Chương 326: NỮ VƯƠNG
Trang Hạo Nhiên vẫn nằm trên ghế sa lon, ngủ thiếp đi.
Đường Khả Hinh thở gấp, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, không biết nên làm sao mới phải, có một ý nghĩ muốn chạy trốn, tay vừa định nhúc nhích. . . . . .
“Cô đi ra ngoài, cả đời cũng đừng trở lại nữa. . . . . .” Giọng nói lười biếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.
Mặt của Đường Khả Hinh từ từ co quắp, nhận mệnh, để giày cao gót xuống, ôm phần tài liệu kia, xoay người, thật đáng thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhưng người ta vẫn ngủ say sưa, cô thở dài một hơi, mới chậm rãi đi tới, đi tới trước mặt của anh, nhìn một nửa bên mặt đẹp trai khêu gợi của anh, lầu bầu nói: “. . . . . . Anh. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài. . . . . . Tìm tôi . . . . . Có chuyện à?”
Cách xưng hô cũng muốn thay đổi.
Cô có chút căng thẳng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên giống như vẫn còn ngủ say sưa, nhưng lồng ngực phập phồng mạnh, chậm rãi buông cánh tay, rũ xuống trước ngực, rốt cuộc mắt chậm rãi mở ra, lại híp mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân cho vọt lên, chớp mắt, không dám nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhắm mắt một cái, hơi mệt mỏi mở mắt ra, cũng không có nhìn cô, mà im lặng thu hồi chân, ngồi dậy, tựa vào trên ghế sa lon, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời di chuyển bước chân đi tới bên cạnh anh, chậm rãi ngồi xuống, ghế sa lon mềm mại càng làm cho cô căng thẳng.
Trang Hạo Nhiên vẫn buồn ngủ há miệng ngáp mạnh một cái, mắt có chút ươn ướt sau khi tỉnh lại, mới nói: “Lúc tôi mới vừa vào công ty, cũng giống như cô, đều làm chung phòng với đồng nghiệp, bởi vì cha của tôi nói để cho tôi làm việc từ chỗ thấp, sau đó cô biết tại sao tôi cố gắng làm đến vị trí Tổng Giám đốc này không ?”
“Tại sao?” Khả Hinh có chút tò mò quay đầu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên quay đầu lại, híp mắt lại nhìn cô.
Đường Khả Hinh câm nín, quay đầu đi, không dám lên tiếng.
“Bởi vì nếu tôi ở trong phòng làm việc của mình, tôi muốn ngủ trưa, nằm xuống là có thể ngủ.” Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nói xong, lại mím chặt miệng, sau đó ngáp một cái.
Người này, lúc thô lỗ, tư thế và động tác cũng lộ ra rất tao nhã.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ quay đầu, có chút hoảng sợ liếc về phía anh.
“Lúc tôi còn ở tầng thấp nhất, giống như cô, có cảm xúc rất xung động, nhưng cám ơn trời đất, tôi không có kích động như cô, ngày ngày gây họa như cơm bữa!” Hôm nay nhìn Trang Hạo Nhiên có chút mệt mỏi, không mắng nổi rồi.
Đường Khả Hinh áy náy, nhưng vẫn không chịu nhận sai.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, mới vừa tỉnh ngủ, lim dim nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt bình tĩnh, lại lộ ra một chút hồng hồng, anh không lên tiếng, vươn tay nắm mạnh bả vai của cô, để cho cô dựa vào mình, mới đưa mặt lại gần, sống mũi cao thẳng, nhẹ nhàng ngửi một cái ở trên môi của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn anh, khẽ cắn môi dưới.
Bàn tay của Trang Hạo Nhiên từ bả vai của cô, hạ xuống ôm nhẹ hông của cô, mới quay đầu sang, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng nhìn cô, giọng nói hấp dẫn chậm rãi hỏi: “Uống rượu?”
Đường Khả Hinh im lặng gật đầu một cái, tựa vào trong ngực của anh, nhẹ nhàng nói: “Vâng . . . . . ăn bữa trưa với Tô Thụy Kỳ. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cười lạnh, nhìn con bé đáng chết, hết sức không thể tin nổi nói: “Thật là xấu hổ, cô gây ra họa lớn như vậy, còn có thể ăn cơm nổi !”
Đường Khả Hinh cảm thấy đau lòng, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, buông thân thể cô ra, lại tựa vào trên ghế sa lon, tay xoa trán, có chút lim dim nói: “Riesling năm 2000 ? Franziskaner?”
“À. . . . . . vâng . . . . .” Đường Khả Hinh thật gian nan đáp lời, mặt đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ một chút, mới nói: “Sau này, cô có thể hứa với tôi một chuyện hay không?”
“Anh nói đi. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy anh bình tĩnh như vậy thật đáng sợ, giống như trăn trối.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Cô có thể hứa với tôi, gặp chuyện như vậy nữa, cố nén lời mắng người ở trong lòng, làm một chút chuyện thực tế hay không! Có thể không? Làm được không?”
Hai mắt của Đường Khả Hinh nhanh chóng chớp chớp!
Trang Hạo Nhiên cảm thấy phiền não nhìn về phía Đường Khả Hinh, lúc này mới tức giận nói: “Tại sao tôi càng ở gần cô, càng cảm thấy vấn đề của cô nhiều như vậy ? Bình thường một mình yếu đuối, khóc muốn đứt hơi! Tôi cho rằng trên thế giới này, Như Mạt đã là người phụ nữ có thể khóc nhất, không ngờ cô còn khóc hơn cô ấy, lúc khóc nước mắt từng viên to giống như hạt đậu vậy! Người ta nhìn không có cách nào! Thật là thiên hạ vô địch, Đường Khả Hinh! Cô còn hơn Mạt nữa!”
Lời nói rất bất đắc dĩ.
Đường Khả Hinh nghiêng đầu, nhìn anh.
“Cô nhìn cái gì mà nhìn?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại một lần nữa tận tình khuyên bảo: “Lần sau, gặp phải chuyện như vậy, nếu như có cấp trên ở đó thì giao những chuyện đó cho bọn họ, cô không cần xen vào chuyện người khác, làm xong trách nhiệm chuyên gia hầu rượu của cô! Làm tròn bổn phận của cô là đủ rồi, có thể không?”
Đường Khả Hinh vẫn ngồi nơi đó, không nói lời nào.
“Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vặn thân thể của cô, nhìn cô, mới vừa muốn mắng. . . . . .
“Tôi không hiểu. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín chớp chớp mắt to, nói: “Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng tôi không hiểu. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thật lòng thỉnh giáo Trang Hạo Nhiên nói: “Tại sao ba ông chủ Pháp nói ra câu như thế, Tổng Giám đốc Tưởng và Laurence yêu rượu như mạng, bọn họ có thể nhịn, có thể im lặng, còn có thể cười? Tôi cười không nổi, đối mặt một người nói đồng bào của mình ham mê hư vinh, nói toàn thế giới có thể xài tiền của chúng ta, hay là chúng ta ngu vì tiền, tại sao bọn họ có thể cười được?”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới buông tay ra, tựa vào trên ghế sa lon, thở dài một cái, rốt cuộc nói: “Ba người kia tôi sớm đã muốn đánh!”
Đường Khả Hinh có chút giật mình nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên lại quay đầu, trên mặt hiện lên một chút nụ cười nhìn cô nói: “Nhưng chúng ta thật sự cần bọn họ, mặc kệ bọn họ lợi dụng rượu đỏ để kích thích thị trường nâng cao giá tiền như thế nào, cùng một số thương nhân trong nước chúng ta làm chuyện này vì lợi ích cá nhân, chúng ta vẫn cần bọn họ, đổi ở một góc độ khác, Tổng Giám đốc Tưởng nói có sai không? Nếu như bọn họ ngừng nhập khẩu rượu đỏ, trong nước chúng ta bị thiếu hụt rượu, trong thời gian ngắn có phải giá tiền rượu đỏ bị tăng cao hay không? Chúng ta có thể khống chế sao?”
Đường Khả Hinh im lặng.
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: “Khả Hinh. . . . . . Làm việc phải lấy chuyện lớn làm trọng, chúng ta không có cách nào ngăn cản người khác tàn nhẫn vì lợi ích riêng, nhưng chúng ta có thể kiểm soát đạo đức, tư cách của mình và biết kiềm chế chứ? Lúc đối mặt những ông chủ rượu đỏ nói ra một chút lời sỉ nhục, chúng ta biết rõ ý đồ, nhất thời nhanh miệng, không giải quyết được vấn đề, tại sao chúng ta không nghĩ, chuyện chúng ta cần làm nhất, là làm chút gì đó cho rượu đỏ? Làm cái gì để có thể dùng tư thế cao nhất đánh trả bọn họ! !”
Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe.
“Nhã Tuệ nói cô có một trái tim rất nhiệt huyết, tôi rất may mắn! Nhưng tại sao cô không đem trái tim rất nhiệt huyết này dùng ở nơi thích hợp, mà không phải ở loại trường hợp này, làm xấu mặt mình, làm xấu mặt Tổng Giám đốc Tưởng, làm xấu mặt khách sạn này?” Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Hơn nữa, cô biết tại sao bọn họ có thể kích thích rượu đỏ thị trường, nâng cao giá tiền ở trong đất nước của chúng ta không? Là vì mù quáng sùng bái xa xỉ giống như bọn họ nói sao?”
Đường Khả Hinh không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, dừng lại một lát, mới chậm rãi nói: “Bởi vì mơ hồ. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghi ngờ hơn nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Giống như cô nói, rượu đỏ đối với người Trung Quốc chúng ta, nó vẫn là bí ẩn, vẫn không biết gì về nó, cho nên mọi người cảm thấy rượu này bí ẩn, có thể phát ra một tình cảm rất lạ lùng, nhưng trên thực tế, có bao nhiêu người có thể thưởng thức ra ở bên trong rượu đỏ hơn ngàn đô la có mùi vị gì? Bởi vì chúng ta không hiểu điều này, chính xác là chúng ta không biết, cho nên mới trúng bẫy rập của thương nhân! Nếu như mỗi người chúng ta có thể nâng cao hiểu biết thì sẽ hiểu rõ mỗi một loại rượu đỏ đều có sức hấp dẫn đặc biệt của nó, nhưng mà chúng ta chỉ cần một ít rượu mà thôi, hiểu biết mơ hồ như vậy, có thể khiến người ta trở nên rất ngu muội! Giống như cô nói, Thiết Quan Âm tản ra mùi hương Mộc Lan, cho nên đặt ở trên tủ kính cao nhất, để mọi người thưởng thức, cũng bởi vì chúng ta chưa quen thuộc mùi vị của nó? Bởi vì chúng ta chẳng muốn tìm hiểu, chẳng muốn nhận biết, truyền bá, cho nên nó dần dần biến thành thần thoại. . . . . .”
“Vậy chúng ta . . . . . Phải làm gì?” Đường Khả Hinh có chút vội vàng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh nói: “Đầu tiên cô sẽ phải làm được, thì phải hiểu sâu sắc về rượu đỏ, dùng thân phận người Trung quốc của cô, đánh bại tuyển thủ nước ngoài so tài lần này, nói cho bọn họ biết, người Trung Quốc chúng ta cũng hiểu rượu đỏ, để cho bọn họ hiểu, chúng ta sẽ từ từ truyền bá loại rượu tuyệt vời này, loại tinh thần tuyệt vời này cho tất cả người Trung Quốc chúng ta, chúng ta không phải là người ngu ngốc! Chúng ta cũng không tùy tiện để cho người ta định đoạt trí tuệ của chúng ta, chúng ta thông qua phương pháp của mình, để đạt tới mục đích, mặc dù thời gian khá dài, nhưng chỉ cần chúng ta không buông tay, chúng ta nhất định sẽ cứu vớt được thật nhiều công ty rượu đỏ Trung quốc, trong tương lai, ở trên mảnh đất xinh đẹp sẽ phát triển rực rỡ, sẽ có thật nhiều trang trại nho của chúng ta, mặc kệ là nước ngoài, hay trong nước, chỉ cần chúng ta biết đề cao, chúng ta sẽ không trúng bẫy rập bất luận kẻ nào! Cho nên, nhắn nhủ, truyền thừa, rất quan trọng! Đây chính là điều mà cha của cô, mỗi một bước đi, cũng tận tình khuyên bảo và giải thích cho cô, cũng bởi vì ông ấy không hy vọng cô làm một người ngu ngốc.”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ thắm.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đưa hai tay ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, ở khoảng cách thật gần nhìn cô, dịu dàng hỏi tiếp: “Cho nên. . . . . . hứa với tôi, sau này đừng hành động bừa bãi như vậy, đừng làm ra chuyện hư hỏng hình tượng khách sạn chúng ta, hả?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt nóng bỏng và vội vàng của Trang Hạo Nhiên, cô khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe rồi. . . . . .”
Một lời nói nhẹ nhàng mềm mại, lộ ra một chút ngọt ngào thấm vào lòng người, truyền vào trong tim Trang Hạo Nhiên.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lướt trên một chút nụ cười dịu dàng, ở khoảng cách thật gần, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn đôi mắt to mơ mộng của cô, lỗ mũi cao, cùng cánh môi hồng hồng giống như hoa đào, đột nhiên nhẹ nhàng cúi xuống, sống mũi cao thẳng, xẹt qua môi của cô, nhắc mí mắt, nhìn cô nhóc bướng bỉnh, hấp dẫn dịu dàng hỏi: “Trừ Riesling năm 2000, còn uống cái gì khác không?”
Đường Khả Hinh rất hả hê hé miệng cười, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Tôi không nói cho anh! Anh đoán được, tối nay tôi nấu cơm cho anh !”
“Thật?” Trang Hạo Nhiên dịu dàng hỏi khẽ.
“Đúng vậy!” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, khẳng định nói!
Trang Hạo Nhiên hơi híp tròng mắt, đột nhiên mãnh liệt ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực!
“A!” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, kêu nhỏ.
Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu, môi mỏng hấp dẫn muốn chạm vào đôi môi đỏ mọng của Khả Hinh, đôi tay ôm chặt vòng eo nhỏ của cô, đôi mắt sáng rực, nhìn cô, hai tròng mắt nóng bỏng thâm thiết, đầy thâm ý nói: “Chardonnay năm 1997! Rượu đỏ nữ vương. . . . . . Nữ vương của tôi . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía anh, đột nhiên rất tức giận nói: “Anh. . . . . .”
“Nấu cơm đi! Tối hôm nay buổi tôi muốn uống canh gà nhân sâm!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, buông tay ra, hả hê chạy đi ăn trưa!
“Xấu xa! ! Mới vừa làm như không biết! Rõ ràng chính là biết, hiện tại mới nói! ! A . . . . . .” Đường Khả Hinh hô to! ! !