Chương 78: Tra hỏi 3
Bọn người Trần Mạn Hồng căng thẳng ngẩng đầu lên, đồng thời nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kêu nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, hai mắt thâm thúy nhìn cảnh biển xa xôi phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt sâu không lường được.
Lúc này, rốt cuộc Nhã Tuệ không nhịn được nữa, hai mắt nén lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi cầu cạnh nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . tất cả đều là lỗi của tôi! ! Tôi có lỗi! Bởi vì tôi thấy bạn của tôi trong ba năm nay quá thảm, cho nên tôi chỉ muốn nhờ mọi người giúp một tay, cho cô một công việc, để cho cô ấy trải qua cuộc sống của người bình thường một chút mà không phải ngày ngày núp ở trong kho hàng lạnh lẽo, vượt qua từng ngày, cuộc sống không còn hy vọng gì nữa, tôi sai rồi! Tôi thật sự xin lỗi ! Tôi ở trước mặt của ngài nhận lấy nghìn lần vạn lần sai lầm, xin ngài không nên trách Mạn Hồng và mấy vị quản lý, tôi chấp nhận gánh chịu tất cả hậu quả. . . . . .”
“Cô có thể gánh chịu hậu quả gì?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Nhã Tuệ, sắc mặt lạnh lẽo hỏi. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Nhã Tuệ nhất thời sững sờ, lại nghĩ đến mấy người bạn thân ở khách sạn tương lai tiền đồ vô lượng, nghĩ đến Khả Hinh hiện tại có thể thân sẽ bị nguy hiểm, cô cắn răng đưa ra quyết định nói: “Tôi biết rõ, tôi làm nhiều hơn nữa để bù đắp cũng không có tác dụng. Nhưng để chứng tỏ tôi thành tâm sám hối, tôi tự nguyện vì ba đồng nghiệp, nhận lãnh trách nhiệm này, làm việc ở khách sạn mười năm, không lãnh lương!”
“Này!” Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt giật mình kêu nhỏ.
Nhã Tuệ nghẹn ngào nhìn hai mắt lạnh lẽo của Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Hi vọng Tổng Giám đốc ngài có thể tha thứ cho mấy vị quản lý và Khả Hinh! ! Xin ngài! Khả Hinh là bạn bè tốt nhất trong cuộc đời tôi, tôi không muốn cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cầu xin ngài, Tổng Giám đốc! Tôi cầu xin ngài!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhã Tuệ vì bạn bè vì đồng nghiệp, cố nén vẻ mặt uất ức, anh chậm rãi nói: “Khách sạn Á Châu chúng ta không hoan nghênh đối với người thất bại làm ra chuyện bù đắp buồn cười. . . . . .”
Nhã Tuệ sững sờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo ngồi ở trên ghế sa lon, phát hiện anh thật sự rất vô tình, mặc kệ ba năm trước đây hay sau ba năm. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt đi, không nhìn bọn họ, chỉ nói: “Đi ra ngoài đi!”
Ba người đồng thời không hiểu nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi lập lại: “Đi ra ngoài! Về phần kết quả tra hỏi, ngày mai tự nhiên sẽ biết!”
“Tổng Giám đốc!” Nhã Tuệ căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Tôi muốn biết, tình huống của Khả Hinh, cô ấy bị cảnh sát bắt đi hay đang ở khách sạn chúng ta?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút ánh sáng vô tình, ngẩng đầu lên không vui nhìn cô.
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt thấy bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi như vậy, ngay lập tức lôi kéo Nhã Tuệ khóc thút thít đi ra khỏi Văn phòng Tổng Giám đốc, Đông Anh đứng ở một bên, nhìn Nhã Tuệ vẫn không chịu đi nhưng bị ba người bảo vệ cùng đồng nghiệp mạnh mẽ lôi đi, cô im lặng đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, ngưng mắt cẩn thận xin phép: “Tổng Giám đốc. . . . . . Cần mang cô ấy vào không?”
Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút mới lên tiếng. . . . . .”Ừm!”
Đông Anh tiếng trả lời, xoay người nhìn thấy Đường Khả Hinh núp ở trên ghế sa lon trong phòng thư kí, hoảng sợ đến cả người phát run, hai mắt lả chả nước mắt, mấy giờ trước, bị mấy cái đàn ông dùng súng chỉ vào vẫn chưa hết kinh sợ. . . Đông Anh nhìn bộ dáng cô như vậy, không nhịn được đau lòng hạ, nhẹ nhàng bước qua, đưa ra hai tay nhẹ nhàng đở Đường Khả Hinh, nói: “Tổng Giám đốc chúng tôi muốn gặp cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, giống như cầu cứu nhìn Đông Anh, nhớ tới lúc nảy Tưởng Thiên Lỗi ở cầu thang phát hiện ra mình, xin Thủ tướng tha thứ cho mình, sau đó vẫn bị sắp xếp ở phòng thư kí, cô không biết kế tiếp còn có thể xảy ra chuyện gì, nhưng đành phải tâm thần thấp thỏm theo sát Đông Anh đi tới trước cánh cửa Văn phòng xa hoa, cô lo lắng nhìn vào bên trong liền thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon quay lưng về phía mình cũng không quay đầu lại. . . . . .
Trái tim của cô đập thình thịch, mọi chuyện xảy ra ba năm trước đây đổ ập vào đầu! Cô hoảng sợ đến tựa vào cạnh cửa, không dám đi vào! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.