Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 843: BÌNH TỈNH

Mười mấy chiếc xe hơi màu đen, mạnh mẽ lái đến, cuối cùng dừng ở trước thảm đỏ đại sảnh khách sạn.

Chiếc Mercedes mmàu đen ở giữa, dừng ngay chính giữa đại sảnh khách sạn! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên dẫn hai thư ký, còn có Đường Khả Hinh, Giám đốc, quản lý, nhân viên tiếp tân cùng nhau đứng ở một bên, mỉm cười chờ đợi.

Tập đoàn Hàn thị nằm trong top 50 công ty mạnh nhất toàn cầu, càng là công ty địa ốc số một ở trong nước, đối với các ngành các nghề khác, càng trải rộng ra khắp thế giới, Hàn Hi Văn là con gái của Tổng Giám đốc Hàn và ảnh hậu Hạ Tuyết sinh ra, là cháu đích tôn của nhà họ Hàn, con gái nuôi của Tổng Thống Pháp, Daniel, cô vẫn theo cha sống ở Pháp, càng là viên ngọc quý trên tay mà ông bà nội ở Pháp yêu mến, thật sự là cô gái vàng.

12 chiếc xe hơi màu đen, đồng thời mở ra, ăn mặc tây trang màu đen chỉnh tề, đeo kính dữ liệu màu đen, có thể nhanh chóng xác định thân phận tất cả người trước mặt, chỉ thấy bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cùng nhau nhanh chóng tiến lên, vây quanh chiếc Rolls-Royce, nghiêm túc, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. . . . . .

Chiếc Mercedes màu đen phiên bản dài cũng lập tức mở ra!

An Na mặc đồng phục màu đen tập đoàn Hàn thị, búi tóc trang nhã, hơi mỉm cười đi xuống xe, Nhâm Phong và Hứa Mặc, vệ sĩ thân cận hàng đầu của Hàn Văn Hạo, bọn họ cũng mặc tây trang màu đen, đồng thời đi xuống xe, cùng nhau bước lên trước, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu cung kính gật đầu chào hỏi, sau đó An Na nghiêm túc đi tới trước chiếc Rolls-Royce cung kính mở cửa xe kim loại ở chỗ ngồi phía sau, mỉm cười nói: “Hi Văn tiểu thư, đã đến khách sạn Á Châu, mời xuống xe.”

“Ừm. . . . . .” Một giọng nói trong vắt lại lộ ra âm thanh non nớt, từ trong xe vang lên.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hết sức tò mò nhìn phía trước, thật sự muốn nhìn thiên kim tiểu thư một lần này, rốt cuộc trông như thế nào.

Không đến bao lâu. . . . . .

Bên trong xe rốt cuộc đi ra một cô bé chừng bảy tuổi, xinh đẹp tuyệt mỹ, mắt to lấp lánh động lòng người, lỗ mũi hếch cao, cánh môi nhỏ màu hồng như thoa dầu Bách Hoa, hơi ngẩng mặt nhìn mọi người, thái độ tiểu mỹ nữ Pháp kiêu ngạo, người mặc váy ngắn cao cổ màu trắng phong cách tiêu chuẩn, tóc thật dài buộc thành đuôi ngựa thật cao, trên trán bên trái đỉnh đầu đội mũ quả dưa màu trắng lớn bằng lòng bàn tay, số lượng hạn chế toàn cầu, phía trên là một đóa hoa hồng trắng Bulgaria có 130 năm lịch sử, dùng tinh chất hoa hồng chế tạo thành logo tuyệt mỹ, đôi bàn tay nhỏ bé mang bao tay trắng, trong tay cầm một túi xách nhỏ thêu ren nguyên chất, mang đôi giày thủy tinh màu trắng, lúc đứng trước người, dáng vẻ nho nhỏ cũng đã phát ra khí chất cao quý. . . .

Đường Khả Hinh không thể tin nổi, hai mắt trợn to, nhìn cô bé trước mặt, kinh ngạc cô còn nhỏ tuổi, mà nhìn có khí chất chín chắn tự tin !

Một cơn gió biển mạnh mẽ thổi tới, quét qua đóa hoa hồng trắng trên chiếc mũ của cô bé này mùi hương phát tán nơi xa! !

Một chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng phiên bản dài! !

Như Mạt ngồi ở ghế sau xe, ngửi được mùi thơm hoa hồng này, hai mắt mờ mịt lập tức phát ra ánh sáng bén nhọn, nhìn chăm chú phía trước, đè nén tính cách khác thường, căng thẳng nắm túi xách ngọc trai, một cỗ sát khí khác thường lan ra ! !

Hứa Mặc và Nhậm Phong, hai vệ sĩ hàng đầu lập tức lạnh lùng xoay người, nhìn chăm chú chiếc xe phía trước, lộ ra sát khí hết sức tương ứng.

Như Mạt ngồi ở sau xe, tiếp tục nhìn một cô bé xinh đẹp ở phía trước, đóa hoa hồng trắng Bulgaria trên đỉnh đầu cô phát ra mùi thơm hết sức huyễn hoặc, đây chính là đóa hoa hồng trắng mình muốn.

Tài xế cầm tay lái, nhìn cô bé ở phía trước cũng không biết thân phận, liền lạnh lùng như sát thủ hỏi: “Tiểu thư. . . . . . Có muốn ra tay hay không. . . . . .”

Vẻ mặt của Như Mạt lộ ra thần sắc huyễn hoặc như hít thuốc phiện, giống như đắm chìm vào trạng thái nào đó, nhìn tới trước, lại nắm chặt túi xách ngọc trai, muốn theo bản năng bung ngọc trai giấu độc, giết cô bé. . . . . Tình Tình không có chết. . . . . Người nào biểu diễn thiên nga trắng?

Tài xế cảm ứng được hơi thở cả người Như Mạt tản ra, liền biết kế hoạch của cô, lập tức muốn xoay phần đuôi chiếc nhẫn, chuẩn bị gọi người ra tay. . . . . .

Hứa Mặc và Nhậm Phong, giống như Thần chết trong bóng tối, ánh mắt sắc bén xoay tròn, cất bước đi tới. . . . . .

“Không được ra tay!” Một giọng nói từ trong lỗ tai tài xế truyền đến, nói nhanh: “Đây là con gái của Hàn Văn Hạo! Ngàn vạn lần không được động vào !”

Tài xế lập tức thu chiếc nhẫn, giống như người cầm tay lái chờ đợi. . . . . .

Như Mạt cũng nhàn nhạt nắm túi xách, ngồi ở trong xe, hơi lộ ra trạng thái mấy phần mềm mại, khẽ cúi đầu chờ đợi. . . . . .

Hứa Mặc và Nhậm Phong chậm rãi quét qua bên cửa sổ xe của cô, ngưng thần liếc mắt nhìn bên trong, mới tiếp tục cất bước đi về phía trước, xác định cổ sát khí biến mất trong nháy mắt, bọn họ mới đứng ở đầu kia, nhìn biển rộng mênh mông, nhưng vẫn có mấy phần nghi ngờ. . . . . .

“Hi Văn tiểu thư. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lấy thân phận Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu, mỉm cười đứng ở trước mặt của Hi Văn, vẫn là hết sức lễ phép và cung kính nói: “Hoan nghênh ghé thăm Khách sạn Á Châu, nghe nói lần này cô sẽ thay thế Tình Tình, biểu diễn điệu múa hồ thiên nga, thật sự rất vui mừng, dù sao nghe nói năm gần đây Tổng Giám đốc Hàn vẫn dốc sức ở sự nghiệp từ thiện, không ngờ, con gái cũng theo cha tự trải nghiệm như thế.”

Hi Văn, cô bé bảy tuổi này, mắt to tròn động lòng người lóe lên, hơi ngẩng mặt mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, được pa¬pa ở Pháp nghiêm chỉnh huấn luyện nhiều năm, hết sức khéo léo và trong trẻo, cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, cha gửi lời thăm ngài. Cám ơn ngài chiêu đãi ở Khách sạn Á Châu lần này! Cháu nhất định sẽ dốc toàn lực diễn xuất điệu múa hồ thiên nga!”

Đường Khả Hinh nghe giọng nói trẻ con trong trẻo chậm rãi có lực, rất có phong cách thục nữ, công chúa cao quý, cô không khỏi kinh ngạc nhìn cô bé này, đôi mắt to ngập nước, mũi cao, môi nhỏ màu hồng hơi dầy, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn hoàn mỹ, ăn mặc vừa người, thật sự rất xinh đẹp! !

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, cũng mỉm cười gật đầu, hơi giơ tay, nói: “Cám ơn Tổng Giám đốc Hàn thăm hỏi, Hi Văn tiểu thư xin mời!”

Hi Văn mới vừa nắm túi xách, muốn cất bước đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, nhưng lập tức nhìn thấy một chú phía trước, thân cao 1m90, mặc tây trang phẳng phiu màu xanh dương, bên trong mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài cài bông hoa tơ tằm tinh khiết trong được bậc thầy KAL thiết kế giống như pa¬pa, ông chú nhìn mình, nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai hấp dẫn, sáng rực rỡ . . . . . cô ngẩng đầu lên, con ngươi lấp lánh trợn to, nhìn ông chú này, chú có thể còn cao chú hai của mình ! !

Trang Hạo Nhiên vẫn phong độ nhẹ nhàng đứng ở một bên, một tay cắm túi quần, hơi nở nụ cười hấp dẫn nhìn cô bé trước mặt, phát hiện cô mới vừa muốn xoay người, cũng đang nhìn mình, hai mắt cô trợn to giống như muốn nắm bắt, vẻ mặt nghi ngờ không rõ, ánh mắt anh xoay tròn, có chút nghi ngờ mỉm cười liếc nhìn cô một cái, chính là nụ cười dịu dàng có chút hấp dẫn, lập tức phát ra đẹp trai làm người ta choáng váng! !

Hi Văn lập tức hết sức cẩn thận, giữ phong cách thục nữ, mắt to sáng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên!!

Không khí này có chút kì lạ, mọi người nhìn nhau, cũng nghi ngờ không hiểu, Tả An Na đi theo chăm sóc cho Hi Văn đã lâu, tự nhiên biết tình huống này, nhếch miệng mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn Hi Văn, nhìn nét mặt Trang Hạo Nhiên, hai mắt của cô chợt lóe, không khỏi có chút căng thẳng, giống như trong lúc lơ đãng dời bước, ngăn ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn Hi Văn rất ngọt ngào, ao ước hâm mộ, tôn cung nở nụ cười.

Sắc mặt Hi Văn lập tức vừa thu lại, chớp mắt to, hết sức không vui cau mày, liếc về phía chị gái cao không tới 1m62! !

Đường Khả Hinh giống như cảm thấy Hi Văn có chút không vui, nhưng vẫn có chút ngây ngốc  đứng ở trước mặt của cô, nở nụ cười ngọt ngào, biết thân phận địa vị của mình, còn chưa đủ tư cách chào hỏi cô, không thể làm gì khác hơn là giả vờ như lơ đãng đứng.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, liếc dáng vẻ Đường Khả Hinh, liền không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

“Tôi nói. . . . . .” Hi Văn thu lại dáng vẻ Daniel dạy mình, bày ra bộ dạng ở nhà cãi vả cùng mẹ, nhìn Đường Khả Hinh nhàn nhạt ngẩng mặt, có chút không khách khí nói: “Chị gái trước mặt cao không tới 1m61. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như thế, sắc mặt của cô có chút ửng hồng, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn mọi người đang liếc về phía mình, cô lập tức có chút lúng túng nhìn Hi Văn, mỉm cười nói: “A, chào Hi Văn tiểu thư, tôi là. . . . . .”

“Em không có hỏi chị là ai!” Hi Văn lập tức chớp mắt to, trong trẻo nhìn Đường Khả Hinh, nói nhanh.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi khó coi, nhưng vẫn có chút lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn cô bé Hi Văn, cười ngọt ngào nói: “Thật sự thất lễ. Nhưng tôi muốn nói, năm nay tôi cao vừa đúng 1m62. . . . . . Xem như cô nói sai rồi!”

Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, nghe Đường Khả Hinh nói chuyện liên quan đến chiều cao, không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

Ánh mắt Hi Văn tiếp xúc lộ ra một chút sắc bén, hé miệng ngửa mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, hết sức có lễ phép, khinh miệt nói: “Hôm nay chị mang một đôi giày cao gót nhãn hiệu Gucci cao 11 cm, ông chú ở sau lưng cao 1m93 cm (kể cả độ cao giày da), từ góc độ của em nhìn sang, giảm bớt 3 cm, chị vừa mới đến mũi của chú! Từ lỗ mũi của chú đến cái trán 22 cm, cũng chứng tỏ, kể cả chị mang giày cao gót cao 1m71, giảm đi 11 cm, vừa đúng 1m60! !”

Đường Khả Hinh kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin nổi, hai mắt trợn to, run rẩy nhìn Hi Văn một cái.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng mọi người cũng khiếp sợ nhìn cô.

“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời cảm giác mình có chút mất mặt, nhìn Hi Văn mới vừa muốn biện bác. . . . . .

Hi Văn lập tức khinh bỉ nhìn Đường Khả Hinh, chắt lưỡi một tiếng, nhạo báng nói: “Chị, năm nay chị hơn hai mươi rồi, chẳng lẽ còn tin chuyện sốt lên sẽ tăng cao sao? Cái này so với tin tưởng ông già Noel sẽ leo xuống từ ống khói nhét quà tặng vào vớ của chị còn ngây thơ hơn ! ! !”

Một cái búa lớn, lập tức đánh vào Đường Khả Hinh, cô giống như bị uất ức, dáng vẻ rất mắt mặt, cắn chặt môi dưới, lúng túng nhìn Hi Văn, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Không tin?” Hi Văn lập tức trợn to hai mắt, nhìn Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng, lại nhạo báng nói: “Cũng đúng! ! Khi giáo đường gõ 12 giờ, từ trong cổ tích tỉnh lại, bị tổn thương lớn nhất không phải cô bé lọ lem! ! Chị biết là gì không?”

Cô bé nhìn Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh nhất thời mím môi, rất tức giận, mặt đỏ lên nhìn cô nhóc trước mặt! !

“Không biết sao? Tin rằng chị cũng không có thông minh như vậy!” Hi Văn lại liếc về phía cô, khóe miệng cong lên cười nói: “Đáng thương nhất chính là trái bí đỏ to lớn đó vừa béo vừa lùn ! Không có đất dụng võ chút nào! !”

Ầm! ! Một cái búa đập mạnh vào trái tim gõ ! !

Đường Khả Hinh lập tức bị đánh nát tôn nghiêm cuối cùng, cắn răng nghiến lợi nhìn Hi Văn, tức giận đến muốn nổ tung! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK