Chương 909: KHÔNG PHẢI TÔI
“Vèo! ! Vèo! ! Vèo! ! Vèo! ! Vèo!” Năm phát phi tiêu, lập tức phóng thẳng tới Thanh Bình cùng mọi người! !
Thanh Bình lập tức dẫn mọi người nhanh chóng bơi ra, tránh khỏi phi tiêu, cũng sớm có chuẩn bị rút dao ngắn trong bắp đùi, cùng lao về phía bọn họ ! !
12 dạ hành nhân ở trong nước, vừa thở ôxi, vừa nâng súng bắn nước khổng lồ, đồng thời bắn tới Thanh Bình cầm đầu. . . . . .
Ánh mắt của Thanh Bình trừng to, lập tức mở đôi tay liều mạng lặn xuống, 12 phi tiêu lướt qua phần lưng của cô, bay tới trước đâm vào trên chiếc Mercedes! !
12 người áo đen lập tức chậm rãi ném ra dao sắc, lao tới phía trước, chỉ một chút đã tiến tới gần những dạ hành nhân kia, không ngờ bọn họ lại bắn phi tiêu, mọi người lại tránh thoát một lần nữa, có người thân trúng tiêu, đâm thẳng vào ống dưỡng khí sau lưng, bụp một tiếng, bình dưỡng khí vỡ ra, người nọ lập tức thiếu dưỡng, lập tức bỏ mặt nạ, nín thở, bất chấp tất cả lao tới phía trước đánh nhau . . . . . .
Thanh Bình nhìn thấy như thế, lập tức bơi tới trước mặt anh, đưa mặt nạ dưỡng khí của mình và bình dưỡng khí cho anh, mình liền kéo nón đen, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi mím chặt, đôi tay cầm dao ngắn lập tức vọt qua dạ hành nhân! !
12 người áo đen nhìn thấy như thế, lo lắng cho cô gặp chuyện không may, lập tức theo cô nghênh đón ! !
12 dạ hành nhân lập tức nâng súng bắn dưới nước, cùng hướng về bọn họ đồng loạt bắn ra, hai mắt Thanh Bình nóng lên, tức giận con mắt cũng quay vòng ở trong nước, tránh súng, mạnh mẽ nín thở tiến tới gần dạ hành nhân vừa phát phi tiêu xong, dao nhọn nhanh chóng trợt qua cổ của anh ta, lập tức đoạt lấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt anh ta, bỏ vào trong miệng của mình, mắt nhìn thấy một bầy cá mập trước mặt, nghe được mùi máu tươi, như mũi tên bơi nhanh tới, cô lập tức vứt bỏ mặt nạ dưỡng khí của dạ hành nhân, bơi thẳng tới phía trước ! !
“Rầm rầm rầm . . . . . .” Bầy cá mập từ trong nước như mũi tên bơi tới, lập tức xé rách dạ hành nhân trúng vũ khí sắc bén thành mảnh vụn, cực nhanh gặm vào trong miệng! !
Một nữ dạ hành nhân nhìn thấy như thế, phẫn uất bơi thẳng tới trước, vứt bỏ súng bắng dưới nước trong tay, muốn giơ dao nhọn, đâm thẳng tới bắp đùi Thanh Bình! !
Thanh Bình lập tức xoay người, vọt ở trong nước, cổ tay đỡ được cổ tay của cô ta, lại hơi dùng sức xoay tròn cổ tay, chụp cổ của cô ta, mới vừa muốn bóp mạnh một cái, nữ dạ hành nhân kia lập tức giơ chân lên, ở trong nước đạp vào trên bụng của Thanh Bình, thân thể Thanh Bình lại mượn sức nổi trong nước, vọt lên trên, tay lập tức vươn qua mặt nạ dưỡng khí trong miệng người nọ, thả vào trên miệng của mình thở ra! !
Nữ dạ hành nhân lại lập tức giơ tay ra phía sau, giữ chặt ống dưỡng khí, xoay người, giơ dao sắc bén, muốn cắt trên cánh tay của Thanh Bình!
Từ nhỏ Thanh Bình lớn lên trong nước, cho nên bơi rất giỏi, cô lập tức xoay người lại, kéo mạnh tóc của cô gái kia, chợt kéo thân thể của cô ta về phía sau, vừa hút mạnh dưỡng khí, vừa đưa dao sắc bén trong tay, muốn cắt ngang cổ của cô ta! !
Cô gái lập tức một tay nắm chặt cổ tay của cô, một tay bắt được một cái tay khác của cô, thân thể hai người càng không ngừng trôi nổi ở trong nước, trôi thẳng về chiếc xe Mercedes màu đen! !
Thanh Bình cắn chặt răng chống đỡ cô ta lên chiếc Mercedes, dao sắc bén trong tay mạnh mẽ sắp đâm thẳng xuống trên cổ của cô ta, còn thiếu một phân. . . . . .
Lòng bàn tay Nữ dạ hành nhân chặt cổ tay của cô, nín thở, mặc cho mặt nạ dưỡng khí trong nước thoát ra thành tầng tầng bọt khí, cũng cắn chặt răng không thở, để cho dao nhỏ bén nhọn cách cổ của mình xa một chút, xa một chút nữa! !
Thanh Bình nhất thời cảm giác não bộ mình sắp thiếu oxi, nhưng hai mắt lập tức mãnh liệt lóe lên, lại cắn chặt răng, nắm chặt dao sắc bén, lại muốn tiến tới gần cổ của cô ta . . . . . .
Nữ dạ hành nhân vừa nín thở giận dữ nắm chặt cổ tay Thanh Bình, vừa liếc nhìn bên cạnh có cây phi tiêu cắm cũng không sâu, cô lập tức buông một tay của Thanh Bình, nắm mạnh cây phi tiêu, muốn sáp lá cà đâm vào người Thanh Bình, Thanh Bình nghiêng người không tránh kịp, cánh tay cô bị một dao mãnh liệt, máu tươi lập tức tràn ra, tràn đầy trong nước biển! !
Bầy cá mập lập tức quay đầu, ở đám người áo đen và dạ hành nhân, nghe mùi máu tươi vọt đến! !
Thanh Bình lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bầy cá mập như mũi tên sắp bơi tới, cô lập tức kéo cô gái dạ hành nhân xông vào trong ghế xe màu đen, ầm một tiếng, đóng cửa lại! !
“Rầm rầm rầm rầm rầm!” Mười mấy con cá mập không ngừng đụng vào chiếc xe, giơ cái miệng rộng như chậu máu, chờ đợi bữa tiệc lớn thật ngon! !
Nữ dạ hành nhân lập tức trốn ở bên trong buồng xe, ôm lấy chai rượu đỏ ! !
Thanh Bình lập tức đưa hai tay ra kéo chặt cổ của cô, muốn siết cho cô ta ngạt thở! !
Nhưng nữ dạ hành nhân lập tức muốn giơ phi tiêu, đâm về phía sau, Thanh Bình một tay đỡ, trong nước, mạnh mẽ vặn cánh tay thon dài của cô ta. . . . . .
“A!” Nữ dạ hành nhân sau một lúc nín thở, khó nhịn đau đớn, khổ sở kêu lên! !
Thanh Bình lại lập tức giơ dao sắc bén, đâm mạnh xuống cánh tay của cô ta! !
Nữ dạ hành nhân lại lập tức giơ chai rượu đỏ trong tay, muốn đập mạnh vào đầu của cô, Thanh Bình vì sợ chai rượu đỏ bị vỡ, tránh khỏi chai rượu đỏ, trong tay chợt đoạt lấy chai rượu đỏ kia, tay nữ dạ hành nhân trống không, lập tức nghiêng người tới trước mở cửa xe ra, cả người lao như bay ra ngoài, Thanh Bình lập tức xoay người chưa kịp kéo nữ kia dạ hành nhân, nhìn bầy cá mập đã từ từ bơi ra xa lại gấp rút quay người trở lại, cô lập tức nín thở nhịn đau đớn, muốn đóng cửa xe, không ngờ lại bị miệng của con cá mập thò miệng vào một chút, thân thể của cô nhanh chóng rét run, đem hết toàn lực, cắn chặt răng kéo cánh cửa xe. . . . . ..
Con cá mập ở trong nước sức mạnh ngàn cân, lập tức quẩy thân thể to lớn, như muốn xông vào trong xe! !
Thanh Bình lại cắn răng dùng hết hơi sức sau cùng, muốn kéo chặt cửa . . . . . .
Bầy cá mập quẩy thân thể to lớn ở trong nước, chỉ lát nữa là vọt vào bên trong xe!
“Cứu mạng . . . . . . . . . . ” Thanh Bình ở trong buồng xe cắn chặt răng, cố hết sức muốn kéo cửa xe, ép đầu đầy mồ hôi tràn vào trong nước biển, nhìn ngoài cửa xe, cá mập khổng lồ đang quẩy cái đuôi như mũi tên nhọn, hai mắt của cô không khỏi đỏ bừng, nhưng vẫn nặng nề cắn chặt răng, kéo chặt cánh cửa kia! !
Vô số mùi máu tươi, lập tức tràn ra trong nước! ! !
Bầy cá mập xoay người, nhìn một người áo đen đang nhiễm máu tươi, lập tức giống như nhìn thấy được bữa tiệc lớn, như mũi tên tàn nhẫn lao thẳng tới, cảnh sát biển cùng đám người áo đen bơi lại, dạ hành nhân lập tức chạy trốn, Thanh Bình hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, đóng kín hơi thở nhìn vô số đồng bọn bơi lại phía mình, cô nặng nề thở phào nhẹ nhõm, xoay người ôm lấy chai rượu đỏ vào trong ngực, theo cảnh sát biển kéo lồng bảo hộ cho mình, bơi ra ngoài! !
***
Mặt biển sôi trào mãnh liệt! !
Dưới sự hỗ trợ của Cảnh sát biển, Thanh Bình và mọi người kiệt sức leo lên du thuyền, được Mỹ Linh và Uyển Thanh nâng đở, tay vẫn ôm thật chặt chai rượu đỏ, giống như ướt sũng quỳ gối thân thuyền lên, chợt phun ra từng hớp từng hớp nước biển, vừa nặng nề ho khan, vừa tức giận phẫn uất kêu to: “Cô gái chết tiệt kia! ! Lần sau đừng cho tôi gặp cô ta! ! Tôi nhất định chém cô ta làm tám khúc, ném vào trong biển làm mồi cho cá mập! ! Bà cô thiếu chút nữa bị cá mập ăn! ! Mẹ kiếp! !”
Cô vừa nói hết lời, vừa ôm chai rượu đỏ, chợt khạc ra nước biển! !
Uyển Thanh và Mỹ Linh lại hết sức may mắn ôm chặt thân thể của cô, vừa vỗ phần lưng của cô, vừa cám ơn trời đất nói: “Chém người nào thành bao nhiêu khúc cũng không quan trọng! ! Quan trọng nhất là cô không có việc gì! ! Thật sự cám ơn ông trời!”
Thanh Bình vẫn thở dốc, ôm chai rượu đỏ, quỳ trên mặt sàn, càng không ngừng khạc nước biển, vừa nôn ra vừa ho khan, chợt phun nước biển.
Từ trước đến giờ Mỹ Linh và Thanh Bình thân thiết như chị em, hết sức gấp gáp vỗ sau lưng của cô, đau lòng nói: “Không sao, không sao! ! Đều đã qua! ! Hôm nào tôi tìm được cô ta trả thù cho cô!”
Uyển Thanh cũng thở hổn hển gật đầu, lại nhìn tay cô đang ôm chai rượu đỏ, căng thẳng hỏi: “Chai này chính là chai rượu đỏ Đường tiểu thư rớt tại trong xe?”
Thanh Bình vẫn cảm thấy trong não thiếu oxi, nhưng vẫn thở hổn hển, gật gật đầu
Hai mắt Uyển Thanh lập tức xoay tròn, vẻ mặt giống như hết sức cổ quái, dáng vẻ như vậy theo mưa to gió lớn chợt lóe lên, hai tay run run, cầm lấy chai rượu đỏ trong tay Thanh Bình buông ra, trên mặt lộ ra mấy phần kích động và quỷ dị, nói: “Thật. . . . . . Là chai rượu đỏ này?”
“Đúng vậy! ! Tôi xác định100%!” Thanh Bình nói dứt lời, cả người cũng đã nằm ở trên sàn thuyền, tiếp tục hít lấy không khí mát mẻ trên đất bằng! !
Mỹ Linh lại cảm thấy đau lòng, vừa bực mình vừa buồn cười quỳ gối trước mặt cô, vội nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì! ! Thở gấp! Tối nay trở về tôi chăm sóc cô!”
Uyển Thanh nhìn dáng vẻ của các cô, hai mắt lập tức xoay tròn, vẻ mặt nguội lạnh, trực tiếp ôm chai rượu đỏ lên, nói: “Chúng ta phải lập tức trở về báo cáo cho lão đại chuyện này! Nói đã tìm được rượu đỏ! !”
Mỹ Linh vừa vỗ người Thanh Bình, vừa xoay người nhìn bóng lưng Uyển Thanh nhanh chóng xoay người, lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy! !”
***
Một đoàn xe hơi màu đen ở trong mưa to gió lớn chạy về phía trước! !
Uyển Thanh cùng Mỹ Linh và Thanh Bình, ba người đồng thời mệt mỏi ngồi ở sau xe, cùng nhau ôm chặt chai rượu đỏ, được vệ sĩ và đặc cảnh bảo vệ, chạy tới bệnh viện của Khách sạn Á Châu! !
Lãnh Mặc Hàn hết sức căng thẳng đứng ở trước bậc thang bệnh viện, đi tới đi lui, nghĩ tới chai rượu đỏ sắp xuất hiện, anh không khỏi dâng trào kích động!
Vô số xe hơi chậm rãi lái vào sân lớn của bệnh viện! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, nhìn chiếc xe hơi màu đen cầm đầu, tay Uyển Thanh cầm một cái rương màu đen, vui vẻ đi tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Tìm được chai rượu đỏ! ! Thanh Bình liều mạng lấy được chai rượu đỏ, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện!”
Lãnh Mặc Hàn trở nên kích động, cầm rương rượu màu đen, mở ra, kích động nhìn chai rượu đỏ ở bên trong, sắc mặt chợt lạnh lẽo, hai mắt lập tức lộ sát khí nói: “Chai rượu đỏ này là giả! !”
Uyển Thanh mới vừa cùng Thanh Bình và Mỹ Linh đi ra, lập tức giật mình, nhất là Thanh Bình, sau lưng của cô lạnh lẽo, căng thẳng kêu lên: “Giả? Làm sao có thể?”
Vẻ mặt Uyển Thanh cũng khiếp sợ xoay người, mang theo vài phần nghi ngờ nhìn Thanh Bình! !
Mỹ Linh cũng lập tức kinh ngạc nhìn cô! !
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ nhãn chai rượu đỏ trong tay lên, nhãn hiệu cũ kỹ bắt đầu từ con số năm 17 mơ hồ, nhìn Thanh Bình, hai mắt mang theo ánh sáng xem xét kỹ, sâu kín nói: “Bề ngoài nhãn hiệu của nó là con số năm 17 cổ xưa trước đây, nhưng Khả Hinh mới vừa nói với tôi, cô ấy đã động tay động chân trên nhãn chai không còn dáng vẻ ban đầu! Chai rượu đỏ này là giả! !”
Hai mắt Thanh Bình nhanh chóng chảy xuống nước mắt, kêu khóc: “Không phải tôi . . . . . .”