Chương 737: QUÀ SINH NHẬT
Ban đêm, tiếng nhạc khiêu vũ từ cuồng nhiệt trở nên lãng mạn và êm dịu.
Một cơn gió ngọt ngào lẳng lặng thổi qua, giống như tình nhân, dịu dàng an ủi tâm hồn cô đơn.
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, chờ quản gia cầm quà tặng, lại im lặng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười bí ẩn có chút giảo hoạt, anh không nhịn được cười nói: “Thật bắt một con bươm bướm à? Bươm bướm bắt rất khó à?”
“Tuyệt đối bắt không khó . . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
“Ôi” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn nói chuyện, lại thấy quản gia đã nhanh chóng bưng cái khay, bước nhanh tới, anh lập tức hơi đứng dậy, giơ tay nói: “Đem tới đây! Đem tới đây! Tôi xem một chút!”
“Vâng!” Quản gia nhanh chóng bưng một cái khay, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, cung kính nói: “Đây là quà sinh nhật của Đường tiểu thư.”
Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra một chút buồn cười và vẻ mặt vui mừng, cầm lấy cái hộp nhung màu xanh đen, nâng niu trong tay nhìn trái nhìn phải. . . . . .
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được, hơi cúi đầu nở nụ cười, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, rốt cuộc cười như không cười, ho khan một tiếng, chậm rãi vươn tay, kéo nhẹ sợ dây nơ trên cái hộp, ngừng thở, có chút căng thẳng đưa tay nhẹ nhàng mở cái hộp kia ra, đột nhiên nhìn thấy một chiếc đồng hồ kim cương lấp lánh ánh sáng tôn quý đặc biệt ấn tượng lóe lên trong bầu trời đêm. . . . Anh hơi sững sờ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là đồng hồ đeo tay nhãn hiệu TOM chỉ có một cái trên thế giới, giá trị xa xỉ! !.
“Chuyện này. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời kích động, trong lòng mênh mông nắm cái hộp, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, nói không ra lời! !
Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, khẽ mỉm cười.
“Em. . . . . .” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên rốt cuộc lộ ra tình cảm che giấu nhiều tháng nay, nhìn Đường Khả Hinh, muốn nói gì đó lại không nói ra được.
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt dịu dàng cười nói: “Tôi vốn cảm thấy . . . . . . Một chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ như thế, tôi thật sự không có khả năng, cũng cảm thấy một phần quà tặng như vậy có thể quá mức hay không? Anh sẽ không cảm thấy tôi hối lộ anh chứ?”
Trang Hạo Nhiên cầm cái hộp trong tay, kích động nhìn Đường Khả Hinh.
Lúc này, Đường Khả Hinh chậm rãi mở túi xách ra, từ bên trong rút ra một tấm hình, nói: “Lúc tôi nghe giá cả của chiếc đồng hồ này, xin tha thứ cho tôi bị giật mình, không ngờ, lúc đó điện thoại di động vang lên, sau khi tôi nghe điện thoại, đã thật lâu tôi cũng không có dùng túi xách màu đen, từ bên trong túi rớt ra một tấm hình này. . . . . .”
Cô nói xong, ngón tay nhẹ nhàng đặt tấm hình trên bàn ăn, chậm rãi đẩy về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên trở nên kích động, im lặng cúi đầu nhìn, đó là tấm hình tại hiện trường hôn lễ, đó là tấm hình kết hôn của Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng chụp chung với bọn Lâm Sở Nhai, mà khi đó, Đường Khả Hinh mặc váy lễ xinh đẹp, lần đầu tiên kéo cánh tay của mình, đầu tựa vào trên vai của mình, nhìn ống kính, cười thật ngọt ngào mà dịu dàng. . . . . . Giống như em gái, ở bên cạnh anh . . . . . . Anh chăm chú nhìn tấm hình kia, thậm chí có cảm giác giống như đã trải qua mấy thế kỷ.
Đường Khả Hinh mình cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười, nói: “Tôi vẫn nghe người khác nói, trước kia tôi rất được Tổng Giám đốc Trang coi trọng, tôi còn đang buồn bực, đây là một loại quan hệ như thế nào, nhưng khi tôi nhìn thấy tấm hình này, thấy trong hình tôi cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ, rất lệ thuộc, tôi biết ngay, có lẽ quá khứ anh thật thương yêu tôi . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Cho nên. . . . . . Tôi không có đi ra khỏi cửa hiệu TOM. . . . . . Bởi vì tấm hình kia. . . . . . Cuộc đời của tôi trải qua rất nhiều tình cảm. . . . . . Tôi đi tới như vậy, tương lai cũng phải đi như vậy . . . . Chỉ là, anh không nên hiểu lầm tôi tặng cho anh một phần lễ vật như vậy là muốn nhận được cái gì. . . . . Bởi vì bây giờ tiền thưởng hàng quý của tôi thật sự hơi nhiều. . . . . Cũng do anh coi trọng. Làm người phải biết cám ơn, anh dắt tay của tôi đi tới ngày hôm nay . . . . Hôm nay vừa đúng lúc quan trọng trong cuộc đời anh trải qua ba mươi tuổi, tôi muốn dùng phần quà tặng này để đền đáp lại quá khứ anh thương yêu tôi. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn mình, ánh mắt anh chóng lộ ra một chút kích động, muốn nói gì đó, nhưng lại cố đè nén thật chặt, không khỏi cười nói: “Em biết tặng đồng hồ đeo tay làm quà sinh nhật cho đàn ông, đây là một chuyện quan trọng thế nào không ?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh.
“Tặng đồng hồ đeo tay có nghĩa là muốn người đàn ông này từng giây từng phút nhớ tới em!” Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô, nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức có chút ngượng ngùng cười nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không có ý này. . . . . . Tôi chỉ xem nó là. . . . . .”
“Cám ơn!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh nhìn anh, cũng khẽ mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, mà nhanh chóng từ trong hộp lấy đồng hồ ra, vừa muốn đeo lên. . . . . . Lại phát hiện cái khóa dây đồng hồ này thật khó gỡ ra . . . . .
“Để tôi . . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười hơi nghiêng người tới trước, nhận lấy chiếc đồng hồ trong tay anh, dùng ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng mở dây đồng hồ ra, sau đó dịu dàng đặt nó ở một bên, mới khẽ luồn ra đôi tay, xắn ống tay áo cho Trang Hạo Nhiên . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp.
Đường Khả Hinh cuốn ống tay áo cho Trang Hạo Nhiên, lại cầm đồng hồ trên bàn ăn, thật cẩn thận đeo lên cho anh, sau đó xoay cổ tay của anh, móc nhẹ dây đồng hồ cho anh . . . . . . lại hơi xoay cổ tay của anh, nhìn chiếc đồng hồ thật sự quý giá, hết sức phối hợp với thân phận tôn quý của người đàn ông này, cô có chút xúc động, cười nói: “Thật đẹp mắt. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên hơi nhắc cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ, rất hợp thời trang nam và phong cách tôn quý, nhất là mũi tên kim chỉ giờ, còn có dây đeo từ trước đến giờ mình yêu thích. . . Nhớ tới trước kia đã từng cùng với cô đi chọn đồng hồ, khi đó mình thật có chút hâm mộ, muốn được quà sinh nhật, đến nay mới. . . Anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ nở nụ cười khó hiểu, cười thật vui vẻ . . .
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ như vậy, trong lòng cô không khỏi ấm áp, dịu dàng nói: “Thích không?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, cảm động nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Thích. . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên thật sự thích, cũng khẽ cúi đầu cười vui vẻ.
“Cái này tốn 1,2 triệu, có muốn mạng của em hay không ?” Mặc dù trong lòng Trang Hạo Nhiên kích động và vui vẻ, nhưng vẫn hơi giơ tay, trượt nhẹ cằm, cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cho dù tiền lương ở công ty chúng ta có nhiều đi nữa, đoán chừng. . . . . . 1,2 triệu, cũng không phải là một con số nhỏ. . . . . .”
“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mặt đột nhiên đỏ lên, không khỏi cúi đầu nở nụ cười.
***
Biệt thự trên đỉnh núi ! !
Vitas mới vừa tham gia xong cuộc họp với Tổng Công ty ở Anh, cũng không có thời gian tham dự tiệc sinh nhật của học trò, trực tiếp về nhà.
Ban đêm, tiếng ve sầu kêu từng hồi vang vọng, có vẻ hơi trêu chọc.
Vitas lặng lẽ đi ra xe, sau đó đẩy rào chắn trước vườn hoa, bởi vì không có cây táo, vườn hoa có vẻ trống trải rất nhiều, ông không lên tiếng, im lặng đi vào nhà, lại không khỏi phát hiện, đèn của phòng khách mở sáng, ông cau mày nhìn trái phải xung quanh, không thể có ăn trộm, bởi vì nơi này có còi báo động, trước mắt chỉ có một mình Khả Hinh có thể tự do ra vào nhà của mình, đoán chừng hôm nay cô đã trở lại rồi. . . . . .
Nghĩ tới đây, ông cũng không có nghĩ nhiều, vừa định lên lầu, đột nhiên cảm giác có chút không ổn, dừng ở bên thang lầu, lập tức xoay người, nhìn tủ rượu tinh xảo của mình đã mở ra, quét mắt một cái không thấy chai Conti năm 1665 để ở bên trong, ông hết sức kinh ngạc lập tức đi tới, cho rằng mình hoa mắt, lần đầu tiên không bình tĩnh như vậy, vươn tay mò tìm chai rượu bên trong, không có! !
Vitas nóng mắt xoay người, nhanh chóng suy nghĩ, không cần suy nghĩ, nhất định là học trò trộm đi! ! Cô trộm đi làm gì? ! ! Ông lập tức tức giận cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của học trò! ! !
****
Điện thoại trong túi chợt vang lên.
Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhẹ nhàng mở túi xách, lấy điện thoại di động ra xem, nhìn thấy là thầy giáo gọi, cô lập tức cúp điện thoại, mới khẽ ho khan một tiếng, nâng ly Cocktail ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, uống một hớp lớn, nhưng bởi vì uống quá gấp, lại ho khan.
Trang Hạo Nhiên nhìn ra cô có chút không ổn, liền cười hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Không có gì!” Trong lòng Đường Khả Hinh suy nghĩ, mình có thể phải một ngàn năm cũng không dám gặp Thầy giáo, trong lòng liền có chút lo sợ ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Nếu như Thầy giáo muốn đuổi việc tôi, anh có chứa chấp tôi hay không ?”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô.
“Không. . . . . . Không sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh, cảm thấy đồng hồ này mua vô ích.
“Rốt cuộc em đã làm chuyện gì? ?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.
“Không có gì. . . . . . anh thích quà tặng là được rồi. . . . . . Tôi không quấy rầy anh nữa. . . . . . Có thể Thị Trưởng Tống đang tìm tôi . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, liền vội vàng đứng lên, muốn đi khỏi. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại nắm cổ tay của cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”
Đường Khả Hinh sửng sốt, quay đầu, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, chiếc đồng hồ trên cổ tay tỏa sáng lấp lánh, anh không khỏi cười nói: “Thị Trưởng Tống và em. . . . . . Quan hệ như thế nào?”
Đường Khả Hinh im lặng một lát, mới nhìn anh, cười nói: “À. . . . . . quan hệ bạn bè . . . . . . Bởi vì lúc trước có chuyện nhờ vả anh ấy, cho nên, trả cho anh ấy một món nhân tình. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hai mắt lóe ra ánh sáng khó nắm bắt, nở nụ cười.
***
Ân Nguyệt Dung đang ngồi bên cạnh chồng, uống ly trà sâm, vừa uống…, vừa nhìn Thị Trưởng Tống, nở nụ cười.
Lúc này Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới, nói nhỏ vào tai Ân Nguyệt Dung câu gì đó, ánh mắt bà lập tức sáng lên, nhìn Tống Vĩ Thần, tròng mắt hơi híp! !