Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: So chiêu 2

Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, sau khi đóng lại chặt kín cửa sổ anh cũng cúi đầu nhìn mình. . . . . . Mặt của cô ửng đỏ, nằm xuống, chậm rãi kéo chiếc chăn màu xanh dương, đắp lên mặt của mình, rốt cuộc lên tiếng: “Tại sao muốn như vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi lại ngồi xuống, thong thả nói: “Tôi muốn xác định cô ngủ say, tối nay sẽ không gây thêm họa cho tôi!”

Đường Khả Hinh từ từ kéo chăn xuống, lộ ra ánh mắt giống như con thỏ nhỏ nhìn anh, có chút đáng thương . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đưa ra tạp chí, vỗ xuống mặt của cô một chút.

“A!” Đường Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, rốt cuộc có chút không khách khí nhìn anh chằm chằm, nói: “Rất đau a. . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua ý cười, tiếp tục lật xem tạp chí, nói: “Bình thường cô rất thích xem tạp chí rượu đỏ sao?”

“Ừ.” Đường Khả Hinh tiện tay lấy ra một con cá heo nhỏ màu xanh dương, ôm vào trong ngực.

“Tại sao ghi chú nghiêm túc như vậy?”

“Bởi vì không có nếm thử.” Đường Khả Hinh lầu bầu nói xong, liền vặn vây con cá heo.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lật một tờ tạp chí, phía trên là hình ảnh một ly rượu sâm banh màu vàng nhạt óng ánh, trong ly rượu có rất nhiều bọt khí mộng ảo bay lên vô cùng xinh đẹp, anh xem tên loại rượu sâm banh, lại thấy chữ viết xinh đẹp của Khả Hinh viết: tại sao tất cả cô gái đều yêu thích bọt khí sâm banh? Là bởi vì nó vui mắt? Nó mộng ảo? Nhưng mọi người không biết sao? Đó là lượng đường thuần túy ngọt như mật của sâm banh, trong quá trình bốc hơi, sinh ra bọt khí nhỏ. Người khác đều nói, sau khi xoay tròn rượu đỏ ở trong ly, giọt rượu rơi ra mép ly là: nước mắt đa tình đa cảm của người tình. Nhưng rượu sâm banh vĩnh viễn cho bạn cảm giác ngọt ngào. Chỉ mong người trong thiên hạ có tình, sẽ thành người thân thuộc, cùng hưởng bọt khí xinh đẹp trong sâm banh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn chữ phía trên, đột nhiên hỏi: “Lúc cô và Tô Thụy Kỳ đi chung với nhau cảm giác thế nào?”

“À?” Khả Hinh sững sờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không hiểu những lời này của anh.

“Là rượu đỏ hay sâm banh?” Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới nói: “Sâm banh.”

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại.

Đường Khả Hinh cảm giác có một hơi lạnh bắn tới trên người của mình, cô có chút hoảng sợ nhìn anh, nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi nói sai sao?

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn nói chuyện, lại nghe được điện thoại di động trong phòng khách vang lên, ánh mắt anh lóe lên một cái.

Khả Hinh cũng hơi ngồi dậy, suy nghĩ xem lúc này, ai gọi điện thoại tới?

Đây là điện thoại của Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng ngạc nhiên nhận lấy điện thoại, nhận máy, alô một tiếng. . . . . .

“Chào cô. . . . . .” Một âm thanh trầm thấp dịu dàng vang lên.

Nhã Tuệ lập tức nhận ra điện thoại của Tô Thụy Kỳ, cô kinh ngạc nói: “Cậu chủ Tô?”

“Đúng vậy!” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

Nhã Tuệ hơi sửng sốt, không tự chủ nói: “Làm sao anh biết số di động của tôi?”

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, hơi mỉm cười không lên tiếng.

Nhã Tuệ đã biết anh là cháu trai của Thủ tướng, anh muốn biết của người nào không được? Cô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: “Anh muốn tìm Khả Hinh phải không?”

“Đúng vậy” Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi: “Cô ấy ngủ rồi sao?”

Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, không dám lên tiếng, đầu tiên liếc nhìn vào trong, cách rèm cửa sổ, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc mình, lòng của cô chợt lạnh, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, đi qua phòng khách, đi vào phòng nhìn Khả Hinh nằm ở trên giường, trừng lớn con ngươi, không dám lên tiếng nhìn mình, cô cũng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận đưa điện thoại di động cho Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên vẻ cười như không cười, nhận lấy điện thoại di động, giơ tay lên. . . . . .

Nhã Tuệ không dám lên tiếng, nhìn Khả Hinh một cái, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, ngồi xuống, nghe điện thoại, đáp lời. . . . . .”Alô. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ ngồi ngay ngắn, nắm điện thoại: “Tổng Giám đốc Tưởng?”

“Ừ” Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe điện thoại, vừa nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh tiếp thu được tin tức trong ánh mắt của anh, không dám lên tiếng, nhưng vẫn muốn duỗi tay lấy điện thoại. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh đưa tới, chậm chạp thả vào bên môi hôn nhẹ, sau đó nắm ngón giữa cắn mạnh một cái.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh nhăn nhó, trong miệng chất đầy chăn, đau đến hai chân cũng chà trên giường!.

“Khả Hinh đâu?” Tô Thụy Kỳ nhăn mặt hỏi.

“Ngủ rồi. Lúc nảy còn đang nói mớ, nằm mơ thấy mình ăn bạch tuộc.” Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra nụ cười nói.

Tô Thụy Kỳ im lặng một lúc, mới nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, đêm đã khuya, anh vẫn còn ở trong phòng của phụ nữ, không tốt lắm.”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi về nghỉ.” Tưởng Thiên Lỗi nói.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng.

“Xin hỏi cậu chủ Tô tìm cô ấy có chuyện sao? Đã trễ thế này. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày, hỏi.

Tô Thụy Kỳ im lặng một lúc, mới nói: “Tôi chỉ lo lắng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho cô ấy căng thẳng và sợ hãi, nghỉ ngơi không tốt.”

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười nói: “Tình trạng của cô ấy rất tốt, về đến nhà, thúc giục cô tắm, mặc một bộ áo ngủ màu hồng, có thêu một con vịt Donald rất xấu, đã ngủ rồi. Cảm xúc không có gì bất ổn. Cám ơn cậu chủ Tô quan tâm nhân viên của tôi.”

Tô Thụy Kỳ lại im lặng.

“Anh còn có việc sao?” Tưởng Thiên Lỗi hết sức hết sức thong thả hỏi.

Tô Thụy Kỳ không có cách nào, chỉ đành phải nói: “Không có. . . . . .”

“Hẹn gặp lại.” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp cúp điện thoại, hơi phách lối nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lập tức nhảy lên giường, nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, hận nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn cô, không khách khí chút nào!

Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, tức giận đến phát run, mới vừa muốn nói, lại thấy trước bàn máy vi tính, một chiếc điện thoại di động màu đen khác vang lên . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt nhìn thấy số điện thoại di động, sắc mặt thay đổi, vươn tay cầm di động. . . . . . Một bàn tay khác đã nắm điện thoại di động. . . . . . Anh quay đầu lại bình tĩnh nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh chặn lại, tay kia nắm điện thoại, trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngón cái nhấn mạnh phím kết nối một cái, trước mặt anh, thật dịu dàng  trả lời: “Alô. . . . . .”

Như Mạt nắm điện thoại, sửng sốt. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK