Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821: ĐỂ Ý

Cửa thang máy nhẹ nhàng mở ra!

Đường Khả Hinh bước ra thang máy, thấy nhân viên phòng hành chánh cũng đang căng thẳng bận rộn, hai mắt của cô xoay tròn, mới im lặng đi về phía Văn phòng Tổng Giám đốc, nhìn hai cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhớ tới mình hôm nay sẽ phải chính thức chia tay thân phận thư ký của Trang Hạo Nhiên, cô khẽ cắn môi dưới, thở dốc một hơi, mới vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa kia.

Bên trong vẫn không có tiếng động truyền đến.

Đường Khả Hinh không đợi được, trực tiếp gõ mạnh cửa một cái.

Quả nhiên.

“Vào đi!” Giọng nói có chút nghiêm túc.

Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, đưa hai tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, theo bản năng nhìn tới bàn làm việc phía trước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở trước bàn làm việc, mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu trắng, xắn ống tay áo, tay cầm bút máy, hai mắt đang chăm chú xem tài liệu, không chút nào có ý ngẩng đầu lên.

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh một cái, lại nghiêng mặt nhìn thấy cái hộp khoai tây nhỏ nhỏ ở giữa ghế sa lon vẫn đầy đủ không sứt mẻ, âm thầm lặng lẻ đi đến trước bàn làm việc, hai mắt hơi lộ ra dịu dàng và thỏa hiệp nhìn Trang Hạo Nhiên, gọi nhỏ: “Trang. . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới phát hiện là Đường Khả Hinh, liền ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Một cơn tức giận nổi lên.

Đường Khả Hinh vẫn hơi thở dốc, nhìn Trang Hạo Nhiên, ẩn nhẫn nói: “Hiện tại em được thăng chức, tất cả đều do anh giúp đỡ, hỗ trợ cùng dạy dỗ. . . . . . Tôi rất cám ơn anh. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, mới đưa tài liệu trước mặt cho cô.

Đường Khả Hinh ngẩn ra, cúi đầu, ngạc nhiên nhìn phần tài liệu kia, đây là doanh thu phòng ăn Bách Hợp tại nước Anh, cùng thư xin mở chi nhánh. . . . . . Cô không hiểu lại ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, khẽ nở nụ cười nói: “Đây là Phòng ăn Bách Hợp một tay em cứu sống, gần đây doanh thu làm Tổng Công ty tại Anh phải giật mình, phải biết người Anh hết sức truyền thống, có thể tiếp tục là vì có rất nhiều hảo cảm đối với em, đã rót xuống tiền bạc, chuẩn bị mở chi nhánh Phòng ăn Bách Hợp ở gần trấn nhỏ Cambridge, Ellen cũng vì chi nhánh này, chủ động xin đến thị trấn nhỏ, phục vụ phòng ăn mới mở, Bruce và Niky cũng đang mạnh mẽ biểu đạt, ra sức cho em cả đời, hi vọng con cháu đời đời cũng hỗ trợ sự nghiệp của em, tiếp tục đi về phía trước.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, có chút kích động nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nghiêm túc và tin tưởng nhìn Đường Khả Hinh nói: “Một công ty thành công, không phải xem khi anh ta sáng lập có bao nhiêu tiền bạc, mà phải xem có bao nhiêu người chấp nhận đi theo anh ra, không xa không rời. Một điểm này, em đã làm được. Cho nên buổi nói chuyện hôm nay cũng chỉ giúp em mở ra một cánh cửa, chức vị này, cũng đã sớm tồn tại chờ em . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Ánh mắt Đường Khả Hinh có chút vội vàng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, nặng nề nói: “Em có ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào chính em, không có dựa vào bất cứ ai, bởi vì chúng tôi làm Tổng Giám đốc, mỗi một ngày đều phải hướng dẫn cho các cấp dưới khác nhau tiến về phía trước, cũng không chỉ một mình em. Cuộc sống biết cảm ơn là đúng, nhưng phương hướng nhất định phải chính xác. Mặc kệ tương lai em thất bại hay thành công, nhận được kết quả này, chỉ có bản thân em, người khác không đi cùng em cả đời.”

Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn anh.

“Chúc mừng em, bên Hoàn Cầu đã có một loạt hoạt động chúc mừng vì em, phòng làm việc mới của em ngày mai mới có thể mở ra, rất nhiều chuyện bận rộn đang chờ đợi em, mau trở về đi. . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, sau khi tiễn khách, liền tiếp tục cúi đầu, xem tài liệu.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhìn anh, hai mắt xoay tròn trong thoáng chốc, liền trực tiếp ngửa mặt nói: “Tôi nghe thấy Tổng Giám đốc Trang làm việc cũng không sợ thắng thua. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi nhận chức ngài thư kí, muốn thấy qua khí độ của anh.”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng liếc về phía anh, mỉm cười nói: “Chúng ta chơi một trò chơi, người nào thua, người đó ăn hết hộp khoai tây trên ghế sa lon này.”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, vẫn cười như không cười nhìn cô.

“Có muốn chơi hay không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười hỏi.

“Tốt!” Trang Hạo Nhiên nghe câu ngày nhận chức thư ký cuối cùng, liền mỉm cười để bút máy xuống, tựa vào trên ghế da, ngửa mặt nhìn cô cười hỏi: “Em muốn chơi như thế nào?”

Đường Khả Hinh lập tức giơ bài xì phé trong tat, hơi lộ ra vài phần bí ẩn nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Chúng ta chơi đơn giản một chút, đánh cuộc đoán bài, người nào thua, người đó hết hộp khoai tây trên bàn !”

“À!” Trang Hạo Nhiên nghe cách chơi, cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ ung dung nói: “Em muốn ăn khoai tây thì nói đi!”

“Đừng đùa! ! Nó cũng không phải là ba mươi triệu! Tôi không có ý nguyện mãnh liệt như vậy!” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười nói.

Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, nhìn bộ dáng cô rất tự tin, lại cười khẽ, mới nói: “Tốt! ! Chơi một chút! Nếu như em thua, ăn một củ khoai tây, anh xin Hoàn Cầu, phát cho em một tháng tiền lương! !”

“Tới!” Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười bí ẩn, lập tức rút ra một bộ bài xì phé, trước mặt anh, nhanh chóng xào bài, sau đó nhắc mí mắt, nóng bỏng nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức cầm bài xì phé trong tay, nhanh chóng tung lên nóc nhà, xoay tròn!giống như chong chóng gió

Trang Hạo Nhiên không ngờ Đường Khả Hinh giở chiêu này, lập tức ngẩng đầu lên, híp mắt thông qua ý thức mãnh liệt của mình, muốn chộp lá bài xoay tròn !

Đường Khả Hinh im lặng nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên căng thẳng, đột nhiên mỉm cười, hơi di động bước chân, điểm nhẹ giày cao gót. . . . . .

Lá bài xoay tròn sắp rơi xuống. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn thấy rõ chữ cái này, mới vừa muốn lên tiếng. . . . . .

“A?” Đường Khả Hinh đột nhiên uốn éo giày cao gót một cái, cả người cô sắp ngã trên mặt đất.

Trang Hạo Nhiên phát hiện, lập tức vươn tay ôm chặt hông của Đường Khả Hinh, ôm chặt cô vào trong ngực. . . . . .

Hai ngón tay thon dài trắng nõn, kẹp nhẹ lá bài xì phé.

Đường Khả Hinh híp mắt cười nhìn Trang Hạo Nhiên, kẹp lá bài trong tay mình, giơ ở trước mặt của anh, hả hê cười nói: “Con xì cơ! Tôi thắng! !”

“Em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt eo của Đường Khả Hinh, nhìn cô gái này, tức giận nói: “Em lừa gạt ! !”

“Đây không phải học anh sao!” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nhìn con xì, hôn mạnh một cái, lại cất tiếng cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, chỉ đành phải ah một tiếng, cười nói: “Em rất giỏi! !”

***

Thời gian sắp gần tan việc, trời chiều sắp biến mất.

Đường Khả Hinh ôm vai, ngồi ở trên ghế sa lon, nửa mỉm cười nhìn người trước mặt.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng ngồi ở trên ghế sa lon, bóc vỏ khoai tây, lại đem một củ khoai tây nho nhỏ, bỏ vào trong miệng, im lặng nhai, nhất thời phát hiện, nó thật sự rất thơm. . . . .

Đường Khả Hinh không nhịn được cười.

Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, liếc cô, tiếp tục bóc vỏ khoai tây, ăn như hổ đói, củ khoai tây thật thơm, đúng là đói bụng. . . . . .

“Tại sao cả ngày không ăn cơm? Điều này không giống như phong cách của anh!” Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút nhạo báng nói.

“Quên mất.” Trang Hạo Nhiên tiếp tục ăn khoai tây, lặng lẽ nói.

“Đúng vậy! Bận đến tôi mới vừa nhận chức mới, anh cũng không có ở đó!” Đường Khả Hinh nói giống như có chút trách móc.

Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười hỏi: “Em hi vọng anh có mặt à?”

“Không có!” Đường Khả Hinh nhanh chóng đáp.

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên tiếp tục cúi đầu, cầm khoai tây bóc vỏ ăn, có thể ăn có chút gấp, thiếu chút nữa nghẹn, hơi ho khan hai một tiếng, bưng ly nước, ngẩng đầu uống vài ngụm. . . . . .

“Ăn chậm một chút. . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, nói tiếp: “Chuyện Tình Tình, cám ơn anh.”

Trang Hạo Nhiên nhai khoai tây, không lên tiếng một lúc lâu, hai mắt hơi lóe lên, cười nói: “Không cần cám ơn. Đây là chuyện anh nên làm, ngày hôm qua bọn chúng mang đến cho anh rất vui vẻ, anh nghe được tin tức này, rất đau lòng. . . . . .”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

“Anh chưa kịp đến bệnh viện nhìn con bé, nhưng lúc nó lên máy bay, anh bảo thư ký đi theo, nhất định sẽ được chăm sóc tốt nhất. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại tiếp tục bóc vỏ, ăn củ khoai tây, nhai rất bình tĩnh.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh bình tĩnh như vậy, trong lòng có chút kích động, không khỏi mở miệng giải thích: “Tôi không biết Tổng Giám đốc Tưởng xin nghỉ cho tôi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát.

Cô khẽ chớp hai mắt, mới có chút căng thẳng và lúng túng nói: “Tôi không muốn xin nghỉ, bởi vì chuyện này, tôi muốn tự mình tới đây cám ơn anh. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt xoay tròn, mặt có chút ửng đỏ nói: “Ăn đi! ! Anh thua, phạt anh ba tháng tiền lương!”

“Vậy là bao nhiêu tiền ?” Trang Hạo Nhiên cười, tiếp tục bóc vỏ khoai tây, ăn khoai tây rất mềm, nhai đến mấy lần, mới giống như có chút bình thản nói: “Mấy ngày nửa anh phải về nước Anh. . . . . .”

Đường Khả Hinh giật mình, hơi nghiêng người tới trước, nhìn anh hỏi: “Trở về Anh làm gì?”

“Có chút việc phải xử lý!” Trang Hạo Nhiên nói.

“Lúc nào trở lại?” Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn hỏi.

“Mấy ngày.” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại im lặng nhìn anh, từ hôm qua tới giờ, anh vẫn lạnh nhạt, lạnh nhạt làm người ta hoảng hốt. . . . . . Cô thở gấp mấy hơi, liếc anh, nói nhanh: “Tôi không biết tôi làm sai chỗ nào! ! Dù là một người bình thường, nghe được một chút chuyện rất bi thương cũng sẽ không khỏi rơi lệ! ! Nhưng anh có chuyện gì, không thể nói rõ sao? Nhất định phải xé tờ vé số này? Ba mươi triệu đấy? Cứ như vậy mất đi! Nếu như anh quyên góp cho Viện mồ côi, có thể đổi lấy tiếng cười của bao nhiêu bảo bối! !”

Trang Hạo Nhiên im lặng ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, mặt lập tức ửng đỏ, cúi xuống, không lên tiếng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, đột nhiên im lặng không nói gì, mà từ phía dưới bàn trà, lấy ra một hộp nhung màu xanh đen, lặng yên đẩy về phía Đường Khả Hinh, nói: “Em là đứa ngốc! Vốn không tin anh, đã rất chưa từng có thử qua một lần, trước mặt anh ấy, đứng ở bên cạnh anh, em không biết, anh rất để ý chuyện này!”

Trong lòng Đường Khả Hinh hơi động, nhìn cái cái hộp nhung này, đúng là cái hộp điện thoại di động mình đưa anh, đột nhiên mất mát, biết anh trả lại quà tặng cho mình, cô liền có chút lúng túng, mặt ửng đỏ nói: “Anh thật nhỏ mọn! ! Coi như tức giận, cũng không thể trả lại quà tặng của người ta tặng cho anh !”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt chợt lóe, cười như không cười nhìn cô nói: “Không cần ?”

“Không cần!” Đường Khả Hinh có chút mất mát khổ sở, quay mặt đi, không để ý tới anh! !

“Tốt nhất em nên nhìn một chút! Nếu không, chờ một lát nữa, ngất đi sẽ không tốt!” Trang Hạo Nhiên lại chăm chú nhìn cô, nói.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, ngay lập tức liếc anh một cái, mới không tình nguyện nghiêng người tới trước, cầm cái hộp nhung màu xanh đen chậm rãi mở ra, một tờ vé số màu hồng lóe lên con số giải nhất năm nay, đột nhiên xuất hiện trong hộp, cô lập tức khiếp sợ, hai mắt trợn to, kinh ngạc há hốc miệng, tràn đầy kích động, nhất thời nói không ra lời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK