Chương 782: THEO ĐUỔI CẢ ĐỜI
Phòng khách lầu hai.
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, rốt cuộc im lặng, từ trong túi du lịch, lấy ra một tấm hình, đặt ở trên bàn trà, đẩy tới hướng đối diện. . . . . .
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng người tới trước, nhìn hình Đường Khả Hinh vui vẻ trên bàn trà, ánh mắt của anh loé lên, giọng hơi nặng nề kinh ngạc nói: “Khả Hinh?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, chậm rãi gật đầu, nói: “Ừ. Lúc nảy tôi không có lấy ra, là sợ hù dọa cô ấy. . . . . .”
“Chuyện này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, lại kinh ngạc nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Tấm hình này. . . . . . anh tìm được ở đó?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh nhạt nói: “Lúc tôi dẫn người xông vào căn phòng bí mật, sau đó liền nhìn thấy cả căn phòng bay đầy hình của Tiểu Đường, tôi đang ngạc nhiên. . . . . . Cầm ở trong tay, vô cùng nghi hoặc đang suy nghĩ, người đứng đầu dạ hành nhân vẫn luôn ở nước Mĩ nhiều năm, làm sao có thể biết một cô gái đơn giản như Khả Hinh? Trong này nhất định có bí mật gì đó không thể cho người biết, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, nếu như người đứng đầu không có thù oán với Khả Hinh, như vậy nhất định là có người cầu xin anh ta đi giết Khả Hinh, có quan hệ thân mật với người đứng đầu, có lẽ có quan hệ huyết thống hoặc cũng không nhất định. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, tựa vào trên ghế sa lon, cau mày nhắc ngón tay, trượt nhẹ qua cằm, do dự một lúc mới nói: “Cho nên anh mới lấy hình của đứa trẻ kia.”
“Đúng vậy! Có lẽ. . . . . . nói không chừng sẽ có thu hoạch không ngờ !” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, nhìn một điểm nào đó ở trước mặt, đáy lòng có chút suy nghĩ chắc chắn, nói: “Tối nay tôi sẽ cùng Lạc Hoành phân tích hình ảnh. Quá trình này, rất có thể sẽ giúp chúng ta tìm ra hình ảnh đứa trẻ này sau khi trưởng thành. Mặc dù đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi có một loại trực giác, phán đoán của tôi không sai.”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cũng quan tâm ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Được rồi. Mới vừa trở lại, phải khổ cực như vậy, sao được? Nghỉ ngơi trước một chút đi.”
Lãnh Mặc Hàn lại chậm rãi lắc đầu, nói: “Chuyện này đã qua ba tháng. Không thể kéo dài nữa. Huống chi, dạ hành nhân trải rộng toàn thế giới, lần này muốn giết Khả Hinh, nhất định có lý do vạn bất đắc dĩ! ! Tôi nhất định phải tìm ra lý do, cô ấy mới tuyệt đối an toàn.”
Trang Hạo Nhiên biết ơn nhìn Lãnh Mặc Hàn, mỉm cười nói: “Tôi thay cô ấy cám ơn anh. . . . . .”
Lời nói chứa đầy hàm ý.
Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt chậm rãi xoay tròn, mới lạnh nhạt nói: “Tại sao muốn thay cô ấy cám ơn tôi? Tôi làm tất cả, vì cô ấy, cũng là vì anh.”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Lãnh Mặc Hàn, đột nhiên cười nói: “Trong nhà của anh, cây anh đào bên ngoài có hình dáng không tệ, làm sao chăm sóc?”
“Khi tôi tới, đã có. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn hơi nghiêng người tới trước, nâng ly trà trước mặt, uống một ngụm trà nóng.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn bộ dáng anh im lặng, muôn ngàn lời muốn nói không nói ra được, chỉ đơn giản nói một câu: “Người anh em!”
Lãnh Mặc Hàn hiểu ý trong lời này, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nhạt nói: “Giữa bạn bè, có mấy lời không cần phải nói ra ngoài, thật buồn nôn.”
Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt nở nụ cười.
“Tôi làm chuyện ác hơn nửa đời người, có thể ở những ngày bình yên, gặp được mọi người, đây là may mắn của tôi. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn cười nhạt nói.
“Không. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn nghiêm túc nói: “Lúc tôi cứu anh, nộp đơn cho anh làm Phó Tổng Giám đốc, chỉ bởi vì trình độ học vấn của anh rất cao, tôi chưa từng thấy qua xã hội đen có trình độ tốt như anh. . . . . .”
Lãnh Mặc Hàn lại cười.
“Phó tổng Lãnh! !” Lúc này Đường Khả Hinh bưng một chén cháo mình vừa nấu xong, quan tâm đi lên lầu hai, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Anh ăn cháo mới nấu xong đây.”
“Cám ơn.” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đáp lời, sau đó vươn tay, muốn nhận lấy chén cháo. . . . . .
“Cẩn thận nóng!” Đường Khả Hinh cũng không có để cho anh bưng chén cháo, mà mỉm cười bưng tô đưa đến trên bàn trà, mới quan tâm nói: “Chờ nguội ăn đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, thật bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.
Đường Khả Hinh đặt chén xuống thì cảm giác bên cạnh Trang Hạo Nhiên có chút khác thường, liền quay mặt sang nhìn ánh mắt kia, lập tức vẻ mặt hung ác, nói: “Nhìn cái gì vậy? Nhìn lnữa tôi dùng gậy bóng chày đánh chết anh! !”
Cô nói xong, cũng đã xoay người đi khỏi! !
Trang Hạo Nhiên canh chừng bóng lưng cô, đột nhiên nở nụ cười.
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn Trang Hạo Nhiên, chậm rãi hỏi: “Anh cũng không gấp sao?”
“Gấp gáp cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, cười hỏi.
“Cô ấy mất trí nhớ lâu như vậy, đã quên anh sạch sẽ, anh không sợ trong quá trình này, có thể xảy ra những biến cố khác?” Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng có chút lo lắng thay anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng suy nghĩ chuyện này một chút, mới nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Con người khi còn sống, cần trải qua rất nhiều việc, mới có thể đạt đến bến bờ hạnh phúc như chúa Jesus đã nói, nhưng đến lúc đó, cô ấy có thể đã già. Cái gọi là chân lý cuộc sống có lẽ căn bản cũng không có đáp án, cũng chỉ là dẫn dắt chúng ta theo đuổi thôi. Quá trình theo đuổi có lẽ mới là tốt đẹp nhất. . . . . .”
Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhớ tới Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra xúc động nở nụ cười, nói tiếp: “Trước kia tôi vẫn cảm thấy, theo đuổi tình yêu đến một ngày nào đó cô ấy yêu tôi, sẽ kết thúc. Sau đó là cuộc sống ân ái của chúng tôi. Nhưng một loạt biến cố xảy ra, để cho tôi hiểu. . . . . . Theo đuổi một chút mùi hoa của cô ấy. . . . . . Là chuyện cả đời tôi. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn anh.
“Cám ơn Thượng Đế để cho cô ấy tránh được nọc ong, có một thân thể khỏe mạnh, chỉ cần cô ấy có thể khỏe mạnh sống tốt, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi đều có thể tiếp nhận. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghiêng người tới trước, muốn bưng chén cháo kia, ngửi được quả thật thơm, muốn cầm cái muỗng lên, uống vài ngụm.
Lãnh Mặc Hàn lập tức đưa tay ngăn ở trước chén cháo.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, cười hỏi: “Làm gì!”
“Chén cháo này của tôi đấy!” Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, nói nhanh.
“Uống vài ngụm không được sao?” Trang Hạo Nhiên lập tức đẩy cái chén kia một cái, tức giận hỏi.
“Thân thể tôi bị thương, uống vài ngụm, tôi phải nghỉ ngơi. Anh muốn uống…, đi xuống dưới uống! !” Lãnh Mặc Hàn bưng chén cháo lên, cầm muỗng lên, uống liên tục từng hớp từng hớp cháo.
Trang Hạo Nhiên khó nhịn được thức ăn ngon, liền muốn nghiêng người tới trước, nuốt cổ họng một cái, giống như quan tâm người ta, nói: “Có muốn. . . . . . Tôi đút cho anh ăn hay không?”
“Không cần!” Lãnh Mặc Hàn không cho anh cơ hội nắm được cái muỗng, tiếp tục uống cháo vừa mịn vừa mềm vừa thơm nói: “Tiểu Đường nấu cháo, quả nhiên uống ngon, vừa mịn vừa mềm vừa thơm. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn anh, nói: “Thích à? Nếu không giới thiệu cho anh làm vợ?”
“Tốt.” Lãnh Mặc Hàn không khách khí nói.
“Phi!” Trang Hạo Nhiên nhất thời tức giận đứng lên, nhìn anh uống chén cháo, nói: “Anh từ từ uống đi! ! Sau này không có cơ hội! ! Trừ khi anh dám để cho chúng tôi khóc một lần nữa vì anh! !”
Lãnh Mặc Hàn chỉ cười, không lên tiếng, lại nhẹ nhàng múc một muỗng cháo uống…, phát hiện mùi vị mực trong này quả thật không tệ.
Trang Hạo Nhiên lại hung ác chằm chằm anh một cái, mới xoay người nhanh chóng đi khỏi, rầm rầm rầm xuống lầu.
Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, vừa uống cháo, vừa nghĩ tới lời nói của Trang Hạo Nhiên mới vừa rồi, nở nụ cười, chén cháo uống vài ngụm đã hết sạch, nhất thời cảm giác mình vẫn còn đói, liền suy nghĩ một chút, mới cầm chén, chống thân thể có đau chút đau đớn, đứng lên, bưng chén không đi xuống lầu, đám người Tô Lạc Hoành đang cãi nhau ầm ĩ ở phòng khách, Tiêu Đồng vừa quét dọn trong nhà cho mình, không biết Đường Khả Hinh và Trang Hạo ở phòng bếp làm chuyện gì, anh nhìn một vòng cả phòng khách một cái, giống như rất lơ đãng hỏi: “Tiểu Nhu đâu?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức đi ra phòng bếp, nhìn anh cười nói: “Cô ấy nói có chút việc, đi trước. Gọi điện thoại, kêu tắc xi.”
“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn cầm chén sứ trắng, nhớ tới vừa rồi Tiểu Nhu đứng ở giữa bụi cây, treo vòng hoa màu trắng, rơi nước mắt vì mình, anh lập tức buông chén xuống, khó chịu thở gấp mấy hơi, đi ra sân nhỏ, mới vừa muốn đẩy cửa đi ra ngoài, lại dừng bước lại, quay đầu nhìn khu đất trống xung quanh cây anh đào, đã bị cô gái nhỏ dùng cành trúc gọt sạch, dựng lên từng giàn từng giàn trồng cà chua nho nhỏ, từng gốc cây quýt, từng cây hoa dại màu trắng xinh đẹp, trồng một sân, ở giữa giữ lại một mảnh đất, đoán chừng dùng để lối đi, còn muốn mang từng cây cỏ “Sao” ở dưới chân núi đem về, trồng dưới cây anh đào, để cho loại cỏ sao này bám vào trên cây anh đào, giống như có thể đoán được, qua ít ngày, nhánh cây anh đào quấn đầy cỏ sao, nở đầy “hoa trái tim” màu đỏ thẫm. . . . . .”
Anh nhìn vào từng chồi non này, giống như có thể nhìn thấy cô gái kia làm những chuyện này, ánh mắt rất chăm chú, vẻ mặt thật thà và đơn thuần, thật đáng yêu. . . . . .
“Tiểu Nhu?”
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đẩy cửa đi ra ven đường ngô đồng, nhìn con đường lớn quanh co rải đầy nắng chiều, chỉ có màu sắc vàng tươi giống như sắp biến mất, còn lại cây cối lay động, cô gái kia đã đi khỏi rồi. . . . . .
Anh đứng ở giữa đường, nhìn con đường ngô đồng uốn lượn, như cô đơn đi thông chân núi. . .
Một trận gió, “lao xao” thổi nhẹ đến.
Có chút cô đơn.
Bóng dáng Lãnh Mặc Hàn đã kéo thật dài. . . . . . Anh vẫn theo ánh trời chiều cuối cùng, nghiêng nhìn con đường lớn uốn lượn, hiểu suy nghĩ trong lòng Tiểu Nhu, hai mắt anh xẹt qua mấy phần cười khổ, thở dốc, anh luôn không thích miễn cưỡng người khác, chậm rãi xoay người, muốn đi vào trong nhà. . . . . .
Tiếng xe truyền đến! !
Anh lập tức xoay người, nhìn con đường ngô đồng! !
Một chiếc BMW màu vàng ngừng lại, Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ nghe được tin tức, vội vàng lo lắng nhảy xuống xe, lại thấy Lãnh Mặc Hàn giống quỷ đứng ở trước mặt của mình, bọn họ đồng thời giật mình, kêu lên một tiếng! ! Bởi vì các cô không còn chư rõ chuyện, cho rằng anh. . . . . . Chết. . . . . . Rồi. . . . . .
Sắc mặt hai người cùng trắng bệch nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn hai người các cô, gật đầu một cái, liền xoay người đi vào trong nhà.