Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 719: CỎ LINH CHI

Bác Dịch nhanh chóng xông vào phòng nghỉ ngơi, lập tức mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt Đường Khả Hinh đã tiều tụy nằm ở trên ghế dựa, để cho Tô Thụy Kỳ rút máu tiến hành xét nghiệm tạm thời, anh lập tức đi tới, căng thẳng hỏi: “Có chuyện gì?”

Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn Bác Dịch, vội nói: “Chẩn đoán ban đầu, cô giống như trúng nọc ong!”

Bác Dịch lập tức cau mày, xông lên phía trước, bắt mạch cho cô, lại hỏi: “Đã từng bị tổn thương ở đâu! ! ?”

Đường Khả Hinh nằm ở trên ghế dựa, nhìn Bác Dịch, hơi thở yếu ớt, thở ra một hơi, hai mắt xoay tròn, nhớ lại chuyện ngón cái bị thương, liền chậm rãi nhắc ngón tay ngọc thon dài, sâu kín nói: “Ngón cái. . . . . . Đã từng bị hoa hồng đâm. . . . . . Sưng đỏ một thời gian. . . . . .”

Bác Dịch vừa nghe mạch, vừa nắm bàn tay xem, nhìn thấy vết thương ngón cái chỉ còn lại một chút chấm nhỏ màu đỏ như bị gai đâm, anh bắt mạch xong, lập tức lật cánh tay trắng nõn của cô, quả nhiên nhìn thấy trên cánh tay có vết thương, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn đôi song sinh!

Tiểu Vi lập tức nói: “Chúng tôi đã trừ độc cho cô ấy một lần! Nhưng bây giờ không có hết sạch! Bởi vì tôi nhìn thấy cô ấy giống như đã trúng độc một đoạn thời gian.”

Hai mắt Bác Dịch xoay tròn, không nói chuyện nữa, lập tức tay đè bả vai cô và vị trí cánh tay, tìm kiếm có khối sưng mới hay không! !

“Đây là nọc ong sao?” Tô Thụy Kỳ căng thẳng nhìn Bác Dịch, hỏi.

“. . . . . . . .” Bác Dịch vừa cau mày nhìn cánh tay xinh đẹp trắng như tuyết của Đường Khả Hinh, ngón cái đè mạnh một cái, mới nói: “Là nọc ong! ! Vết thương nhìn như Hổ Đầu phong!”

“Đó không phải tìm được biện pháp trị liệu?” Tô Thụy Kỳ có chút buông lỏng nói.

Bác Dịch lắc đầu nói: “Phải biết Hổ Đầu phong, là một giống ong mật thật độc, sau khi bị đốt có triệu chứng hơi giống nhau! Riêng tình huống này, rất khó phán đoán! Hơn nữa chất độc của Hổ Đầu phong, còn phải tùy vào nơi nó sinh trưởng, mà có điều trị khác nhau. Người này có thể khống chế chất độc như vậy, khẳng định đã tăng thêm nhiều thứ khác, thật sự khó trị. Việc cấp bách, chính là lập tức mang máu đưa đến bệnh viện xét nghiệm! ! Chúng ta sẽ tiến hành phân tích lại! ! Nếu quả như thật là Hổ Đầu phong, sẽ rất phiền toái, loài vật này không chỉ hút mật hoa, còn hút động vật, hết sức độc!”

“Được!” Tô Thụy Kỳ lập tức giao máu cho Tiểu Hà, Tiểu Hà lập tức như mũi tên lao ra ngoài! !

Hai mắt Bác Dịch lóe lên, lại nhanh chóng muốn lật xem sau lưng của Đường Khả Hinh. . . . . .

Tiểu Nhu đã đứng ở một bên, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ đau lòng run rẩy không nói ra lời, vốn không dám lên tiếng, nhưng bởi vì thấy tình huống này, không nhịn được nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi giống như biết đây là ong gì. . . . . .”

Bác Dịch và Tô Thụy Kỳ lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn Tiểu Nhu.

Đường Khả Hinh cũng tựa vào trên ghế dựa, nhìn Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu cắn môi dưới, có chút căng thẳng, đôi tay nắm hai tay của mình, lầu bầu gấp nói: “Loại này. . . . . . Không phải Hổ Đầu phong. . . . . .”

“Đây là ông gì?” Bác Dịch hỏi nhanh.

“Tôi cũng không biết. . . . . .” Tiểu Nhu lắc đầu một cái.

Tô Thụy Kỳ cau mày nhìn cô, nghĩ cô còn nhỏ tuổi, vào lúc này thích lẩm bẩm những chuyện ích này!

Tiểu Nhu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ gấp gáp nói: “Trong thôn chúng tôi gọi Phong Đất, nhưng tên cụ thể, tôi thật sự không biết. Nó rất độc, đã từng đốt chết mười mấy đứa trẻ trong thôn chúng tôi, chị của tôi cũng đã từng bị đốt, tình trạng vết thương giống hệt với Khả Hinh bị hoa hồng đâm ngày đó. . . . . . Lão Trung Y trong thôn chúng tôi nhìn thấy vết thương của chị tôi cũng nói may là đưa tới sớm. Nếu không, đến lúc nào đó thân thể sẽ xuất hiện triệu chứng não bộ tê dại, ù tai, nghẹn cổ họng.”

Bác Dịch lập tức quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cô có loại xuất hiện triệu chứng này hay không?”

Đường Khả Hinh chậm rãi gật đầu.

Tô Thụy Kỳ thấy có hi vọng, hai mắt sáng lên, vội vàng nhìn Tiểu Nhu hỏi: “Vậy chị của cô trúng độc cuối cùng làm sao chữa khỏi?”

Hai mắt Tiểu Nhu xoay tròn, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Giống như có chút phiền toái. . . .”

“Cái gì?” Mọi người cùng nhau hỏi.

“Lúc ấy tôi thấy Lão Trung Y cầm một loại cỏ kì lạ, còn có một con ong độc khác, không biết mân mê cái gì, mới chữa hết cho chị tôi.” Tiểu Nhu lại khéo léo hiểu chuyện nói.

“Chúng ta lập tức đi tìm Lão Trung Y! !” Bác Dịch lập tức nói.

“. . . . . . .” Tiểu Nhu nghe nói như vậy, sắp bật khóc, lầu bầu nói: “Lão Trung Y không còn nữa. . . . . . Ông ấy vừa qua đời không bao lâu. . . . . .”

Mọi người sững sờ, trong lòng Đường Khả Hinh cũng run lên, nhìn Tiểu Nhu.

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, gấp gáp nói: “Tại sao cần một loại cỏ kì lạ? Tại sao cần một con ong độc khác?”

“Muốn huyết thanh! !” Bác Dịch vội nói: “Một số loài ong độc, huyết thanh có thể giải độc! ! Chỉ là loại cỏ này. . . . . . Tôi lập tức trở về kiểm tra một chút. . . . . .”

Lúc này Tiểu Nhu nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, lập tức nhào tới bên cạnh Đường Khả Hinh, đau lòng khổ sở nói: “Khả Hinh! ! Cô nhất định phải chống đỡ thật tốt! ! Tôi quay về nhà tôi, lập tức tới ngay! Tôi cũng không biết có đúng hay không? Mọi người tiếp tục tra sách thuốc, tôi lập tức về nhà! Chờ tôi hai giờ! !”

Cô nói xong, ngay lập tức xoay người nhào ra ngoài.

Đường Khả Hinh sững sờ nhưng nhìn bóng lưng bạn thân.

Bác Dịch và Tô Thụy Kỳ không nói gì, đang muốn gấp gáp đỡ Đường Khả Hinh đứng dậy, chuẩn bị đi khỏi. . . . . . Nhưng cô lại đau xót, nước mắt rơi xuống, cũng biết không thể ở lại tiệc thưởng thức đến lúc cuối cùng. . . . . .

Hai người bọn họ dừng lại, nhìn cô.

Mấy ngày nay, Tiểu Vi ở bên Đường Khả Hinh, hiểu tình huống của cô, cũng có chút khổ sở.

Bác Dịch là người yêu rượu đỏ, nhìn tình huống của Đường Khả Hinh, hiểu cảm thụ trong lòng cô, liền vừa nhìn cái túi ong mật đang liều mạng bay ra, anh không thể làm gì khác hơn nói: “Tình huống như thế tôi hiểu, tôi tạm thời dùng ong mật, châm huyệt vị cho cô. Bởi vì hiện tại cô trúng độc mạn tính, nếu như không vận động mạnh quá nhiều, sẽ không đẩy nhanh chất độc ! ! Có thể là người hạ độc, không muốn cho cô dễ dàng phát hiện chuyện này. Đó cũng là cái may! Nhưng nhớ kỹ, không nên uống rượu, lại càng không nên vận động nhiều. . . . . . Chúng tôi cho bạn của cô hai giờ, trong hai giờ này, tôi sẽ nhanh chóng tìm cách chữa trị cho cô!”

Đường Khả Hinh biết ơn nhìn Bác Dịch, rơi lệ gật đầu.

Bầu trời nhoáng lên một cái, gió lớn thổi lên, sấm sét ầm ầm vang lên! !

Tiểu Nhu chạy như bay vào sảnh tiệc, nhìn khắp nơi, lập tức nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn, hai mắt của cô rơi lệ đi tới, lập tức nắm chặt cánh tay của anh! !

Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhu, hỏi: “Tiểu Nhu? Chuyện gì vậy?”

“Hiện tại tôi phải về nhà! ! Về nhà ngay! ! Anh giúp tôi được không? Về nhà bằng tốc độ nhanh nhất! Về nhà giống như tia chớp!” Tiểu Nhu nhìn Lãnh Mặc Hàn khóc nói.

Lãnh Mặc Hàn nhìn bộ dáng cô nóng nảy, liền nhanh chóng gật đầu, để ly rượu xuống, cũng không có hỏi, nhanh chóng theo cô đi ra sảnh tiệc! !

Sóng biển cuộn trào! ! Khắp bầu trời nhất thời tối tăm, giống như trong một chớp mắt sau đó chính là Ngày Tận Thế, gió lớn thổi vào bên trong khách sạn, khách và nhân viên cũng không chống đỡ nổi, bọt sóng kịch liệt tức giận đánh về phía bên bờ! !

Lãnh Mặc Hàn và Tiểu Nhu bước nhanh đi ra đại sảnh, cùng ngồi vào chiếc Ferrari màu đen! !

“Cài dây nịt an toàn! !” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lái xe, lập tức đạp mạnh chân ga, cho xe lao về phía trước, mưa to gió lớn cuồn cuộn, muốn lật chiếc Ferrari, Tiểu Nhu ngồi ở trong xe hoảng sợ lo lắng, nhưng vẫn thật dũng cảm nắm lên điện thoại di động, gọi điện thoại cho ch, vội nói: “Cha! ! Con muốn hỏi cha, lúc chị gái trúng nọc ong, con ong mật gọi là cái gì phong?”

Cha của Tiểu Nhu, một người đàn ông khỏe mạnh, thô lỗ, bởi vì trời mưa, cầm cây gậy vội vàng lùa đàn vịt trở về chuồng, đầu đội nón cỏ lớn, nghe điện thoại của con gái, lớn tiếng nói: “Chính là phong đất nhà chúng ta ?”

“Nhưng con phong đất là ong gì vậy?” Tiểu Nhu gấp gáp hỏi.

“Chính là phong đất! Chúng ta đều gọi nó như vậy! Cha làm sao biết nó còn có cái tên khác hay không? !” Cha vội vàng lớn tiếng lùa đàn vịt, vung roi nói.

Tiểu Nhu lập tức vội muốn chết, hỏi tiếp: “Năm ấy chị bị con ong độc đốt rồi, Lão Trung Y chữa cho chị bằng cách nào vậy?”

“Cha cũng không rõ lắm! Giống như bắt một con ong độc gì đó, còn có hái cây cỏ màu trắng lá thẳng đứng ở đỉnh núi phía sau nhà chúng ta, loại cỏ này gọi tên gì, cha cũng không biết, Lão Trung Y nói cỏ này chính là thuốc trị nọc ong tốt nhất! Cha nhớ ra rồi, con còn nhớ chứ? Khi còn bé lúc con lên đỉnh núi chơi, luôn hái một loại cỏ có vài hạt màu xanh, ông nội của con trêu chọc nói đó là cỏ linh chi! !” Cha đội nón cỏ lớn, cảm thấy hạt mưa lộp bộp rơi xuống, ông nhanh chóng giơ roi, vội vàng lùa vịt vào trong sân! !

“Đúng rồi. . . . . . núi phía sau nhà của chúng ta sao? phía sau nhà chúng ta có rất nhiều núi, vậy là ngọn núi nào! ! ?” Tiểu Nhu lại gấp gáp hỏi.

“Chính là ngọn núi cao nhất đấy! Ông nội của con nói tương lai để dành ngọn núi phía sau làm đồ cưới cho con! ! Nói đó là ngọn núi Vương Mẫu nương nương bảo vệ bình an cho Tiểu Nhu!” Cha cảm thấy trời tối rồi, nhanh chóng vung roi, đi vào trong, rất nhiều con vịt cũng mau nhanh chóng giơ cánh tới phía trước.

“Con biết rồi! !” Tiểu Nhu lập tức cúp điện thoại, nhìn Lãnh Mặc Hàn vội nói vị trí, muốn anh lái xe nhanh ! !

“Rốt cuộc. . . . . . . . Tại sao phải đến sau núi?” Lãnh Mặc Hàn vừa đạp chân ga, phóng 200km/h, mới ngạc nhiên hỏi Tiểu Nhu! !

“Khả Hinh trúng nọc ong rồi ! !” Tiểu Nhu nhìn anh, bật khóc nói.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, nghe nói như vậy, lại tăng tốc đạp chân ga lao tới phía trước ! ! !

Cả đất trời chợt thay đổi, thế giới hoàn toàn rơi vào tối tăm, gió to mưa lớn vung vẫy đến, trút xuống khắp nơi.

Lãnh Mặc Hàn lái xe chạy tới đầu thôn, cuối cùng thắng gấp ở trước mấy đám người! ! Tiểu Nhu đội gió to mưa lớn đi xuống xe trước, mặc cho thân thể ướt đẫm, mưa rơi gió giật, lại nhìn cha kêu to: “Cha! ! Cha mau dẫn bạn của con đi bắt mấy con phong đất! Con phải lên núi!”

Lãnh Mặc Hàn cũng đội gió to mưa lớn đi ra xe, nghe Tiểu Nhu nói như vậy, anh lập tức giật mình đóng kỹ cửa xe, nói: “Cô muốn lên núi? Làm gì?”

“Tôi muốn tìm cỏ linh chi! ! Tôi biết cỏ linh chi này! ! Khi còn bé tôi thường lên núi chơi! !” Tiểu Nhu không nói hai lời, liền lấy nón cỏ lớn của cha, đội lên, liền xoay người bước vào đất bùn sình, chạy về phía sau núi.

“Tiểu Nhu! ! Con làm gì vậy?” Cha cũng gấp nhìn con gái, khàn khàn ngạc nhiên hỏi.

“Không nên hỏi nhiều như vậy, mau giúp tìm ong độc! Trời mưa dễ bắt!” Tiếng của Tiểu Nhu từ đầu kia truyền đến, Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong mưa, thân thể ướt đẫm, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Tiểu Nhu đã biến mất ở trong mưa gió, anh nhất thời có loại dự cảm xấu. . . . . . cha của Tiểu Nhu, Chu Cảnh lập tức nhìn Lãnh Mặc Hàn vẫy tay nói: “Đến đây! Chúng ta đi tìm ong mật!”

“Nhưng bây giờ mưa to, cô ấy lên núi sẽ gặp nguy hiểm! ! Tôi muốn đi tìm cô ấy! !” Lãnh Mặc Hàn lập tức muốn đi!

“Cậu không đi được! ! Ngọn núi kia chỉ có con bé mới có thể lên được! ! Đi đi đi!” Chu Cảnh đứng ở trong mưa gió vẫy tay, nói với mấy người trong thôn tới phụ giúp: “Chúng ta cùng đi tìm ong độc! !”

Lãnh Mặc Hàn vẫn đứng ở trong mưa gió, thật lo lắng nhìn con đường cái mưa gió nơi xa. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK