Chương 702: SNACK
Trang Hạo Nhiên bật cười, nhìn Tiêu Hào Oánh, nói: “Thật ra tôi không có tốt như cô tưởng tượng. Tôi có rất nhiều khuyết điểm, có rất nhiều tính khí xấu người khác không cách nào dễ dàng tha thứ, cũng không phải ai cũng đều chấp nhận theo tôi đi tới cuối cùng. . . . . . Cô cần gì khổ cực?”
Tiêu Hào Oánh nhìn anh, cười nói: “Tôi thích thuần phục ngựa hoang, nhất là ngựa cuồng dã sau đó dịu dàng.”
Trang Hạo Nhiên chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Cô bỏ qua cho tôi đi, phóng viên Tiêu, chúng ta hợp tác bằng con đường thứ hai, được không?”
“Đến phòng tôi uống ly rượu, có khó khăn như vậy sao? Cũng chỉ là uống ly rượu, nhiều lắm là lúc nhạc jazz vang lên nhảy với tôi một bản.” Tiêu Hào Oánh nhìn anh, có chút làm nũng nói.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, cười.
Tiêu Hào Oánh hơi lộ ra chút dịu dàng nói: “Thật. Cứ như vậy đi. Nếu không, tôi không nói được nữa, tôi mệt mỏi.”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, chỉ đành phải thở dài một hơi, nói: “Được rồi! Tối nay tôi tới phòng cô !”
“Soảng! ! !” Sau lưng truyền tới thủy tinh tiếng vỡ vụn! !
“Có chuyện gì? ?” Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, lấy thân phận Tổng Giám đốc, giận dữ mắng mỏ người tới nói: “Hôm nay ở phòng ăn này, đã làm vỡ hai món thủy tinh rồi ! !” Anh nhìn lên người trước mặt, sắc mặt lạnh lùng! !
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt nổi lệ ngây ngô đứng tại chỗ, trước mặt là chai rượu đỏ bị đánh vỡ, rượu bắn tung tóe đầy sàn, thậm chí thủy tinh cắt bắp chân mình, phía sau là nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi theo, sau lưng là ba chai rượu sherry. . . . . .
“Ách!” Trần Mạn Hồng rất hồi hộp và lúng túng đi tới, hướng Trang Hạo Nhiên hơi cúi người nói: “Thật xin lỗi, Tổng Giám đốc, tôi lập tức xử lý.”
Cả người Đường Khả Hinh giống như rơi vào rét lạnh, hai mắt vẫn run rẩy nước mắt, muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng chỉ còn lại một chút tôn nghiêm, nên làm gì?
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, liền xoay người, nhìn Tiêu Hào Oánh cười nói: “Không có bị giật mình chứ?”
“Không có việc gì. . . . . .” Tiêu Hào Oánh nhìn anh, chỉ cười lắc lắc đầu.
“Thật xin lỗi, mọi người. . . . . .” Trần Mạn Hồng lập tức xoay người, cùng nhân viên cả phòng ăn, hướng những người khách bị giật mình, khom lưng nói xin lỗi: “Hôm nay chúng tôi đã hai lần quấy rầy tất cả các vị khách dùng cơm, thật sự vô cùng xin lỗi, để bày tỏ áy náy, chúng tôi tặng phần salad trái cây và món bánh ngọt trứng cá muối hoàng kim ngoài quy định để xin lỗi! Xin tha thứ!”
Mặc dù tất cả tân khách có chút không vui, nhưng thấy Trần Mạn Hồng chân thành nói xin lỗi như vậy, cũng bỏ qua, tiếp tục dùng bữa ăn, nói chuyện phiếm.
“Mau thu dọn một chút!” Trần Mạn Hồng vội vàng khe khẽ căn dặn nhân viên thu dọn miểng thủy tinh rượu đỏ.
Sắc mặt Đường Khả Hinh vẫn trắng bệch đứng tại chỗ, cả người giống như không có suy nghĩ, càng mất hồn, chỉ nghe Trang Hạo Nhiên mới vừa nói kia, trái tim lạnh lẽo. . . . . .
“Khả Hinh? Cô đang làm gì? Còn không mau qua ?” Trần Mạn Hồng căng thẳng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, thật cẩn thận thúc giục.
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh hơi xoay người, căn dặn đồng nghiệp sau lưng, hơi lộ ra mấy phần hư mềm không còn hơi sức nói: “Đến kho rượu, cầm một chai Alpine Valley Pinot Noir năm 2000. . . . . . Tôi quên nhà máy rượu rồi, ở giá số ba, phần trên cùng.”
“Tốt.” Đồng nghiệp lập tức xoay người, đi về phía kho rượu. Đường Khả Hinh vẫn mất hồn đứng tại chỗ, hai mắt mãnh liệt xoay tròn, nhớ lại Trang Tĩnh Vũ nói: Khả Hinh, chú biết rõ con uất ức. Làm cha, chú làm như vậy là có chút ích kỷ, nhưng hãy tin tưởng chú, đối với hai người các con, chú tự có suy tính, đều thương yêu. . . . . . Nhưng nếu con lựa chọn đi con đường này, bảo vệ đoạn cảm tình này, tương lai nó sẽ không bị tổn thương, con phải cắn chặt răng!
Cô gái này, nghĩ tới những lời này, không nói gì thêm, chỉ sâu kín đi về phía trước mặt hai người Trang Hạo Nhiên, hơi khom người, trong lòng ngột ngạt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt nói: “Xin lỗi, Tổng Giám đốc, Tiêu tiểu thư, mới vừa. . . . . . Là tôi không cẩn thận. . . . . .”
“Không có việc gì.” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn cô, có chút lo lắng hỏi: “Chân có bị thương không?”
“Không có. . . . . . Cám ơn quan tâm.” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt khẽ gật đầu, sau khi nói cám ơn, xoay người muốn lấy rượu sherry trước, nhưng không có lưu ý mới vừa đi qua bên cạnh mình đồng nghiệp, đang đang bưng một tô canh đặc, muốn đi tới bàn bên cạnh, cô đang mất hồn vươn tay, muốn bưng tô canh kia. . . . . . Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay của cô, gấp gáp kéo cả người cô tới! !
“A! !” Cả người Đường Khả Hinh ngã ngồi ở trên đùi Trang Hạo Nhiên, hai mắt rưng rưng kinh hoảng nhìn anh.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra không vui, tức giận nắm chặt cổ tay của cô, mặc cho cô thân thể nho nhỏ ngã ngồi trong ngực mình, lại cúi đầu nhìn cô, lạnh nhạt địa trách móc: “Nếu như em cảm thấy, hôm nay tâm trạng em làm việc không tốt, vậy cũng không cần hầu rượu nữa ! ! Đừng ở nơi này, gây ra sai lầm chồng chất. Ảnh hưởng đến sự nghiệp của Quản lý Trần !”
Đường Khả Hinh thở hổn hển, ngồi ở trên đùi Trang Hạo Nhiên, đôi mắt lóe ra nước mắt đau đớn, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn sắc mặt cô tái nhợt, đẩy cả người cô lên, cầm khăn ăn giũ xuống trải trên đùi, mới nói: “Đi xuống đi. Không cần em.”
Đường Khả Hinh đứng tại nguyên chỗ, chợt cảm thấy trái tim trống rỗng, nhìn Trang Hạo Nhiên tao nhã ngồi tại chỗ, mình đã từng ngồi ở trên đùi của anh, được anh thâm tình ôm nhau, cùng nhau ký hợp đồng hơn một tỷ. . . . . . Cô thật căng thẳng nhìn anh.
“Đi xuống!” Trang Hạo Nhiên lại lạnh lùng ra lệnh.
Đường Khả Hinh vẫn cũng không nhúc nhích, nhìn anh.
Trần Mạn Hồng phát hiện hai người bọn họ người giống như có chuyện, thật căng thẳng đi tới đây, lập tức nắm chặt cổ tay Khả Hinh, cười nói: “Khả Hinh, tôi thấy cô thật giống như không thoải mái, đi nghỉ ngơi đi, tôi để cho chuyên gia hầu rượu tới, không có chuyện gì. . . . . Đi . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai mắt kích động xoay tròn, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trang Hạo Nhiên, trong lòng của cô hơi đau xót, nhưng đành phải im lặng xoay người, từng bước từng bước đi khỏi. . . . . .
“Tôi thật sự . . . . . . Rất muốn hiểu rõ. . . . . . Cô gái kia là ai ?” Lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên cho mình, Tiêu Hào Oánh cũng nhẹ nhàng cầm khăn ăn, trải trên đùi, mới mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa hư mềm không còn hơi sức. . . . . .
“Tổng Giám đốc Trang?” Tiêu Hào Oánh mỉm cười gọi anh.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên lập tức cười nhìn cô, hỏi: “Thế nào?”
“Tôi thật sự vô cùng muốn biết . . . Cô gái kia là ai. . . .” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn anh, nói.
“Cô gái nào?” Trang Hạo Nhiên có chút mất hồn nhìn cô, cười hỏi.
“Cô gái. . . .lấy được chai rượu đỏ trong tay người bí ẩn vào buổi tối đó. . . .” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói: “Nếu như ngài tra được, nhất định phải nói cho tôi biết một tiếng, bởi vì tôi thật rất muốn xem một chút, cô gái như thế nào giữ được bí mật của Hoàn Cầu, cứu vớt tập đoàn này . . .”
Trang Hạo Nhiên bật cười hỏi: “Làm sao cô biết, cô ấy giữ được bí mật của Hoàn Cầu, cứu vớt tập đoàn này?”
“Bởi vì. . . . . . Hoàn Cầu các người bây giờ vẫn gió êm sóng lặng. . . . . . Chứng minh. . . . . . Chai rượu đỏ kia không có bị mở ra. . . . . .” Tiêu Hào Oánh cười nói.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, điều này cũng là lý do chính xác, gật đầu cười một cái.
“Cô ấy thật là người có ơn lớn với Hoàn Cầu . . . . . . Nếu như cô ấy mang bí mật này đi trao đổi với bất kì ai, cũng rất có thể sẽ hưởng vinh hoa phú quý trăm đời cũng không hết. . . . . .” Tiêu Hào Oánh cũng không phải là người đa cảm, ngược lại thật sự có chút cảm thán.
“Cô gái này rốt cuộc là ai? Không biết cô ấy cầm chai rượu đỏ này, rốt cuộc có nguy hiểm hay không. . . . . .” Lúc Trang Hạo Nhiên nói những lời này, trong lòng lại bị sâu kín xúc động, giống như bị kim châm, đâm vào trái tim của mình.
“Sẽ tìm được . . . . .Nếu như ngài tìm được trước . . . . Nhất định phải đối xử tốt với cô ấy. . . . . .” Tiêu Hào Oánh đang cầm rượu đỏ nhân viên phục vụ rót cho mình, ánh mắt sáng lên nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: ” Alpine Valley Pinot Noir này thật không tệ, hết sức thơm, có hiệu quả làm cho người ta bình tĩnh và suy nghĩ, giống như chuyên gia hầu rượu hiểu trong lòng hai người chúng ta không bình tĩnh. . . . . . Loại cảm giác này, giống như rừng rậm sáng sớm khi ánh mặt trời chiếu tia nắng ban mai ấm áp, mùi khói thơm bay lên từ những ngôi làng nằm rải rác trên núi. . . . . . Rất thư thái. . . . . . Đường tiểu thư, thật sự là một chuyên gia hầu rượu xuất sắc!”
Trang Hạo Nhiên cười cười, lại quay đầu, nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.
Phía sau vườn hoa, ánh nắng mặt trời rực rỡ. Đường Khả Hinh hư mềm không còn hơi sức, tay vịn vách tường lầu phụ khách sạn, từng bước từng bước đi ra phía sau vườn hoa, đón ánh nắng chói chang, nghĩ tới lúc nảy Trang Hạo Nhiên lạnh lùng, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi lê bước đn chiếc ghế dựa thiết kế trong sân cỏ xanh biếc, không còn hơi sức ngồi trên ghế, trực tiếp ngã ở trên thảm cỏ, hai mắt rưng rưng nhìn tới phía trước, tay nắm chặt bụi cỏ xanh, lồng ngực sắp nổ tung, nhưng không nói nên lời. . . . . . Trang Hạo Nhiên, hôm nay anh đối với em như vậy, đây là báo ứng của em. . . . . . Cô khổ sở cúi đầu, hai mắt lóe lên nước mắt, nhìn vết thương bị cắt rách trên chân, không chút nào cảm thấy đau đớn.
Một đôi giày da màu nâu sáng bóng, đạp nhẹ bàn tay nhỏ bé đang nắm bụi cỏ. Đường Khả Hinh nhất thời sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Văn Phong mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, quần tây màu trắng, khoác áo len kẻ ô vuông trắng, xanh, mái tóc cắt ngắn hết sức mô đen, hơi rũ mắt, trong tay cầm một chiếc túi kì lạ, từ bên trong rút ra một cái gì đó, bỏ vào trong miệng của mình . . .
“Anh. . . . . . Tại sao anh đạp tôi?” Đường Khả Hinh lập tức rút tay ra, vội vàng lau khô nước mắt, hít lỗ mũi đỏ bừng, đứng lên.
Tưởng Văn Phong lại từ bên trong rút ra một cọng bột mì cay, bỏ vào trong miệng của mình, chậm rãi nhai, vừa nhai vừa lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh. . . . . . . .
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn anh chằm chằm! !