Chương 935: KHÔNG BIẾT
Tổng Công ty Hoàn Cầu! !
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng ở trước cửa, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong phối áo sơ mi trắng, thậm chí khó được thắt cà vạt màu bạc, vẻ mặt lộ ra hết sức cung kính nghiêm túc, bước ra xe của mình, nhìn cha chuẩn bị tất cả vệ sĩ cho mình, bao bọc quanh mình, anh thở dốc một cái, vừa cài cúc áo tây trang, vừa cất bước đi lên bậc thang! !
Ba nhân viên tiếp tân đứng ở nơi đại sảnh, hướng về phía anh cung kính gật đầu.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ di chuyển bước chân đi về phía trước, xung quanh hơn mười vệ sĩ, mọi người giơ dụng cụ dò xét kim loại và súng ống, đề cao cảnh giác đi theo phía sau anh.
Thang máy đinh một tiếng mở ra! !
Trang Hạo Nhiên một mình đi vào bên trong, hai người vệ sĩ lập tức cũng đi vào bên trong, đứng ở sau lưng anh, rốt cuộc nhấn cửa thang máy, thang máy lập tức vọt lên tầng lầu chủ tịch! !
Phòng làm việc Chủ tịch Trang! !
Trang Tĩnh Vũ mặc tây trang màu xám tro, sắc mặt nặng nề nghiêm túc, ngồi ở trước bàn làm việc, biết chuyện Tưởng Vĩ Quốc muốn gặp Trang Hạo Nhiên, hai mắt ông xoay tròn, không khỏi nhớ tới từ nhỏ đến lớn, mặc dù Trang Hạo Nhiên vô cùng bướng bỉnh, cũng là đứa bé tốt nhất trên thế giới này, rất hiền lành và khéo léo hiểu chuyện, thường vào lúc đêm khuya ông ngồi ở trước bàn làm việc, xem xét tài liệu thì anh sẽ len lén đứng ở bên cửa, liếc về phía mình. . . . . .
Đến nay còn nhớ nâng anh đứng ở bên cửa khe, nhìn mình này ánh mắt, lộ ra tràn đầy quan tâm.
Trang Tĩnh Vũ nghĩ tới đây, không nhịn được cười, lại nhớ tới đứa con này lúc còn ở trong tả, rất đáng yêu và đẹp trai, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, ồn ào ầm ĩ, mẹ dỗ dành thế nào cũng không ngừng khóc, vợ thường ôm ôm, bởi vì đứa bé này khóc rống quá lợi hại, khóc mình đau lòng trước, lúc này, chỉ có người làm cha như mình ôm nhẹ bảo bối vào trong lòng, đứng ở trước cửa sổ sát đất, đối diện với ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời, nhẹ đong đưa, vừa nhìn khuôn mặt đáng yêu của bảo bối từ từ yên ổn ngủ, hai mắt ông không nhịn được đỏ bừng. . . . . .
Cho nên bắt đầu từ lúc đó, vào đêm khuya, Trang Tĩnh Vũ luôn ôm con trai trong ngực, đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng đọc sách của mình, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đong đưa, tràn đầy thương yêu và kiên nhẫn lớn nhất thế giới.
Nhớ lại những thứ này. . . . . .
Trong lòng của Trang Tĩnh Vũ không khỏi đau, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên vì gia đình này mang đến ánh mặt trời khổng lồ và tình yêu, mãi mãi tràn đầy nhiệt tình và quan tâm không dứt, lúc nào cũng ở trong ánh nắng mặt trời rực rỡ đầu xuân, ôm từng chùm Hoa Bách Hợp, lúc mẹ chưa tỉnh đã cắm vào trong bình hoa của mẹ, mặc dù làm loạn phòng làm việc của cha, nhưng vẫn không quên cắm bút máy của cha vào trong ống bút, thậm chí sau khi lớn lên, vẫn dùng thói quen này của mình, thật thích dùng bút máy bạch kim, phóng khoáng ký tên lên tài liệu, ông biết, đứa con trai này vẫn lấy mình làm mục tiêu hướng đi cuộc đời, ông cũng biết, con trai luôn luôn kiêu ngạo vì mình. . . . . .
Càng nghĩ lòng càng đau, càng nghĩ càng mất mát.
Trang Tĩnh Vũ thở dài một cái, đôi tay đan nhau đặt ở trước bàn sách, chăm chú nhìn tài liệu mấy chục tỉ ở trước mặt, tất cả mọi thứ đều là mây bay, quan trọng là hạnh phúc của con trai. . . . . .
***
Cửa thang máy mở ra! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở trong cửa thang máy, chăm chú nhìn đại sảnh to lớn của Hoàn Cầu, tất cả đều là lịch sử Hoàn Cầu gây dựng sự nghiệp, còn có Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ hai người trải qua tất cả muôn vàn khó khăn, sáng lập sự nghiệp huy hoàng, mà mình và Tưởng Thiên Lỗi cho tới bây giờ cũng chỉ kế thừa sự nghiệp của ông cha, cho dù khai sáng tương lai, nhưng cũng chỉ là thành tựu mánh khóe của mình, cũng không có theo kịp thành tựu huy hoàng của hai người già, nếu Tưởng Thiên Lỗi hoàn thành khách sạn dưới nước, có lẽ có thể khoe khoang một chút thành tích. . . . . .
Anh thở dốc một hơi, đôi tay nắm nhẹ tây trang phẳng phiu của mình, cuối cùng mới bước ra thang máy, tất cả nhân viên đứng dậy hướng về phía mình chào hỏi, trên mặt anh lộ ra nghiêm nghị, tiếp tục bước đi, đi ngang qua phòng làm việc của Trang Tĩnh Vũ, anh không khỏi dừng lại, nghiêng mặt liếc mắt nhìn cánh cửa kia. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ im lặng ngồi ở bên trong, biết con trai đang ở bên ngoài, hai mắt chuyển động, chỉ nặng nề nghiêm mặt, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng đứng ở ngoài cửa, giống như đang nghĩ ngợi và do dự. . . . . .
Phòng làm việc Chủ tịch Tưởng! !
Tưởng Vĩ Quốc mặc tây trang màu đen, ngồi ở trên ghế sa lon một người trong phòng làm việc xa hoa to lớn, hai tay vịn tay ghế, trên mặt theo thói quen cứng rắn và kiên trì, cuộc đời cho tới bây giờ cũng không có thiên vị, mặc kệ đưa ra quyết định gì!
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước cửa Trang Tĩnh Vũ, nắm chặt quả đấm, thở dốc, rốt cuộc cất bước đi tới trước phòng làm việc của Tưởng Vĩ Quốc, hết sức ngiêm túc đứng một lúc, mới vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Tưởng Vĩ Quốc nghe tiếng gõ cửa, ông im lặng và do dự thật lâu, nhưng vẫn lạnh lùng, hé môi mỏng, trầm giọng nói: “Vào đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng nói, rốt cuộc vươn tay, đẩy nhẹ cửa, cất bước tiến vào trong nháy mắt đã nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc vẫn thói quen thường ngày, ngồi ở trên ghế sa lon, trầm mặt không lên tiếng, hai mắt thâm thúy lóe ánh sáng so với đầm sâu còn yên tĩnh hơn, trên thế giới này, không có thứ gì có thể tác động được ông, Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa, đưa mắt nhìn ông thật lâu. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc biết Trang Hạo Nhiên đang nhìn mình, nhưng vẻ mặt vẫn kiên trì lạnh lùng ngồi ở bên đó không lên tiếng.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp lóe, giống như thoáng qua một chút nước mắt, nhưng vẫn mãnh liệt đè nén suy nghĩ, mỉm cười gọi nhỏ: “Chú! Chú có chuyện tìm con?”
Tưởng Vĩ Quốc nghe nói như vậy, mới nhắc mí mắt, thật thâm trầm nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn ông.
“Vào đi. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc nhàn nhạt nhìn anh, khẽ nói.
“Vâng!” Trang Hạo Nhiên cung kính đáp lời xong, sau đó thật cẩn thận đóng cửa lại, mới hơi xoay người, nhìn Tưởng Vĩ Quốc mỉm cười đi tới, nói: “Hôm nay thật khó được, chú có thể tự mình gọi con.”
Tưởng Vĩ Quốc lập tức nghiêm nghị kiêu ngạo đứng lên, hai mắt trở nên sắc bén, thậm chí ngưng tụ thành một cỗ khí thế nặng nề, nhìn Trang Hạo Nhiên, vừa nhìn kỹ vừa đi tới. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đứng thẳng người, hai mắt khẽ chuyển động, cũng bình tĩnh nhìn Tưởng Vĩ Quốc.
Rốt cuộc Tưởng Vĩ Quốc cất bước đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ánh mắt giống như muốn đóng đinh chặt trên mặt của anh, thậm chí muốn dùng một loại sắc bén, xuyên vào tròng mắt của anh, không cho lời nói dối của anh, thoát khỏi thế giới của mình, mới chậm rãi nói: “Nghe nói. . . . . . Con lấy được chai rượu đỏ kia? Mở ra chưa? Xem nội dung bên trong?”
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn ánh mắt sắc bén của Tưởng Vĩ Quốc, hơi sửng lại, cuối cùng trên mặt mỉm cười, nói: “Không có! Vốn đến tay, nhưng không có!”
“. . . . . .” Hai mắt Tưởng Vĩ nhanh chóng chuyển động, nhìn chòng chọc anh, đang suy đoán lời của anh, có mấy phần thật giả.
“Thật!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn Tưởng Vĩ Quốc, bật cười nói: “Chú thấy con nói dối với chú bao giờ đâu! Con thường lừa gạt cha mẹ, lừa gạt chị, lừa gạt rất nhiều người, nhưng cho tới bây giờ con cũng không có cách nào nói dối với chú !”
“. . . . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc lại híp mắt, thâm trầm nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại khẳng định nhìn Tưởng Vĩ Quốc, bật cười nói: “Thật! Mặc kệ như thế nào, con sẽ cố hết sức tìm được chai rượu đỏ kia, xem xem nhà họ Tưởng chúng ta còn có bao nhiêu bí mật, rốt cuộc có đủ hủy diệt sự nghiệp Hoàn Cầu chúng ta do hơn 3 triệu nhân viên khổ cực xây dựng nên hay không!”
“. . . . . . . . . . . .” Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc vẫn lóe lên nhìn anh.
“Con sẽ tìm được chai rượu đỏ kia! !” Trang Hạo Nhiên nhìn ông, giương mặt nở nụ cười nói: “Có chuyện gì! ! Con chịu trách nhiệm! Biết chú lo lắng dính líu đến Thiên Lỗi, chú yên tâm! !”
“Tại sao con chịu trách nhiệm, Hoàn Cầu là của con và Thiên Lỗi đấy! !” Tưởng Vĩ Quốc khôi phục ánh mắt lạnh lùng vô tình, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại không nhịn được nở nụ cười, nhìn Tưởng Vĩ Quốc nói: “Thiên Lỗi chín tuổi đã ngồi ở bên cạnh Tổng Giám đốc nghe hội họp, anh ấy là lãnh đạo trời sinh, mà con cũng chỉ là đứa bé bướng bỉnh rãnh rỗi liền đi dạo chơi vòng quanh thế giới! Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, trên thế giới căn bản cũng không có hai nhà độc tài! Như vậy sẽ làm hỏng quyết sách và trí tuệ riêng của người lãnh đạo, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tính cách mạnh mẽ và kiên quyết của anh ấy! Ngày đó nếu như con buông bỏ chức vị Tổng Giám đốc, cuộc sống có thể vẫn đặc sắc! ! Nhưng Thiên Lỗi, chín tuổi đã bắt đầu vì tập đoàn này cố gắng hy sinh, trời sanh anh ấy có ý thức trách nhiệm.”
“Hôm nay con có chuyện gì vậy?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Chưa bao giờ nói ra những lời này với người! !”
Trang Hạo Nhiên không khỏi nhìn ông, nở nụ cười, nói: “Hiện tại Hoàn Cầu chúng ta có thể sẽ trải qua kiếp nạn lớn, cho nên có chút cảm thán. Nhưng mặc kệ như thế nào, cuộc đời của con nhiều năm qua vẫn luôn hiểu, có một số chuyện ông trời đã định cho Thiên Lỗi rồi! ! Chú lo lắng cho Thiên Lỗi, yêu thương Thiên Lỗi! Tất cả mọi người yêu thương anh ấy! Con vì để cho mọi người yêu thích con, liều mạng làm một chút chuyện không giống anh ấy, để gây chú ý với mọi người. Có lúc nghe chú mắng con một chút, con cũng rất vui vẻ. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc cắn chặt răng, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch nụ cười, nhìn ông nói tiếp: “Được rồi, chú còn có lời gì muốn hỏi con nữa không?”
“. . . . . . . . . . . .” Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc hơi dịu lại nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại không chịu nổi ánh mắt như vậy, chậm rãi im lặng xoay người, hai mắt run rẩy nước mắt, cố nén một chút ánh sáng kịch liệt, khẽ nắm tay quyền, sâu kín nói: “Gần đây giống như thân thể của dì không tốt, chú và Thiên Lỗi quan tâm dì nhiều hơn. Dì vốn không ưa thích nói chuyện, chuyện buồn bực để ở trong lòng sẽ không tốt, con lại không có bao nhiêu thời gian trò chuyện với dì, nhưng dường như dì không ưa thích con, cho nên không quấy rầy dì. . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc nhìn bóng lưng của anh.
Trang Hạo Nhiên nói xong, lại yên lặng một lát, mới bước nhanh đi ra phòng làm việc, kéo mạnh cửa ra, đóng lại trong nháy mắt, anh chợt ngước mặt, hai mắt kịch liệt lóe lên nhìn phía trước, nghĩ thật lâu thật lâu, mới đè nén hơi thở rất trầm trọng, thở một hơi, ánh mắt khôi phục lại bình thường, nhìn thấy phòng làm việc của Trang Tĩnh Vũ, anh không kịp chờ đợi, cất bước đi vào, lập mở cửa, gọi: “Cha! !”
Trang Tĩnh Vũ nhất thời căng thẳng và gấp gáp đứng lên, hai mắt không nhịn được ứa nước mắt, mang theo rất nhiều rất nhiều nghi ngờ, trong lòng chợt đau đớn, nhìn con trai! !
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt cha kì lạ như vậy, anh đột nhiên nở nụ cười, nhìn ông nói: “Cha làm gì vậy? Biết chú muốn gặp con, lại sợ con bị mắng sao?”
“. . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ dừng lại một chút, hai mắt lóe lên căng thẳng nhìn con trai, nói: “Con . . . . . Chú hỏi con chuyện gì hả ?”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nhìn cha nói: “Ông ấy hỏi con chai rượu đỏ, có phải con đã giấu riêng hay không. . . . . . Tại sao ông ấy luôn cảm thấy con muốn làm chuyện xấu?”
Trang Tĩnh Vũ căng thẳng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cha thật sâu, từ trước đến giờ kính trọng cha là người ôn hòa hiền hậu, mặc dù bị ông đánh chết, nhưng có thể trải nghiệm tràn đầy thương yêu và ấm áp nhất thế giới này, ông vẫn dùng cách của ông, mang đến cho mình hạnh phúc, anh không nhịn được bật cười nói: “Nhưng con thật sự không biết, chai rượu đỏ ở đâu!”
Trang Tĩnh Vũ càng kích động nhìn con trai, vội vàng nói: “Con. . . . . . Con thật không biết?”
“Con không biết!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nở nụ cười, nói.
Lúc này Trang Tĩnh Vũ đột nhiên im lặng, thật im lặng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn cha thật sâu, đưa mắt nhìn ông thật lâu thật lâu, đột nhiên nặng nề thở gấp, nói: “Đừng nói cho mẹ, chuyện con làm, con không muốn để cho mẹ lo lắng, mỗi lần con xảy ra chuyện, mẹ đều lặng lẽ khóc thật lâu. Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, mẹ của con mãi mãi là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời con! Còn có Khả Hinh và chị gái, đặt ở vị trí quan trọng nhất trong đời con! Dĩ nhiên còn có cha! ! Mọi người cùng con tim liền tim, máu liền máu!”
Trang Ngải Lâm người đứng ở bên ngoài phòng làm việc, hai mắt không khỏi đỏ bừng, cúi đầu, cố nén nước mắt. . . . . .
Ân Nguyệt Dung núp ở bên trong phòng nghỉ ngơi tại phòng làm việc, nghe con trai nói đến đây, bà không nhịn được đưa tay che miệng, nghẹn ngào nức nở, nhớ tới một ngày hè ba mươi năm trước, bảo bối nhỏ đáng yêu đó còn ở trong tã lót chưa đầy tháng đã đưa đến nhà ở nước Anh, khi đó lần đầu tiên mình mới nhìn thấy nó, đã yêu thích đứa bé này, giống như tình mẹ con là trời sinh, ôm nó vào trong ngực mình, nhưng nó không ngừng khóc, không ngừng khóc, có thể bởi vì nhớ nhung mẹ nó, lúc đó trong đầu của bà đều là cảm giác tội ác, một mực hỏi, mẹ của đứa bé này là ai, thật sự mất sao? ! Khi đó, không có ai trả lời mình, thế nhưng bảo bối cứ khóc thét, khóc làm cho lòng mình thật đau. . . . . .
Sự thật sau mười năm, vào một đêm nào đấy được vạch trần, thì ra ông cụ Tưởng vì tập đoàn khó khăn mới cơ bản xây dựng lên, vì giữ thế lực cân bằng cho cả tập đoàn, liền mang đứa con của Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc mới vừa sanh xong, trộm đưa đến cho ông cụ Trang, nói dối với bà, đứa bé kia đã chết, từ đó Diệp Mạn Nghi sụp đổ và khóc rống thật lâu thật lâu, nhưng bản thân có địa vị cao, mang tới cho mọi người đủ loại quả đắng, mỗi người chỉ có thể chẳng hay biết gì, cắn răng chịu đựng! Mười năm sau, sự thật phơi bày, hai gia đình mới phát hiện một bí mật kinh người, bà cũng đau lòng rơi lệ, hối tiếc, tự trách, đau lòng không dứt, nhất là Diệp Mạn Nghi, từ đó hận người nhà họ Trang, nhưng đối mặt với con trai ruột nhỏ bé của mình, thái độ của bà vẫn nghiêm lạnh và không gần gũi! ! Có lẽ chỉ có bản thân bà mới hiểu được nguyên nhân, bà là bà chủ tịch, không chỉ suy nghĩ vì hai đứa con trai, càng suy nghĩ vì cả tập đoàn, cho nên có một số việc, đau lòng đi nữa, cũng không thể phá vỡ. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc là người duy nhất biết rõ sự thật, rất nhiều đêm ánh sao lấp lánh, ông mới vừa vui sướng vì con trai nhỏ của mình được ra sinh, chưa đủ 24h, lại đối mặt với mệnh lệnh nặng nề của cha, cùng lời nói sâu xa, muốn ông hiểu, mình không chỉ là một người cha của đứa bé, mà còn là Tổng Giám đốc của một tập đoàn! Ông không thể trốn tránh, nhất định phải thực hiện trách nhiệm! ! Nguyệt Dung đã không thể sinh con nữa, đây là biện pháp duy nhất!
Trong cuộc đời còn có bao nhiêu bí mật? Trang Hạo Nhiên lại biết được bao nhiêu? Anh không có mở chai rượu đỏ kia, lúc anh sáu tuổi, không khỏi mở cửa sổ sát đất, bò vào phòng đọc sách của Tưởng Vĩ Quốc, chơi trốn tìm với Thiên Lỗi, lén núp ở trong một giá sách, nghe được Tưởng Vĩ Quốc và ông cụ Tưởng già nói chuyện, từ đó đứa bé sáu tuổi này biết được sự thật trước so tất cả người lớn, thân thể nho nhỏ của nó, rúc ở trong giá sách, cuộn tròn hai chân, tóc ngắn ngủn đều ướt đẫm rồi, trợn to mắt, lập tức lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. . . . . .
Từ đó! ! Nó bắt đầu tìm mọi cách đối xử với cha, mẹ và chị gái tốt hơn, bởi vì cha nuôi đã nói, thế giới này có rất nhiều chuyện đều có lý do bất đắc dĩ của nó, đáp án thật sự không phải là sự thật, mà là quá trình, rốt cuộc có ý nghĩa, đáng giá cho mình bỏ ra và hy sinh hay không. . . . . . Anh không có đi tìm đáp án này, cũng hiểu được đối với tình yêu thương của cha mẹ và chị gái rất vô tư, anh muốn bỏ ra và đáp lại gấp bội. . . . . .
Chỉ là, chỉ là thỉnh thoảng, anh biết Diệp Mạn Nghi thích hoa hồng đỏ, nên thường đến dạo chơi nhà họ Tưởng, lúc đó nắng ban mai tràn ngập, hái từng chùm hoa hồng đặt xuống ở trước cửa phòng của mẹ, anh cũng biết, lúc mình trở về nước, Tưởng Vĩ Quốc thường vừa tức giận, vừa đứng ở trước phòng làm việc, thật ra không phải vì mắng con trai, mà chỉ vì muốn gặp con trai một chút, cho nên anh thỉnh thoảng lơ đãng đi tới bên cạnh ông, nở nụ cười nghe người cha nghiêm túc trách mắng. . . . . .
Sau khi về nước, Tiêu Hào Oánh điều tra, thậm chí phái người theo dõi cô biết được, cô bí mật lấy tóc của mình và Tưởng Thiên Lỗi đến bệnh viện làm giám định ADN, anh lập tức phái Tô Lạc Hoành đuổi tới. Lén đổi tóc, đảo lộn sự thực, bảo đảm điều bí mật này không bị tiết lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn bị Tiêu Hào Oánh phát hiện, may mắn cô gái này làm người hiếm có xả thân quên mình, mang theo điều bí mật này trở về nước. . . . . .
Thiên Lỗi, nếu anh không tranh giành Hoàn Cầu với tôi, tôi sẽ không tranh giành với anh, bởi vì thân thế mờ mịt của tôi và anh, từng làm cho rất nhiều người hy sinh và tự trách, ngày nào đó, nếu như tôi thật sự rút lui khỏi, tất cả thế lực Hoàn Cầu chính thức đến trên tay anh, mà anh có thể thu phục chúng! Anh không cần, tôi cũng muốn trả cho anh! Bởi vì anh. . . . . . Là anh trai! !
Ân Nguyệt Dung không nhịn được che miệng khóc.
Trang Hạo Nhiên xoay người lập tức, nghe được tiếng khóc của mẹ, anh biết lúc này không thể an ủi, nhưng trái tim đủ loại đau đớn, anh tự hào vì là con trai của Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung, anh hạnh phúc vì nhận được tình yêu tràn đầy của hai người này! Anh vô cùng cảm động vì mẹ thương yêu Khả Hinh như thế, bởi vì bà khát vọng mình có thể hạnh phúc đến cỡ nào, thậm chí đem tất cả mọi thứ của ông ngoại cho mình hết, chưa từng bận tâm mình không phải là con trai ruột của bà, cuối cùng có một ngày sẽ về nhà họ Tưởng. . . . . .
Cha, mẹ, con mãi mãi. . . . . cũng là con trai của hai người! Cho dù kiếp này, hay kiếp sau! ! !