Chương 941: CHỜ MỘT CHÚT
Phòng bệnh.
Phòng khách sang trọng, khắp nơi bày biện đồ vật trong nhà thật ấm cúng, rèm cửa sổ màu trắng sữa, che một chút ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ, một bó hoa hồng xanh xinh đẹp tươi tốt, tràn đầy giọt nước trong suốt, đặt ở trong bình hoa, hai bên cạnh ghế sa lon một người, để một bó Mãn Thiên Tinh. . . . . .
Thỉnh thoảng gió ngọt ngào thổi tới, bay ra mùi thơm lãng mạn.
Trang Hạo Nhiên ôm ngang Đường Khả Hinh đi vào phòng bệnh, vừa thắm thiết nhìn cô, vừa đi qua phòng khách, đi vào bên trong phòng bệnh, thật cẩn thận đặt nhẹ cô ở trên giường bệnh.
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường bệnh mềm mại, trong lòng hơi yên ổn dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên im lặng bên ngồi ở trên giường bệnh, hai mắt xoay tròn, rất dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trên trán rũ xuống vài sợi tóc, rũ xuống hai bên mặt trái xoan, tim của anh hơi đau đau, đúng là sau khi trong biển được cứu lên, không có làm bạn ở bên cô nhiều, không nhịn được vươn tay, sờ nhẹ một chút tóc trên trán cô, lại véo nhẹ cằm của cô, ngón cái quét nhẹ cánh môi hồng của cô. . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh khẽ động, nhẹ nhàng cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên hơi nhấc mí mắt, im lặng liếc nhìn cô một cái, ngón tay không nhịn được nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ mỉm cười, nói: “Thế nào? Mới vừa gây gổ, hiện tại lại xấu hổ?”
Đường Khả Hinh hơi lộ ra nũng nịu ngẩng đầu nhìn anh, giống như có chút trách móc.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, hơi nghiêng người tới trước, vươn tay ôm nhẹ thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh vào trong lòng, đôi tay xoa nhẹ sau lưng cô, vò nhàu quần áo rộng thùng thình. . . . . .
Đường Khả Hinh mặt dính vào trước ngực Trang Hạo Nhiên, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn có lực, nhớ tới những lời anh nói ở trong vườn hoa mới vừa rồi, trong lòng không khỏi ấm áp, đưa hai tay ra không nhịn được ôm hông của anh.
“Hai ngày nay nhớ anh không?” Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể của cô, giọng hơi khàn khàn hỏi.
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào đáp.
“Tối hôm qua anh nhìn thấy em đi ra ngoài với Thiên Lỗi, anh ghen. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể của cô, thẳng thắn nói với cô, lời nói vẫn lộ ra một chút sợ hãi đối với tình yêu của cô trong quá khứ.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai mắt xoay tròn, nhẹ nhàng buông ngực của anh ra, ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên khẽ chớp đôi mắt nóng bỏng, rất mập mờ nhìn hai tròng mắt mông lung mê ly mơ mộng của cô, lỗ mũi đầy đặn, còn có màu sắc cánh môi mềm mại sáng bóng hấp dẫn, không nhịn được nuốt nhẹ cổ họng, cuối cùng vươn tay, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống, mút nhẹ cánh môi hấp dẫn của cô, lại nếm được hương vị ngọt ngào, trong lòng kích động, không nhịn được mở môi mỏng, thoát ra đầu lưỡi nóng bỏng. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Trái tim Đường Khả Hinh cũng đập thình thịch, khẽ mở cánh môi của mình, cùng đầu lưỡi anh xông vào, rất triền miên và nóng bỏng quấn lấy nhau, trong cảm giác cọ sát tê dại, lộ ra quá nhiều mập mờ và rung động, cô lại không nhịn được thở hổn hển, đôi tay kéo cổ mạnh của anh, đón nụ hôn nóng bỏng của anh, cùng nhiệt liệt thoát ra đầu lưỡi, mút lấy đầu lưỡi của người đàn ông này . . . . . .
Tình yêu và dây dưa như vậy! !
Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng vui vẻ, đôi tay nắm chặt vòng eo của cô, vừa đón đầu lưỡi cô chủ động xông vào, vừa không nhịn được cười. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng ở trong ngực của anh nở nụ cười, mặc dù biết rõ cha phản đối, nhưng lúc trải qua sống và chết, giống như muốn nắm chặt thời gian sống hạnh phúc, hốc mắt nóng lên, lại dán sát trước lồng ngực của anh, mút lấy đầu lưỡi hấp dẫn của anh, vừa dây dưa vừa cảm thấy thân thể nổi lên từng trận kịch liệt! !
“Nhóc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại cuồng nhiệt hôn đầu lưỡi của cô, một tay xoa nắn bên hông khêu gợi của cô, một tay khác hết sức xoa nắn, giống như muốn xoa nắn lên trên, lại hơi cố kỵ thân thể của cô cùng không gian trước mắt không tiện, mặc dù mãnh liệt khát vọng, vẫn không có lỗ mãng.
Đường Khả Hinh giống như cảm nhận được, vừa đón nhận nụ hôn của anh, trái tim đập thình thịch, cuối cùng dũng cảm đưa bàn tay nhỏ bé, đặt nhẹ ở trên mu bàn tay đẹp mắt của anh, nắm nhẹ, chậm rãi ngượng ngùng đặt trước bộ ngực hấp dẫn của mình.
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi dừng lại nụ hôn kia, mở mắt một cái, cúi xuống cụng nhẹ vào trán cô, vừa thở dốc, vừa nhắc mí mắt nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nuốt cổ họng khô khốc một cái, mở mắt to trong suốt động lòng người, nhìn anh, giống như mang theo cuồng nhiệt mong đợi. . . . . .
Trái tim Trang Hạo Nhiên đập thình thịch, giống như lập tức bị cô gái này trêu chọc cực độ sôi trào, không nhịn được hôn mạnh bờ môi ngọt mềm của cô, tay đã giống như theo cô chỉ dẫn, xoa nắn mạnh bộ ngực đầy đặn của cô, xoa nắn từng hồi, cũng làm bộ ngực của cô như sôi trào căng lên, cổ áo căng tròn, tự nhiên nới lỏng từng cúc áo. . . . . . . . .
Thân thể Đường Khả Hinh không nhịn được mềm nhũn ở trên người anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên vừa rất mê loạn hôn khuôn mặt của cô, cổ của cô, xương quai xanh của cô, tay cũng đã linh hoạt xoa nắn mạnh bộ ngực đầy đặn của cô, ngón tay đã mở từng cúc áo của cô, áo lót ren màu trắng khêu gợi lộ ra, bộ ngực no tròn thật sự đầy đặn, anh không nhịn được gạt mạnh áo lót màu trắng, cúi xuống, rất nóng bỏng khát vọng cắn nhẹ đốm nhỏ màu hồng của cô, thậm chí rất khát vọng mút lấy. . . . . .
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, như hưởng thụ, dần dần nằm ở trên giường.
Trang Hạo Nhiên cuối người xuống theo, rất nóng bỏng hôn bộ ngực no tròn của cô, mới muốn cho cô cảm giác hết sức vui vẻ, cởi xuống tất cả quần áo của cô, nhưng chợt cảm thấy lồng ngực của mình đau đớn, anh đột nhiên cau mày một cái, đau đớn thở hổn hển một tiếng, mặt cúi nhẹ ở trên vai của cô. . . . . .
“Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đau lòng, lo lắng kéo áo lót và áo phòng bệnh mỏng manh trên vai của mình, còn chưa kịp cài cúc, liền cúi xuống trước lồng ngực của anh, rất vội vàng nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trang Hạo Nhiên thật sự không nhịn được đau đớn như vậy, nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, nuốt cổ họng khô khốc, mới thở dốc sâu kín nói: “Thân thể của anh đột nhiên rất đau. . . . . . Có do phẫu thuật chưa bao lâu. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe vậy, nhất thời lo lắng và đau lòng, nghĩ lúc nảy anh lại còn chịu đựng đau đớn ôm mình đi vào, cô lập tức vừa cài cúc áo xong, vừa gấp gáp nói: “Vậy anh chờ một chút! ! Em lập tức đi gọi bác sĩ vào! !”
Một bàn tay nắm chặt cổ tay của cô! !
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười có chút hốc hác và mệt mỏi, ngón cái lướt nhẹ qua mu bàn tay cô, nói: “Không cần, không có việc gì. Chỉ là. . . . . . Xin lỗi. . . . . .”
Ý ở ngoài lời. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh nhất thời trở nên ửng hồng, im lặng nhìn người đàn ông này, lầu bầu nói: “Như vậy cũng phải nói xin lỗi à?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không khỏi nở nụ cười.
“Em xem một chút bị thương nơi nào . . . . .” Đường Khả Hinh muốn cởi bỏ cúc áo áo sơ mi của anh, nhìn vết thương nơi lồng ngực và bên hông của anh. . . . . .
“Đừng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên càng nắm chặt cổ tay của cô, hai mắt nóng bỏng nhìn cô, mỉm cười nói: “Giữ lại tối nay. . . . Ban ngày không tiện. . . . . Buổi tối để cho em từ từ kiểm tra. . . . .”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời giả vờ như tức giận, đỏ mặt vươn tay, đánh mạnh bờ vai của anh một cái.
Trang Hạo Nhiên lại bật cười, lại chỏi người lên, từ phía sau ôm nhẹ thân thể mềm mại của cô, vừa ngẩng mặt hôn vành tai của cô, đôi tay phủ chặt lên ngực cô, vừa xoa nắn vừa khao khát nói: “Tối nay anh ở lại với em. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn và vuốt ve như vậy, thở gấp.
“Được không?” Trang Hạo Nhiên ngậm nhẹ vành tai của cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc.
“Có phải một chút nữa anh còn có việc phải làm hay không?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhẹ nhàng mở mắt, xoay người, đưa hai tay kéo cổ của anh, dịu dàng hỏi.
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lát, mới nở nụ cười, vươn tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Còn chưa gả cho anh, cứ suy đoán suy nghĩ của chồng như vậy sao?”
“Không biết xấu hổ! Ai muốn gả cho anh! ? Đường Khả Hinh lại cười ngọt ngào, xoay người, khẽ cắn môi dưới.
“Không gả cho anh? Vậy bây giờ ăn em thôi, không ai chiếm được! !” Trang Hạo Nhiên lại dán sát người cô, vừa hôn mạnh mặt của cô, tay vừa muốn dò vào giữa hai chân của cô. . . . . .
“Không nên như vậy! !” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, mập mờ, rung động đẩy anh ra, muốn tránh anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức gấp gáp ôm cô lên giường, kéo chăn, lại muốn chịu đựng đau đớn, hiện tại liền muốn cô, bất đắc dĩ lối đi nhỏ ngoài phòng bệnh có chút tiếng động, biết mọi người đang ở bên ngoài, có việc bận rộn, đối với chuyện hôm nay Khả Hinh bị tấn công, Lãnh Mặc Hàn đã nóng nảy như lửa đốt, anh không thể làm gì khác hơn, sau khi cuồng nhiệt hôn mạnh Khả Hinh, mới rất dụ dỗ cô, nói: “Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài bận một chút chuyện, rồi quay lại với em. . . . . . Buổi tối làm món em thích, cho em ăn! Hả?”
Đường Khả Hinh nghe lời nói dịu dàng, trái tim nhảy thình thịch, hai mắt mơi mộng nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai trước mặt, cô đột nhiên đưa tay ra, ôm nhẹ cổ của anh, thật lòng nói: “Trang Hạo Nhiên. . . . . . Em yêu anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cúi mặt nhìn cô, hai mắt nóng bỏng lóe ra một chút kích động.
“Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh! ! Yêu cả đời cũng không đủ! ! Yêu anh đời đời kiếp kiếp! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng muốn ở bên anh! Cho dù là ai, bất cứ chuyện gì cũng không thể tách rời chúng ta,” Đường Khả Hinh mãnh liệt bày tỏ tình yêu của mình.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên càng thâm thiết nhìn cô, hai mắt không nhịn được ẩm ướt.
“Tối nay. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại lộ ra một chút thẹn thùng, lại dũng cảm thổ lộ lòng của mình, dịu dàng cười nói: “Em chờ anh. . . . . .”