Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 831: CỐ GẮNG

Cả phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh! !

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến há hốc miệng, con ngươi cũng muốn rớt ra, nhìn Tưởng Vĩ Quốc, đỏ mặt hốt hoảng gọi: “Chủ, Chủ tịch. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn được kinh ngạc nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Vĩ Quốc cắn răng, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Khó trách Thầy giáo của cô nói, cô làm chuyện chính chỉ được một chút, gây họa hạng nhất! Làm việc hấp tấp như vậy, cô muốn làm con dâu của nhà họ Tưởng tôi, còn sớm lắm! Trước tiên cô sửa lại tính cách sợ hãi và hành động xung động cho tôi!”

Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, không dám lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh xấu hổ rất đáng yêu, cũng nở nụ cười, nói: “Được rồi, mau đi ra đi, sau này làm việc cẩn thận một chút.”

“Mặc kệ cô là con dâu của nhà họ Tưởng hay nhà họ Trang, vẫn còn quá sớm !” Tưởng Vĩ Quốc không nhịn nổi tức giận, vẫn muốn tiếp tục dạy dỗ nói: “Cô ở trước mặt của tôi, đã gây họa bao nhiêu lần? Còn không biết kiểm điểm ! Tôi nói Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, thật sự có người phụ nữ nào chưa từng gặp qua, duy chỉ có đối với người chiều cao còn chưa đủ 1m60 lại yêu thích không rời. Ở nhà Mạn Nghi vẫn còn cảm thán chuyện này! Chúng tôi để cho con cái chọn lựa con dâu, ai mà không phải gia thế, xinh đẹp, thông minh hạng nhất?”

Trong lời nói hết sức tiếc nuối, cảm thấy hai đứa bé không có ánh mắt.

Đường Khả Hinh có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn Tưởng Vĩ Quốc vừa dùng khăn tay trắng lau mặt, vừa không nhịn được tuôn ra một chút chuyện, liền xấu hổ nói: “Chủ. . . . . . Chủ tịch Tưởng. . . . . . Người của tôi cao 1m61. . . . . .”

Phốc!

Mấy thư ký đứng ở một bên, có chút không nhịn được cười.

Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, cũng thật sự buồn cười, cúi đầu nở nụ cười.

Tưởng Vĩ Quốc nghe xong, lập tức khẽ cắn răng, hơi cau mày ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt ghét bỏ nói: “Thì ra cô cảm thấy, cô cao 1m61 là một chuyện rất tự hào?”

Đường Khả Hinh lập tức không lên tiếng, đỏ mặt cúi đầu.

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, cũng nhịn không bật cười to, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Được rồi, đi ra ngoài đi, nghỉ ngơi một chút, sẽ làm việc chính thức rồi, chú và Chủ tịch Tưởng rất trông đợi cuộc so tài rượu đỏ của con trong tương lai. . . . . . Cố gắng lên.”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức thở phào một hơi, có chút lúng túng, căng thẳng đứng lên, nhìn hai vị chủ tịch hơi gật đầu, cung kính nói: “Hai vị chủ tịch, vậy tôi đi ra ngoài trước. Cám ơn vị đã dạy bảo cho tôi, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng. . . . . .”

Cô nói xong, liền hơi xoay người, đỏ mặt cắn môi dưới, đi khỏi.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Tưởng Vĩ Quốc vẫn tức giận, ánh mắt tối sầm, nhìn tới trước.

Trang Tĩnh Vũ cũng hết sức thông cảm, nhìn Tưởng Vĩ Quốc cười nói: “Được rồi, ông cũng đừng tức giận. Đứa bé này thật không tệ, tính cách vừa mạnh mẽ và mềm dẻo, tôi còn không thích cô ấy quá hoàn mỹ, không có bước đột phá, trong lúc tiến bộ, vẫn giữ vững một chút ngây thơ hồn nhiên, cũng tốt.”

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng quay đầu, nhìn Trang Tĩnh Vũ, nói: “Ông đương nhiên thấy thông suốt! Có một người vợ hoàn mỹ mấy chục năm cũng như một ngày, bây giờ nhìn lại vẫn trẻ con, nhìn ai có khó khăn gì?”

Trang Tĩnh Vũ nghe Tưởng Vĩ Quốc nói như vậy, cũng im lặng cười cười, không lên tiếng.

***

Đường Khả Hinh đỏ mặt đi vào Văn phòng, nghĩ tới mình mới vừa phun một ngụm trà vào Tưởng Vĩ Quốc, không thể làm gì khác hơn, nhăn mặt khổ sở thở dài một hơi.

Mấy thư ký đứng ở ngoài cửa, không nhịn được cùng nhau che miệng cười.

Đường Khả Hinh xoay người lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua các cô, không thể làm gì khác hơn miễn cưỡng nở nụ cười tự giễu, mới xoay người, lại không khỏi nhớ tới Trang Tĩnh Vũ nói đến bút có Tứ Đức, cô sững sờ tại chỗ, giống như nghĩ tới điều gì. . . . . .

Tiểu Thanh mới vừa muốn đi theo cô, lại thấy bóng dáng cô dừng lại, liền nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn cô hỏi: “Đường tiểu thư. . . . . . Chị còn có chuyện gì sao? Chúng ta phải đi về, chuẩn bị phê duyệt tài liệu mới và kiểm tra văn phòng. . . . . .”

Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, hai mắt lóe lên một cái, giống như nhìn thấy được phía xa xôi, sâu kín nói: “Trước tiên, tôi muốn đi một chỗ. . . . . .”

***

Bầu trời ánh nắng rực rỡ, theo mặt trời di chuyển trên bầu trời thành phố, bóng dáng giao thoa.

Một chiếc xe Mercedes màu xanh đen, dưới ánh mặt trời mãnh liệt, chậm rãi lái về phía nhà giam phía trước, tạm ngừng xuống.

Tài xế nhanh chóng đi xuống xe, vòng qua cửa sổ xe, có chút nghi ngờ mở cửa xe cho Đường Khả Hinh ngạc nhiên nghĩ: tại sao cô tới chỗ như thế?

Đường Khả Hinh mặc đồng phục Phòng kinh doanh rượu, vẻ mặt lộ ra kích động run rẩy, hai mắt đỏ thắm, bước ra xe, ngẩng đầu lên nhìn nhà giam giống như Tường Đồng Vách Sắt, mỗi lần tới, đều cảm giác cuộc sống khổ nạn không kết thúc. . . . . Cô lạnh nhạt nói: “Anh ở đây chờ tôi . . . . .”

“Vâng . . . . .” Tài xế lập tức gật đầu.

Đường Khả Hinh im lặng cất bước, mang giày cao gót, bước trên con đường ngô đồng đi về phía trước. . . . . .

Cảnh sát gác cửa dường như nhận ra Đường Khả Hinh, im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, thở gấp mấy hơi, đi tới chỗ ghi danh, cầm bút lên, ghi danh tên của mình, còn có cha tên, sức cầm bút nặng nề giống như cuộc sống nặng nề không thể chịu đựng nổi. . . .

Cánh cửa sắt ầm ầm mở ra.

Bóng dáng của Đường Khả Hinh rơi vào trước hành lang sâu thẳm, chỉ có phòng thăm tù có thể có chút sáng ánh mặt trời và một chút không khí sự sống, cô im lặng, quen thuộc đi vào trong phòng thăm tù, nhìn cái bàn loang lổ quen thuộc, hai mắt của cô nổi lên hơi nước, rất yên lặng hơi lộ ra mấy phần tao nhã, chín chắn đi tới trước bàn, hai tay chống mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống. . . . . .

Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh ngồi xuống, ngay sau đó xoay người, mở một cánh cửa khác.

Âm thanh xích sắt kim loại truyền đến.

Đường Khả Hinh nghe những âm thanh này, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, cũng không có ngẩng đầu lên. . . . . .

Rốt cuộc, một bóng dáng nhàn nhạt thầm lặng đi đến.

Đường Chí Long mặc quần áo tù ngày hè màu lam nhạt, tóc hoa râm loạn thành một đoàn, trên mặt đầy nếp nhăn, có một số rơi vào mí mắt, giống như vết cắt, cảm giác giống như sinh mạng gần kết thúc, chỉ thấy hai cánh tay của ông, bởi vì xích sắt nặng nề, vết căng cánh tay sưng đỏ, mu bàn tay giống như vỏ cây, thậm chí lòng bàn tay có mấy chỗ rướm máu. . . . . . Ông già này mới vừa bệnh xong, nghe nói con gái tới, chống mạnh thân thể, khuôn mặt tiều tụy cất bước đi tới, khi ông đứng ở bên cửa phòng thăm tù, ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh đã rưng rưng, run rẩy kích động nhìn cha. . . . . .

Vẻ mặt Đường Chí Long kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, nhìn con gái mặc đồng phục Bộ phận kinh doanh rượu, vạt áo đeo bảng tên của Hoàn Cầu, mặc dù hai mắt rưng rưng, nhưng sắc mặt vẫn rất phấn khởi, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người nhìn mình. . . . . . Ông nhất thời nói không ra lời. . . . . .

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn cha, nước mắt lập tức chảy xuống, đau lòng buồn bã gọi.

Đường Chí Long vẫn kinh ngạc nhìn bộ dáng con gái như vậy, có lẽ đoán được cái gì, nước mắt lập tức chảy xuống, đi tới vươn tay muốn cầm cầm tay của con gái, run rẩy gọi: “Khả Hinh. . . . .”

“Cha! !” Đường Khả Hinh lập tức nắm được tay cha, hai cha con nhìn nhau, kích động ngồi xuống.

“Khả Hinh. . . . . . Con. . . . . .” Đường Chí Long kích động nhìn con gái ăn mặc như vậy, muốn nói chuyện, lại nói không ra được. . . . . .

“Cha. . . . . .” Có lẽ Đường Khả Hinh hiểu cha đang suy nghĩ gì, rơi lệ sâu kín nói: “Con gái cám ơn cha qua nhiều năm không quản bị giam trong tù hay ở bên ngoài nhà giam, đều hết lòng dạy dỗ để cho con gái đi tới con đường này, so với những người cùng lứa, thông minh hơn một chút, càng kiên trì và dũng cảm hơn một chút. Trước kia cũng từng oán giận, cuộc sống của mình rất khổ sở, rất cô đơn, nhưng đi tới hôm nay mới hiểu trước kia cha đối với cuộc sống đau khổ, thật ra là một niềm hạnh phúc, chỉ cần mình chấp nhận quý trọng từng cơ hội khổ sở và khó khăn, mình sẽ tiến đến gần mơ ước. Cũng là cha đã dạy dỗ cho con gái, không nên oán hận, không nên căm ghét, phải biết bao dung và đồng tình, cho nên hôm nay con mới đi tới bước đường này, luôn được bạn bè và cấp trên giúp đỡ. . . . . . ngày hôm qua con mới thăng thức Quản lý bộ phận kinh doanh rượu, hiện tại giống như vẫn còn ở trong mộng, nhưng vẫn nhớ đến lời của cha, biết mang theo mơ ước, cũng nhất định phải có dũng khí và trí tuệ, liền cắn chặt răng đi về phía trước. . . . . .”

Đường Chí Long run rẩy rơi lệ, nhìn con gái khổ cực, mặc dù khuôn mặt rơi lệ nhưng bộ dáng vẫn khéo léo hiểu chuyện, nhất thời kích động vui sướng, muôn ngàn lời muốn nói, nhưng cũng không nói ra được, chỉ nắm chặt tay của con gái, rốt cuộc chờ được ngày hôm nay, đau lòng tán thưởng và mỉm cười gật đầu.

“Cha. . . . . . Con rất ích kỷ phải không?” Đường Khả Hinh nắm chặt bàn tay lốm đốm của cha, vừa đau lòng xoa ngón tay của ông, vừa khóc nói: “Con không hy vọng cha mất đi. . . . . . con biết rõ bây giờ cha quả thật rất khổ. . . . . . Nhưng con không hy vọng cha gặp chuyện không may. . . . . Bởi vì ở trong lòng của con, cha vẫn là một khoảng trời con trân quý nhất, bởi vì cha đã trải qua bao nhiêu gian nan và đau khổ, đều cảm thấy ấm áp của cha, tinh thần của cha, tất cả mọi thứ của cha giống như mưa xuân, như ánh mặt trời, cho con khát vọng và dưỡng khí cần thiết. . . . . . Cha. . . . . . Cám ơn cha. . . . . .”

Đường Chí Long nghe nói như vậy, cố nén thân thể không thoải mái, thở gấp mấy hơi, mới rơi lệ nắm chặt tay của con gái nói: “Cha không có việc gì, đừng lo lắng. . . . . . Con có thể đi tới hôm nay, tất cả đều là dựa vào bản thân mình, bởi vì từ nhỏ con là một đứa bé ngoan khéo léo hiểu chuyện, đặc biệt yêu thích và có tình cảm đối với thiên nhiên, đối với một bông hoa, một ngọn cỏ, cũng giữ vững trái tim trong sáng, cho nên hôm nay mới có thể có kết quả rất tốt. . . . . .. . . . . .”

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay cha, cúi mặt đau lòng, không nói ra lời.

Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn con gái, mang theo một chút lo lắng hỏi: “Hôm nay con nhận chức quản lý, hai vị chủ tịch có nói gì với con hay không. . . . . .” .

Đường Khả Hinh mặc cho khuôn mặt đầy lệ, nói: “Bọn họ và Thầy giáo tặng cho con bốn cây bút. . . . . .”

Đường Chí Long nghe nói như vậy, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Tứ Đức, Tiêm, Tề, Viên, Kiện. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức nhìn ông, gật đầu.

Đường Chí Long nghe nói như vậy, an ủi gật đầu, cúi đầu nói: “Tiêm, chỉ sự nhạy cảm, làm người nhất định phải có tính năng nổ và sắc bén, nhất là người trẻ tuổi, không thể chậm lụt, không cầu tiến. Tề, chỉ sự công bằng, làm người nên có một trái tim công bằng chính trực, phải dùng ánh mắt bình đẳng đối đãi chuyện thế gian, cấp dưới mới dám ở trước mặt của con thể hiện tài năng. Viên, chỉ việc xử sự trôi chảy gọn gàng, không thiên vị, không dối giả, vì cảnh giới tối cao của Viên, Chủ tịch Trang của con làm vô cùng hoàn mỹ ở chữ Viên này. Kiện, chỉ sự linh hoạt và thái độ thản nhiên, tự mình gắng vươn lên, cũng phải thừa nhận cuộc sống gian khổ. Con phải nhớ, triết lý cuộc sống như mạch máu, mọi mặt của cuộc sống đều có thể mang đến cho con sự hiểu biết cuộc sống. Hôm nay hai vị chủ tịch có thể đưa cho con bốn cây bút, chứng tỏ bọn họ mong đợi cực cao đối với con, con nhất định không nên phụ sự kỳ vọng của bọn họ đối với con. Chỉ là đối với việc này, cha còn có một câu nói cho con. . . . . .”

“Cái gì?” Đường Khả Hinh nôn nóng nhìn cha.

Đường Chí Long chăm chú nhìn con gái nói: “Lý lịch của con còn cạn, hai vị chủ tịch cho con vị trí cao như vậy, một là vì bồi dưỡng, hai là rèn luyện. Lúc này, con sẽ phát hiện, người chân thật ở bên cạnh càng ngày càng ít, người mang theo mục đích đến gần con càng ngày càng nhiều. Con nhất định phải nhớ, cuộc sống mấy mươi năm ngắn ngủi, nếu có được danh tiếng và quyền lực, đó là nổ lực của chính bản thân con, ông trời ban thưởng, phàm là người mê đắm quyền lực, cuối cùng sẽ bị quyền lực hại mình. Ông trời trói buộc có thể thương hại, con người trói buộc không thể thương hại. Cho nên, lúc con tìm kiếm lý tưởng của cuộc sống, phải vứt bỏ một chút năng lượng tiêu cực trong cuộc đời, nghe theo tiếng gọi vui vẻ ở trong lòng, phải có tâm trạng lạc quan, tiến tới phía trước.”

Đường Khả Hinh kích động nhìn cha, rơi lệ gật đầu, nhưng bởi vì nghe mấy câu này, mang theo vài phần nghi ngờ nói: “Cha, con gái có đôi lời, không biết có nên hỏi cha hay không?”

“Con nói đi. . . . . .” Đường Chí Long nhìn con gái, mỉm cười hỏi.

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên nhìn cha, không nhịn được nói: “Con nghe nói lúc cha đi khỏi Hoàn Cầu, là bởi vì có nguyên nhân bất đắc dĩ, cha có oan khuất sao? Nếu như cha có oan khuất, tại sao đối với chỗ này, còn có nhiều tình cảm và khen ngợi như vậy?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Chí Long im lặng nhìn con gái.

Đường Khả Hinh cũng thiết tha nhìn cha.

“Khả Hinh. . . . . .” Đường Chí Long Đau lòng nhìn con gái, sâu kín nói: “Đối với nơi này, cha cũng không có kí ức không tốt. . . . . . Càng không có oan khuất. . . . . .”

“Vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh ẩn nhẫn lời trong lòng, mới vừa muốn thốt lên, lại nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của cha, còn có hai mắt già nua, ánh sáng sinh mạng dường như muốn biến mất bất cứ lúc nào, lời muốn nói, cô lại không nói ra, ánh mắt lóe lên, đè nén thật lâu, mới nhìn ông nói tiếp: “Sáng nay, lúc con nói chuyện với chủ tịch Trang, ông ấy nói với con, phàm là một người thành công, cũng không thể rời bỏ từng người ở bên cạnh có ảnh hưởng và giúp đỡ cho con, cho nên con cũng không cô độc. Tương lai mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, phía trước có ban lãnh đạo chúng tôi, phía sau có người trợ giúp cho con, cùng con đi về phía trước, chỉ cần trong lòng con dũng cảm, không sợ, có tinh thần gánh vác sự nghiệp của con, tiền đồ nhất định mở rộng vô hạn. . . . . . Một nơi giống như Hoàn Cầu, là nơi hấp dẫn, phải có tinh thần hợp tác hoàn mỹ, còn có quyết tâm khai sáng tương lai, mang đến ước mơ và cơ hội cho nhiều người. . . . . . có phải trong này có một phần sức của cha hay không?”

Đường Chí Long im lặng nhìn con gái, hai mắt già nua lại từ từ tràn nước mắt.

“Cha!” Đường Khả Hinh đau lòng nhìn cha, rơi lệ nói: “Con không biết trước kia rốt cuộc cha gặp phải chuyện gì, nhưng gần đây con thật xảy ra rất nhiều chuyện, có một số chuyện, xin tha thứ cho con không có cách nào nói với cha, nhưng những nói của cha hôm nay, con gái nhất định sẽ mang theo tình cảm của cha, nổ lực cố gắng vì Hoàn Cầu. . . . . . Vì tập đoàn vĩ đại này, cũng vì bản thân con . . . . . nổ lực cố gắng. . . . . . Bởi vì trong này có tinh thần và niềm tin của cha. . . . . .”

Đường Chí Long nghe con gái càng hiểu chuyện như vậy, không nhịn được lại rơi lệ, vỗ lưng bàn tay của con gái, gật đầu một cái.

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn cha, giấu kín một đoạn tình yêu cùng với Trang Hạo Nhiên, thật lòng xúc động nói: “Có lúc, duyên phận trong cuộc đời thật đáng quý, rất kỳ diệu, ví dụ như duyên phận của con cùng với Hoàn Cầu, và duyên phận với từng người, giống như tất cả đều do ông trời sắp đặt. Nhưng con hiểu, loại sắp đặt này nhất định rất nhiều lo lắng, đan xen nhau mới được như hôm nay. Bắt đầu từ hôm nay, con muốn sống cuộc sống của mình, mang theo tình cảm của cha, sống cho mình và theo đuổi sự thật. Xin tha thứ cho con theo đuổi một chút sự thật, vì người đó giữ cho con một chút mùi hoa. . . . . . người đó giữ cho con một chút mùi hoa, vừa vì cha, cũng vì một người khác trong cuộc đời. Con vì hạnh phúc của mọi người, vì hạnh phúc của chính con, nhất định sẽ nổ lực cố gắng. . . . . . Trong quá trình này, xin cha bảo vệ tốt cho mình. . . . . .”

Đường Chí Long hơi lộ ra mấy phần nghi ngờ khiếp sợ nhìn con gái, trong lòng chấn động mạnh một cái, lập tức hỏi: “Khả Hinh. . . . . . Trí nhớ của con. . . . . .”

“Con vẫn không nhớ nổi chuyện đã qua, cũng không biết quá khứ xảy ra chuyện gì. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cha, nghẹn ngào nói: “Trong mắt của con, chỉ có tương lai. . . . . . Cha, cho con một cơ hội, cho con một chút thời gian, để cho con cố gắng vì từng người con yêu quý. . . . . . Xin cha chờ con một chút. . . . . . Cho con một chút thời gian, được không?”

Cô gái này, khổ sở van xin cha, đau lòng buồn bã rơi lệ.

Đường Chí Long kinh ngạc, đau lòng nhìn bộ dáng con gái như vậy, không nhịn được vươn tay, run rẩy vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh không nói chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm bàn tay tràn đầy vết lốm đốm của cha, nước mắt từng viên chảy xuống, trong lòng mang theo khát vọng, cũng không nói ra lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK