Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 877: MÓN QUÀ BÍ MẬT

Nữ nhân viên phục vụ thật sự cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhu! !

Tiểu Nhu bên trái đang kẹp một chai “Băng bươm bướm”, bên phải đang kẹp một chai “Băng bươm bướm”, vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn cô bạn đồng nghiệp từ câu lạc bộ điều tới đây, cũng không có quen thuộc, lầu bầu nói: “Tôi thật sự không biết chai nào là chai vừa cầm, là chai rơi trên mặt đất đúng không? !”

Nữ nhân viên phục vụ đồng nghiệp có chút buồn cười, liếc nhìn hai chai “Băng bươm bướm” giống nhau như đúc, dấu hiệu kia đã bị lau đi, hai mắt của cô mãnh liệt rung động, mới nói: “Tôi . . . . . Tôi nghĩ, chuyện đơn giản như vậy, tại sao cô không biết chứ? Một chai đã được ướp lạnh rồi, một chai chưa được ướp lạnh. . . . . .”

“Không phải !” Tiểu Nhu lập tức giơ chai bên trái, lại giơ chai bên phải, mắt to sáng lên, kinh ngạc mơ hồ, vẫn ngây ngốc nói: “Có một chai vừa rồi đã ướp lạnh, nhưng một chai băng bươm bướm cuối cùng trong kho rượu được đặt ở trong tủ lạnh! Nhiệt độ giống nhau mà !”

“. . . . . . . . . . . .” Nữ nhân viên phục vụ không nói nên lời nhìn Tiểu Nhu, nét mặt thật kì quái, giống như có chút chấp nhận nói: “Vậy cô. . . . . . Rốt cuộc có nhớ, vừa rồi chai rượu nào từ bàn tiệc rơi xuống hay không? Nhất định biết rõ ràng chứ, quản lý đã nói. . . . . . rượu vang sủi bọt ướp lạnh xong, giữ mùi hương rất quan trọng, nên nghiêm túc suy nghĩ một chút đi?”

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, cũng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, cô liền đặt hai chai rượu trên bàn, một lát đẩy chai rượu này nói: “Tôi nhớ là, mới vừa lau rượu xong, là tay phải cầm chai rượu, tay trái cầm khăn tay, a, không! ! Là tay trái tôi cầm khăn, tay phải cầm chai rượu! ! A, không! ! Dường như là tay trái, hay là tay phải vậy?”

Người này thần trí mơ hồ, trợn to hai mắt, vẻ mặt đang suy tư vạn vật trong vũ trụ!

Nữ nhân viên phục vụ nắm chặt quả đấm, đè nén buồn bực trong người và ý muốn giết người, giống như hàng ngàn con trùng bò đầy trên người của mình, hai mắt mãnh liệt chớp lóe nhìn cô, nhưng vẫn cực lực đè nén, giống như có chút cắn răng nghiến lợi nói: “Xin hỏi cô, một tay này cầm khăn lau, tay kia cầm chai rượu, có quan trọng không?”

“Dĩ nhiên quan trọng !” Tiểu Nhu hết sức nghiêm túc, cẩn thận nhìn đồng nghiệp, nói: “Nếu như tôi cầm chai tay trái, sau khi lau sạch sẽ, sẽ đặt ở bên trái, cầm tay phải, sẽ đặt ở bên phải, đây là thói quen của tôi!”

“Vậy. . . . . .” Nữ nhân viên phục vụ nhìn cô, mới có chút cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc cô cầm chai tay nào ! ?”

“Tôi suy nghĩ thật kỹ đây, cô chờ tôi một chút. . . . . .” Tiểu Nhu lại đứng ở trước hai chai rượu, một lát cầm chai rượu này lên thử một chút, một lát cầm chai rượu kia lên thử một chút, sau đó lại nhớ tới phương hướng mới vừa rồi mình cầm khăn lau chai rượu, không ngừng xoay tròn hai chai rượu, lại xoay tròn, rồi lại xoay tròn, tiếp tục lại xoay tròn. . . . . . Xoay đến nổi nữ nhân viên phục vụ kia nhìn xốn mắt, không nhịn được cắn răng suy nghĩ: hàng này ngu xuẩn như vậy, tương lai làm sao gả ra ngoài chứ?

“Có thể là chai này! !” Tiểu Nhu vui mừng giơ chai rượu về phía nữ đồng nghiệp, vui vẻ nói: “Tôi cảm thấy chính là chai này! !”

“Thật. . . . . . Thật chứ?” Nữ nhân viên phục vụ có chút không tin tưởng nhìn cô, tại sao trong lòng cảm giác có chút lo sợ ?

“Ừ!” Tiểu Nhu nói xong, vui vẻ mỉm cười, rồi lại cau mày thu hồi chai rượu lại, vẻ mặt hồ đồ, tay vỗ nhẹ đầu một cái, lại giơ một chai khác lên, híp mắt nhìn cái chai, vẻ mặt thật thà, lầu bầu nói: “Nhưng tôi lại cảm thấy chai rượu này cũng có chút giống, nhìn thế nào cũng giống nhau. . . . . .”

Nữ nhân viên phục vụ thật sự rất bất đắc dĩ, rất chấp nhận nhìn Tiểu Nhu! !

Tiểu Nhu áy náy ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân viên phục vụ, lầu bầu nói: “Tôi thật sự vô cùng xin lỗi, quả thật không nhớ rõ đó là chai nào rồi, nhưng có quan trọng không? Một chút cũng không quan trọng nha! Chỉ cần rượu băng là được !, Cô một chai, tôi một chai!”

Cô giống như chia kẹo khi còn bé, bạn một cái, tôi một cái !

Nữ nhân viên phục vụ cầm chai rượu băng, trên mặt vặn vẹo, không nói ra lời, giống như chấp nhận số mệnh nhìn Tiểu Nhu.

“Tiểu Nhu?” Lúc này, Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới, nhìn Tiểu Nhu cùng một nữ nhân viên phục vụ đứng ở trong kho rượu, cô liền ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ra ngoài lâu như vậy?”

“A, lúc nảy tôi không cẩn thận đụng ngã chai rượu ! Cầm về lau thân chai một chút, sắp đưa ra ngoài!” Tiểu Nhu vội vàng cười nói.

“Không cần nữa !” Đường Khả Hinh nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Hai chai rượu đều không cần, bởi vì sắp bắt đầu lễ quyên góp ! Mang 11 chai rượu này cất chung một chỗ đi, sau khi bữa tiệc thực sự kết thúc, sẽ mở ra ăn mừng. Tôi đi lấy ba chai Cabernet Sauvignon 1980, đại sứ quán Pháp muốn uống!”

“Tốt! Tôi giúp cô !” Tiểu Nhu lập tức cười, gật đầu, cầm chai rượu của mình đưa cho nữ nhân viên phục vụ kia, mình lại xoay người cười cầm Cabernet Sauvignon!

Nữ nhân viên phục vụ không nói nên lời, cả người đứng sững tại chỗ, ôm hai chai rượu vang sủi bọt, không biết nên làm sao. . . . . .

Lầu chót gió thổi, càng lúc càng lớn! !

Mười mấy dạ hành nhân rốt cuộc hoàn toàn giải mã xong máy theo dõi của Điệp Y, chặt đứt số liệu nó truyền đi, sau đó rất nhanh thoát ra không trung, lại ráp súng, theo như dự tính, chờ đợi rượu vang sủi bọt nổ tung xong, hiện trường hỗn loạn tưng bừng, ám sát Tô Thụy Kỳ, lại âm thầm cướp đi Đường Khả Hinh, không ngờ tai nghe mini trong tai nghe truyền đến tín hiệu, tạm ngừng kế hoạch, bọn họ hơi giật mình! !.

Nữ nhân viên phục vụ vừa cầm rượu vang sủi bọt, vừa đi phía trước, tại trong bóng tối dùng ngón tay, đặt nhẹ bên tai, tín hiệu truyền đi, nguồn tín hiệu: đụng phải một đứa ngốc, điều chỉnh nhiệm vụ lần nữa ! !

Tiệc từ thiện bắt đầu! !

Mười mấy tay đàn violin lập tức bắt đầu nhanh chóng kéo dây violin, làm cho không khí nhanh chóng náo nhiệt lên! !

Quản lý Bộ phận PR nhanh chóng đi tới, thông báo cho Tưởng Thiên Lỗi, bởi vì trời mưa xuống tân khách tiệc từ thiện vào sân trước mười phút, tất cả nghệ sĩ diễn xuất cũng đã tập luyện xong, nhân viên tổ chức từ thiện và nhân viên chính phủ, còn có nhân viên giám sát đang cùng nhau kiểm lại tiền quyên góp, ánh đèn tầng chót nhà hát kịch bắt đầu mãnh liệt phát ra ánh sáng rực rỡ, âm nhạc chấn động lòng người vang lên ở trong không khí yên lặng, ngay cả có thể nghe được tiếng náo nhiệt của sóng người đông đúc ở phía trước! !

Trong 25 phút cuối cùng của bữa tiệc, Tiêu Đồng dùng thân phận người chủ trì mỉm cười đứng lên, đi về phía trước microphone của bữa tiệc, một tay nắm nhẹ microphone, cười khẽ, nói: “Kính thưa Thủ tướng, các vị quan khách quí mến, cám ơn mọi người đã tới hiện trường tiệc từ thiện Khách sạn Á Châu, ủng hộ sự nghiệp từ thiện của đất nước! Tối nay, sau khi bữa tiệc kết thúc, khách sạn Á Châu chúng tôi có một tiết mục nho nhỏ, đặc biệt vì ủng hộ sự nghiệp từ thiện mà cống hiến một phần nhỏ, dĩ nhiên, ai cũng có trách nhiệm với sự nghiệp từ thiện, Khách sạn Á Châu chúng tôi cũng chỉ trong một đêm kỳ diệu như vậy, mời các vị khách quý có cùng chí hướng, cùng nhau tham gia hoạt động có ý nghĩa này. Xin tuyên bố bữa tiệc Bách Hoa đêm nay đã kết thúc, trước tiên cám ơn người chủ trì bữa tiệc Bách Hoa thật xuất sắc tối nay, Quản lý Lưu!”

Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Nhã Tuệ lập tức đứng dậy, tay nhẹ đè ngực, khiêm tốn, lễ độ về phía tất cả tân khách gật đầu chào.

“Cho nên nói mọi người đồng lòng góp sức, đồng lòng tham gia là quan trọng đến cỡ nào! ! Đồng thời, một lần nữa cám ơn tất cả nhân viên Khách sạn Á Châu! ! Mời kỹ sư ưu tú thắp sáng ngọn lửa hoa mẫu đơn băng!” Tiêu Đồng lập tức đưa ra tay ngọc thon thon, chỉ hai đóa hoa mẫu đơn băng trông rất sống động bên ngoài hiện trường bữa tiệc! !

Bùng một tiếng, hai đóa hoa mẫu đơn lập tức ở trong mưa bùng lên ngọn lửa màu xanh lam! !

Chúng tân khách kinh ngạc nhìn hai đóa hoa mẫu đơn băng, rốt cuộc cháy lên lửa mạnh hừng hực, sau khi hai đóa hoa mẫu đơn băng bị đốt cháy hết, đồng thời xuất hiện hai hộp gỗ màu đỏ thẫm, phía trên có logo nghệ thuật nào đó của Pháp hết sức đẹp mắt! !

Mọi người hết sức kinh ngạc ngẩng đầu lên, cũng nhìn này cái hộp gỗ đỏ, đang ồn ào suy đoán đồ vật gì ở bên trong?

Tiêu Đồng thần bí nhìn mọi người mỉm cười nói: “Có phải cảm thấy có chút kinh ngạc hay không? Rốt cuộc bên trong là cái gì đây?”

Vừa vặn vào lúc này, Đường Khả Hinh cùng đi Thầy giáo ngồi vào vị trí, cách bên cạnh bàn ăn của Thủ tướng không xa, cũng đồng thời nghi ngờ nhìn hai cái hộp gỗ đỏ, đang nghĩ xem rốt cuộc là cái gì?

Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở một bên, cùng Tưởng Thiên Lỗi và Lãnh Mặc Hàn mới vừa đến, đang nói nhỏ cái gì, nói chuyện phiếm xong, lúc này mới mới ngẩng đầu lên, nhìn cái hộp gỗ đỏ ở hai bên suối băng.

Tiêu Đồng hướng về phía microphone, sâu kín dịu dàng mỉm cười nói: “Đoạn thời gian trước xảy ra một chuyện, Viện mồ côi có một người bạn nhỏ đáng yêu, đang trên đường trở về nhà, không may bị trúng đạn, hiện tại đang tiếp nhận điều trị tại Mĩ, xế chiều hôm nay là 8 giờ tối ở nước Mĩ, rốt cuộc Tình Tình đáng yêu đã tỉnh lại, mở mắt ra, chuyện thứ nhất chính là gọi chị gái, dây chuyền ốc biển nhỏ trong tay cô bé vẫn mang theo lời chúc may mắn của chị gái dành cho cô bé !”

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, ngồi ở trước bàn ăn, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng.

Chúng tân khách cũng nghe được, tập trung nhìn cô.

Tiêu Đồng tiếp tục mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Cho nên duyên phận là thứ quý báu nhất thế gian này, tình thân, tình yêu, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình thầy trò, thậm chí là tình với đối thủ, cũng có vẻ khó có thể nắm giữ. Người bạn nhỏ đáng yêu này tên là Tình Tình, trong miệng gọi chị gái vô tư đáng yêu kia, chính là vị quản lý mới của phòng kinh doanh rượu thuộc tập đoàn Hoàn Cầu chúng tôi, Đường Khả Hinh tiểu thư, cô ấy vì duyên phận khó được với Tình Tình, đã quyên tặng vé số trúng thưởng giải nhất của mình, giá trị ba mươi triệu! ! Xin mọi người cho cô ấy một tràng pháo tay nhiệt liệt! !”.

Một tràng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên! !

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức có chút ngượng ngùng đỏ lên, ngồi ở một bên, rất lúng túng cúi đầu nở nụ cười.

Tô Thụy Kỳ, Nhã Tuệ, cùng đám bạn bè rối rít nhìn cô, tự hào, kiêu ngạo nở nụ cười.

Thủ tướng, cùng mấy người Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ, càng lộ vẻ hài lòng nhìn Đường Khả Hinh, cảm thán mỉm cười gật đầu.

Hi Văn cũng hơi nghiêng mặt, nhìn chị gái bên kia có chút xấu hổ, im lặng khả ái, dịu dàng, cảm thấy cô và mẹ đều có chút đáng yêu, mặc dù hơi ngốc nghếch.

Tiêu Đồng ép nhẹ đôi tay vỗ tay, lại nở nụ cười nói: “Dĩ nhiên, làm việc thiện, càng chú ý có một chút tấm lòng ! Nhưng giống như quản lý Đường, vẫn còn đang trên đường phát triển, gian khổ phấn đấu, cô ấy bỏ ra như vậy, có thể nói dốc hết tất cả! Hết lòng hết dạ ! Hai vị Tổng Giám đốc Hoàn Cầu biết được Đường tiểu thư vô tư và vĩ đại như vậy, cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo vì cấp dưới, do đó tặng cho cô ấy một phần quà yêu thích mà cô ấy vẫn muốn lấy được! ! Để cho cô ấy kéo dài duyên phận này, tiếp tục tiến tới phía trước! Mời Đường tiểu thư dời bước đến phía trước bữa tiệc!”

Một tràng tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng kỳ quái, trái tim đập thình thịch, ngồi ở một bên, không biết nên làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK