có vẻ càng đỏ dữ dội hơn. . . . . .
Ánh mắt cô không nhịn được rơi vào trên lá phong đỏ rực, nhìn khắp bầu trời đầy lá phong đỏ rực, lập tức nhớ tới đã từng cùng Trang Hạo Nhiên bước đi trên từng mãnh lá phong, mặt của cô, không khỏi bi thương rơi xuống nước mắt, lại nở nụ cười. . . . . .
Tiếng bước chân kia đã cách tầng 12, bóng dáng kia càng lúc càng xa. . . . . .
Bác Dịch tay chống cây dù, không hiểu đi theo Trang Hạo Nhiên đi tới con đường đá cuội nho nhỏ quanh co, anh vừa đi vừa ngạc nhiên nói: “Tôi không hiểu ! Cậu đứng ở nơi đó một lúc rồi, không phải là vì muốn nhìn cô ấy một chút sao? Nhưng cô ấy đi ra, tại sao cậu lại đi?”
Thân thể Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, nhanh chóng cất bước đi về phía trước, khuôn mặt kiên nghị, phát ra mấy phần khí thế cứng rắn và ẩn nhẫn, hai mắt anh lóe lên, hơi nặng nề nói: “Ngày mai cô ây thi đấu chuyên gia hầu rượu! Hôm nay chuyện của Tiểu Nhu đã làm cho cô ấy đau lòng như vậy. Nếu phải nhìn tôi nữa, muốn gặp lại không thể gặp, đó không phải là khổ sở hơn sao? Cô ấy vẫn luôn là một người có thể một mình tỏa sáng ở trên sân khấu, thậm chí trong khoảnh khắc đó, cho dù là ai cũng là dư thừa! Tôi đã từng có loại cảm giác, chấp nhận hy sinh tất cả, để thành toàn hào quang của cô ấy! ! Cô ấy cũng đã từng có loại cảm giác, chấp nhận hy sinh tất cả, để thành toàn hào quang của tôi! Hai chúng tôi tương lai còn phải đi con đường rất xa, rất gian nan, tôi đã chuẩn bị xong cô đơn. . . . . .”
Bác Dịch dừng lại, tay chống cây dù, hơi giật mình nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên từ từ đi xa. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không do dự, tiếp tục cất bước, kiên định đón mưa phùn, càng nhanh chóng đi về phía trước . . . . . .
“Lão đại! ! Đã tra ra được! !” Trương Thục Dao nhanh chóng đi về phía Trang Hạo Nhiên, gấp gáp nói! !