Chương 937: MÓNG VUỐT
Một hàng xe hơi màu đen, hừng hực khí thế chạy theo chiếc kia Rolls-Royce, thề phải bảo vệ hai Tổng Giám đốc, cho nên khi chiếc xe giống như quân đội chạy qua đường lớn Tây Hoàn, cùng lúc giờ địa phương đông đúc, làm cho tất cả tài xế và người đi đường rối rít ghé mắt. . . . . .
Bên trong buồng xe!
Nét mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra cười như không cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh cùng một chỗ với tôi như vậy, sẽ dọa người ta sợ.”
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi nở nụ cười, mới nói: “Từ nhỏ đến lớn, cậu là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn sợ dọa hỏng người?”
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh một cái, mới khẽ mỉm cười, ngồi ở sau xe, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng không lên tiếng ngồi tại chỗ, nhìn tới trước.
Vẻ mặt Thẩm Quân Dụ mặt lộ ra nhàn nhạt, ngồi ở chỗ ngồi kế tài xế, nhìn hàng xe hơi màu đen dẫn đầu bảo vệ xe, đã dần dần dẫn đoàn xe chạy khỏi nội thành, dọc theo ven bờ hồ xanh biếc vùng ngoại ô chạy tới, trong đầu hiện lên trợ lý báo cáo, nói lúc ấy Uyển Thanh đứng ở trên du thuyền, quả thật nhận lấy chai rượu đỏ của Thanh Bình, sau đó cùng đi với hai người trợ lý, đi về phía khoang thuyền, trải qua tình huống có người nghiêm mật giám sát, đặt chai rượu đỏ vào trong một hộp gỗ đỏ, sau đó liền theo mọi người cùng nhau trở về bệnh viện! !
Anh lập tức điều cameras tại cầu lớn Tân Hải ngày đó, phát hiện Uyển Thanh quả thật theo đoàn xe hộ tống trở về bệnh viện, anh lại tỉ mỉ quan sát xung quanh không có chiếc xe khả nghi khác chạy qua, thật không ngờ trong quá trình điều tra, tình cờ lấy được một chứng cứ, chính là sau khi du thuyền tìm thấy Uyển Thanh, lại có một máy hiển thị nó dừng lại ở một bến tàu khác bên bờ biển, anh lập tức đi tới bến tàu, tìm ra cameras ngày đó, quả nhiên phát hiện du thuyền đi ra một nhóm người áo đen, bọn họ cũng sắc mặt lạnh lẽo cẩn thận, một nữ chuyên gia hầu rượu nước ngoài cũng mặc quần áo đen, mái tóc vàng buộc đuôi ngựa, tay cầm một cái rương nhỏ, ngay sau đó cùng nhau lên một chiếc Mercedes phiên bản dài, ba chiếc máy bay trực thăng theo đuôi tới, một đường hộ tống bọn họ đi khỏi! !
Thẩm Quân Dụ lập tức liên lạc với Cục trưởng Cục giao thông, thông báo biển số xe, rốt cuộc điều tra được tuyến đường ngày bọn họ đi lại, nhưng cameras của thành phố dừng lại ở ven bờ hồ xanh biếc, mà con đường chính là con đường duy nhất đi thẳng tới biệt thự Trang Hạo Nhiên! ! !
“Quân dụ! !” Trang Hạo Nhiên thoải mái ngồi ở trong xe, hơi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Quân Dụ, mỉm cười nói: “Rất lâu không gặp, cậu lại đẹp trai!”
Thẩm Quân Dụ nghe nói như vậy, khẽ mỉm cười, hơi cung kính gật đầu chào nói: “Tổng Giám đốc Trang, anh quá khen, đối đãi với cấp dưới chúng tôi, anh chưa bao giờ keo kiệt khen ngợi.”
“Đừng nói như thế! !” Trang Hạo Nhiên không nhịn được phì cười, nhìn Thẩm Quân Dụ, nói: “Tôi chưa bao giờ khen mấy cái súc sinh nhà tôi! ! Không có một người nào có ích đấy! ! Bọn họ đều là thứ vô dụng, chỉ biết tán gái!”
“Đều là di truyền của cậu đấy!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy thì càng buồn cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Lời nói này càng kém rồi ! ! Bọn họ cũng không phải do tôi sinh, làm sao lại di truyền tôi? Những người này không tính! ! Hôm nào hai chúng ta sinh một đội banh, vì nước làm vẻ vang, anh cũng biết gien của tôi thật tốt !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, lại bộ dạng không muốn nghe anh nói nhảm nữa, vẻ mặt lạnh lùng! !
Đoàn xe dọc theo con đường rừng lớn, tiếp tục dọc chạy tới đoạn đường quanh co, dần dần nhìn thấy dòng suối nhỏ xanh trong, chuẩn bị tiến vào khu vực nhà họ Trang. . . . . .
“Thân ái, anh muốn đi nhà tôi à?” Trang Hạo Nhiên giống như đang dụ dỗ, nhìn anh.
“Đã nói như vậy, còn hỏi!” Tưởng Thiên Lỗi rất bình tĩnh ngồi tại chỗ, lạnh lùng nói.
“Anh sẽ bị thương . . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.
“. . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, mới nói tiếp: “Khi còn bé, cậu thường mặc váy hồng, nằm ở trên giường của tôi, lăn tới lăn lui, làm sao lại không sợ té giường bị thương?”
“Tất cả đều là vì yêu.” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, không nói lời nào.
Rốt cuộc đoàn xe chạy nhanh tới khuôn viên nhà họ Trang! !
Os¬car đã sớm giống như tướng quân, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce dần dần chạy tới, thậm chí ngửi thấy hơi thở của ông chủ, lập tức rũ bộ lông vàng của nó, ngẩng mặt rống lên: “Grâuuuu ! !”
“Làm tôi sợ muốn chết! !” Trang Hạo Nhiên mới vừa đi xuống xe, nghe tiếng chó sủa, anh nhất thời thật hoảng sợ, thân thể run mạnh một cái, xoay người, không thể tin nổi hai mắt trợn to nhìn con súc sinh os¬car đáng chết này, há miệng, thè đầu lưỡi, giống như thời tiết quá nóng, thở mạnh “Hà hà hà” nhìn thế nào cũng chán ghét! Nhìn thế nào cũng không thích! !
“Mang con súc sinh này làm gì?” Anh nhất thời tức giận, chỉ vào con chó đáng chết, hỏi! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi đi ra xe, rất mạnh mẽ hiên ngang, cài cúc áo tây trang xong, vẻ mặt đương nhiên, nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Tôi tới đây, nó dĩ nhiên theo tới. Nếu như không, Truy Phong không phải rất cô đơn sao?”
“Anh không cảm thấy nó rất thúi sao?” Trang Hạo Nhiên hết sức khó khăn chỉ vào Os¬car, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cau mày, thật rất ghét bỏ hỏi.
“Cậu có thể dẫn Lỗi Lỗi nhà cậu tới làm bạn với Os¬car nhà tôi, sẽ biết Os¬car của tôi thơm tho bao nhiêu.” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, bước trước về phía cánh cổng hoa biệt thự, Os¬car nhìn ông chủ tiến vào, nó cũng lập tức hấp tấp, ngoắc ngoắc cái đuôi, đi theo vào.
Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn con súc sinh chết tiệt kia, liền tức giận muốn cởi giày ném nó! !
Thẩm Quân Dụ cung kính đứng ở một bên, chờ Trang Hạo Nhiên đi vào trước, sau đó mình mới dám cất bước.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên mất hứng, không vui tháo lỏng một cúc áo áo sơ mi, mới vừa muốn cất bước đi vào, lại nhìn thấy hai vệ sĩ của Tưởng Thiên Lỗi, dáng người bọn họ khôi ngô, giống như quân, đứng ở ngoài cửa song sắt, có mười mấy người đi theo Thẩm Quân Dụ đi vào bên trong, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chỉ bước lên phía trước đi về phía sân cỏ, giữa khoảng cách nhất định, bảo đảm an toàn cho Tưởng Thiên Lỗi, dù sao khuôn viên nhà họ Trang, phương tiện bảo vệ khá tuyệt vời, cũng không sợ ông chủ xảy ra chuyện, giống như tới đây, chỉ có mục đích này. . . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên giả vờ như không cần thiết, vừa đi vào trong, vừa nghĩ, đợi một lát nữa sau khi os¬car đi, lập tức quét dọn cả biệt thự.
Bên trong biệt thự nhà họ Trang, quản gia nghe được hôm nay Tưởng Thiên Lỗi ghé qua, liền dẫn mấy người giúp việc đứng ở trước đài phun nước, nghênh đón Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi cũng giống như nhà của mình, một mình cất bước đi lên hai bậc thang, đi vào bên trong phòng khách trang nhã, hiện đại, nới lỏng cúc áo tây trang, cởi ra đưa cho quản gia, chỉ mặc áo sơ mi màu đen và quần tây thẳng màu đen, đang muốn đi về phía ghế sa lon trong phòng khách. . . . . .
Os¬car lập tức rất đẹp trai, ngoắc ngoắc cái đuôi, rất oai phong vọt tới trên ghế sa lon ông chủ nhà trong phòng khách, phi một cái, liền nhảy lên, ngồi xuống, còn thiếu mở đôi tay, ngồi như người ta.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn con chó cưng rất oai phong ngồi ở chỗ đó, không nhịn được cười, mình cũng ngồi ở giữa ghế sa lon dài, mặt ngó ti vi LCD phía trước, hết sức tao nhã vén hai chân! !
Hai vệ sĩ đi theo con chó, lập tức cầm cây quạt, vừa quạt gió cho chó, vừa cho chó ăn thức ăn.
Trang Hạo Nhiên mới vừa đi vào phòng khách, chỉ liếc ghế sa lon bên cạnh một cái, nhìn thấy con súc sinh oscar chết tiệt kia, có thể ngồi ở trên ghế sa lon mình thường ngồi, anh cắn răng nghiến lợi, hận không được muốn ăn nó, mình cũng hừ một tiếng, lạnh lùng cất bước mà đi tới, không nói gì, mò hộp điều khiển từ xa để trên bàn thủy tinh, mở màn hình siêu lớn phía trước, mới vô cùng nhàn nhã ngồi ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .
Không đến bao lâu, trong LCD đầu tiên mở ra một màu xanh da trời, cuối cùng xuất hiện một đoạn phim, chính là đoạn phim trước kia Đường Khả Hinh ở trong ‘phòng tổng thống’ của Trang Hạo Nhiên, chỉ thấy cô mặc T-shirt màu xanh dương, tay ngắn, váy ngắn màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nhìn ống kính, cười rất xinh đẹp ngọt ngào, thậm chí cầm miếng cá sống đặt trên tấm thớt, rất thân mật đưa cho người trước ống kính ăn, thậm chí rất ngọt ngào dịu dàng hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon! !” Tiếng Trang Hạo Nhiên truyền đến.
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tối sầm lại! !
Trang Hạo Nhiên lại rất nhàn nhã nắm hộp điều khiển từ xa, rất bỏ đá xuống giếng, buồn cười, cười rất hả hê.
“Có nên như vậy hay không?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn tên đê tiện này!
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên như đã nhắc nhở anh, ánh mắt sáng ngời, hết sức khoa trương nói: “Lúc nảy tôi đã nhắc nhở anh rồi ! Anh tới nhà tôi sẽ bị thương đấy!”
“. . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi, cả khuôn mặt thối như tấm thớt, nhìn anh chằm chằm! !
Trang Hạo Nhiên lại hết sức không nhịn được cười, tay chống nhẹ sau ghế sa lon, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hơi có chút hả hê nói: “Thân ái, tục ngữ có nói, nếu muốn quên đi một đoạn tình cảm, tốt nhất là bắt đầu tình yêu mới, anh cùng với os¬car như thế này, cũng không phải là biện pháp! Nó cũng sẽ không từ súc sinh biến thành gái đẹp, anh thấy đúng không?”
“. . . . . . . . .” Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn anh, tròng mắt hơi híp, từng chữ từng chữ sâu kín nói: “Nhìn xem. . . . . . Cậu chê Truy Phong nhà cậu ngứa da, có muốn tìm mấy con ong mật chích cho nó hay không? ! !”
“Khụ khụ khụ!” Trang Hạo Nhiên giả vờ như lơ đãng đứng lên, vừa tháo lỏng cúc áo trước ngực mình, vừa nói: “Trời quá nóng, tôi muốn đi tắm! Anh từ từ ngồi, nước suối ở chỗ của tôi uống ngon, pha trà càng thơm.”
Anh nói xong, cũng đã cất bước lên lầu.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng tự nhiên của Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi có việc nói với cậu.”
“Một chút nữa đi! Nóng quá! ! Nóng như vậy, chúng ta làm Tổng Giám đốc còn phải mặc tây trang đáng chết này! Đừng có gọi người của anh đi loạn khắp nhà tôi, tôi biết rồi, sẽ tức giận.” Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nhấp nháy, liền đi lên cầu thang.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, hơi nhấc mí mắt, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên đã lên lầu, biến mất ở cầu thang, anh lập tức chỉ hơi hắng giọng một cái. . . . . .
Os¬car lập tức như tiếp nhận mệnh lệnh, giống như tướng quân, oai phong vọt xuống, dùng lỗ mũi nhạy bén của nó hơn con chó bình thường, bắt đầu tìm kiếm vị trí có liên quan đến rượu đỏ khắp nơi, hai người vệ sĩ giống như chỉ đuổi theo, mỗi lúc os-car khẽ kêu một tiếng, mở phòng bếp ra trước tìm từng chỗ có rượu đỏ, Thẩm Quân Dụ chỉ nhàn nhạt đứng ở bên cửa, yên lặng chờ đợi. . . . . .
Os¬car lấy tốc độ như tia chớp, lật tìm hết phòng khách to lớn một lần, tìm ra rất nhiều rượu đỏ, cũng bị vệ sĩ từ chối là chai rượu đỏ cũ kỹ!
“Có thể Tổng Giám đốc Trang đã mở rượu đỏ ra hay không?” Từ trước đến giờ Thẩm Quân Dụ làm việc tâm tư kín đáo, chuyện nên nghĩ, đều phải nghĩ một lần!
“Sẽ không! !” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Thẩm Quân Dụ không nói gì nữa.
Os¬car đã nhanh chóng nhảy lên lầu, bắt đầu tìm rượu đỏ ở lầu hai, vệ sĩ cũng lập tức đi theo lên, bí mật nhìn os¬car nhanh chóng chạy trước đến quầy bar phòng khách lầu hai, sau đó ngửi sạch toàn bộ rượu đỏ trên quầy bar, còn có rượu đỏ giấu ở bên trong giá rượu, vệ sĩ xem kỹ toàn bộ một lần, tất cả đều không phải, os¬car lập tức lại chuyển người, chạy đến trước kho rượu ổn định nhiệt độ, lập tức phóng người lên, đứng ở trước cửa, dùng năm móng vuốt vặn khóa cửa đã bị người đóng lại! !
Nó cũng biết vặn cửa! ! ! ! !
Os¬car chạy như bay vào trong, im lặng, dùng lỗ mũi chó của mình, bắt đầu ở trong kho rượu u ám, tìm kiếm khắp nơi đủ loại rượu đỏ, rượu vang trắng, rượu băng, thậm chí nó chạy đến trước một quầy đông lạnh, nhìn trong quầy kính, từng chai rượu đỏ trăm năm bằng sứ lấp lánh, im lặng nâng móng vuốt mở ra, đầu lại rũ xuống dưới kệ tủ chai rượu trăm năm, gầm nhẹ một tiếng! !
Vệ sĩ lập tức lặng lẽ tiến lên, lật khối gỗ đỏ phía dưới giá rượu, kiểm tra nhưng thấy bên trong có một cái rương cũ kỹ! !
Phòng ngủ ông chủ ! !
Trang Hạo Nhiên chịu đựng vết thương đau đớn, vẫn miễn cưỡng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần tây màu trắng, sơ mi kẻ ô màu xanh dương, vừa đẹp trai vươn tay sờ tóc mới sấy khô, vừa mở cửa, hát nhỏ nhỏ đi ra ngoài, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi giống như tượng phật đứng trước mặt của mình, đang lạnh lùng nhìn mình lom lom, anh lập tức giật mình, kêu lên: “Anh dọa chết người! Đi vào tại sao không gõ cửa!”
“Tôi không có vào!” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhắc nhở anh! !
Kho rượu! !
Vệ sĩ nhanh chóng từ ở trong khối gỗ đỏ, ôm cái rương cũ kỹ, mở ra, quả nhiên nhìn thấy một chai rượu đỏ có số năm rất cũ, bọn họ lập tức cầm lên, đối chiếu hình ảnh chai rượu đỏ xem qua trước đó, hoàn toàn khác nhau, là một chai rượu đỏ Margaux trăm năm, bọn họ nhanh chóng để mặc cho os¬car tiếp tục lật tìm cả kho rượu một lần, thề phải tìm ra chai rượu đỏ kia . . . . . .
Trước phòng ngủ! !
“Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu !” Tưởng Thiên Lỗi giống như nghiêm trang nhìn Trang Hạo Nhiên, lại nghiêm túc nói.
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh một cái, dừng lại một chút, mới hơi mập mờ tránh người sang, thở dài một cái, nói: “Vào đi!”
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhắc mí mắt, nhìn anh một cái, mới chậm rãi đi vào.
Trang Hạo Nhiên thuận tiện đóng cửa lại, mới xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước bức tranh ở Cambridge mình tốn mấy tháng khổ cực ráp lên, hai mắt nóng bỏng lóe lên, anh khẽ mỉm cười, nói: “Tôi cũng đã nói qua, anh tới nhà tôi sẽ bị thương đấy!”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở trước bức tranh, nhìn Đường Khả Hinh ở Cambridge, mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh dương, chải tóc đuôi ngựa thật cao, ngồi ở bên sân cỏ xanh xanh, nở nụ cười trong sáng đáng yêu, Trang Hạo Nhiên cũng mặc quần áo giống vậy, hôn nhẹ ở trên mặt của cô, rất tình ý nồng đậm. . . . . . Hai mắt anh xoay tròn, mới sâu kín nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh vui vẻ, giống như có chút xúc động nói: “Thì ra cô ấy ở nước Anh, là dáng vẻ kia.”
Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, cũng im lặng đi tới trước bức tranh, nhìn hình mình và Khả Hinh, mỉm cười nói: “Thật ra cũng không rất vui vẻ, nhiều lúc là gượng cười. Người chính là như vậy, lúc không vui, có thể làm cho bản thân mình, chính là cười nhiều một chút, cho dù trong lòng khổ sở, nhưng qua một chút thời gian, sẽ phát hiện những nụ cười không chân thật, sẽ trở nên càng ngày càng chân thật, cho nên làm người, mặc dù không vui, cũng phải nỗ lực để cho mình cười một chút. Nhưng khi đó, mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy cười, tôi cũng sẽ rất đau lòng. . . . . .”
“. . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn đôi mắt Đường Khả Hinh giống như ánh trăng cong cong, bất cứ lúc nào cũng luôn tràn đầy ánh sáng hiền lành, sâu kín nói: “Tôi vẫn cho rằng thấu hiểu quan trọng hơn ở bên nhau, thật ra. . . . . . có đôi lúc làm bạn, so với thấu hiểu còn quan trọng hơn. Có lẽ khi đó, tôi cũng giống như cậu, chạy đến cả nước Pháp và Anh, có thể tất cả kết quả sẽ khác đi.”
Trang Hạo Nhiên nhún nhún vai, mới nói: “Không có biện pháp! Tôi có sức hấp dẫn, lòng kiên nhẫn hơn anh !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên im lặng quay đầu nhìn anh, không nhịn được cười hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi bắt đầu hơi mãnh liệt lóe lên, lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Chai rượu đỏ kia rốt cuộc ở nơi nào? Cậu đừng nghĩ độc chiếm ! ! Coi như cậu lấy được, cậu cũng không có được toàn bộ Hoàn Cầu! !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không nhịn được phì cười, nói: “Tôi đang nghĩ, không chừng ngày nàođó anh thắng tôi, lấy được cả Hoàn Cầu, có thể cho tôi một chút tiền xài vặt hay không? Nếu anh ác tâm như vậy, tôi đương nhiên muốn đấu với anh! Rượu đỏ, tôi nhất định phải được! Nhất định tôi có thể tìm được nó trước anh ! ! Anh yên tâm!”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, cố nén thật lâu, rốt cuộc nói: “Cậu có biết khi còn bé, tại sao cậu đánh nhau, tôi không giúp cậu không?”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thở dốc, mới chậm rãi trầm thấp nói: “Bởi vì mỗi lần cậu cùng bọn họ đánh nhau, cũng sẽ làm cho rất lớn tiếng, lại xuống tay không hung ác!”
“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh.
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi rét lạnh, lại nhìn anh nói: “Tôi không thích cái loại người phô trương thanh thế, lại ra sức không mạnh! ! Nhất là cậu ! ! Cuối cùng bị mấy người đứa bé đánh cho bể đầu chảy máu, vẫn chỉ cứng rắn đẩy người khác, ngay cả quả đấm cũng cầm không chặt ! Cậu như vậy, tương lai làm sao đấu với tôi !”
“. . . . . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, nhìn dáng vẻ Tưởng Thiên Lỗi đèn nén giận, dừng lại một lát, rốt cuộc không nhịn được có hơi trêu chọc, bật cười, nói: “Anh biết tại sao khi đó, tôi không đánh bọn họ không ? Cho dù bị đánh đến bể đầu chảy máu, nhưng vẫn cắn răng, chịu đựng chiến đấu đến cùng?”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên hơi di động mí mắt, mặc dù nụ cười biến mất, nhưng vẫn mang theo vài phần không quan tâm nói: “Bởi vì. . . . . . Tôi muốn chờ một người tới giúp tôi . . . . . Tôi rất muốn anh ấy giúp tôi . . . . . Mặc dù một lần cũng được. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi híp mắt nhìn anh, thái độ phách lối kiêu ngạo nói: “Chẳng lẽ cậu nghĩ tới tôi tới giúp cậu chứ? Làm sao có thể! ! Tôi nhìn thấy cậu vô dụng, bọn họ không hung ác đánh chết cậu ! ! Tôi cũng sẽ vĩnh viễn không cứu cậu ! Tuyệt đối. . . . . . Sẽ không! !”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh, một lúc lâu, mới rốt cuộc không nhịn được bật cười, nói: “Cho nên. . . . . . Bắt đầu từ khi đó, tôi đã hiểu, tôi chỉ một mình! ! Cũng bắt đầu từ khi đó, mấy người bạn nhỏ cũng không có cơ hội tới gần người của tôi! Bao gồm anh !”
“Cậu đừng cho rằng vì một chai rượu đỏ, chúng ta đã từng hợp sức đi làm có chút chuyện, sau đó cuộc chiến với nhau sẽ kết thúc! ! Lúc này mới vừa bắt đầu! !” Tưởng Thiên Lỗi âm trầm nhìn Trang Hạo Nhiên, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi nhất định muốn lấy được chai rượu đỏ kia! Mặc kệ là vì Hoàn Cầu, hay là kế hoạch lớn của tôi trong tương lai, tôi cũng nhất định phải lấy được chai rượu đỏ kia! ! Lần này chính phủ thò tay tham dự, sẽ có khả năng dính đến một quan chức lớn nhất! Chuyện này, phải hai chúng ta cùng nhau xử lý! Bởi vì chuyện Như Mạt, mặc dù tôi rất có lỗi, nhưng hiện tại tôi coi trọng nhất là chai rượu đỏ, còn có Khả Hinh! ! Tôi lo lắng an toàn của cô ấy!”
Trang Hạo Nhiên ah một tiếng, bật cười nói: “Anh nhớ tới rượu đỏ là được ! ! Khả Hinh có quan hệ gì với anh ? Đừng quan tâm chuyện phụ nữ của tôi!”
“Nghe nói cha của Khả Hinh phản đối các người! Vậy phải làm thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi không nể mặt hỏi.
“Đó là chuyện của hai người chúng tôi ! Anh quản lý tốt con os¬car của anh đi! !” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra một chút bất đắc dĩ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, xem thường bật cười nói: “Anh để cho nó dùng chết lỗ mũi chó chạy khắp nơi trong nhà tôi! ! Còn muốn chạy bao lâu! ? Tôi cũng không có nhiều thời gian chịu đựng nó như vậy! ! Đoán chừng lúc này, đang đứng ở bên ngoài cửa phòng của tôi, muốn xông vào chứ?”
Cửa! ! Cách một tiếng! ! Os¬car im lặng, cũng đã vặn khóa cửa, như Tướng quân xông thẳng vào, trực tiếp rống lên một tiếng, lúc Tưởng Thiên Lỗi còn chưa kịp nữa ngăn cản, nó đã nâng móng vuốt, liền lao thẳng về phía bức tranh treo trên tường, phía dưới có giá nâng rượu đỏ, không ngờ bình thường ăn quá tốt, nhảy một cái dùng sức quá mạnh, hai chân chụp tới một cái, móng vuốt chụp vào bức tranh ghép hình trên tường, kèm theo móng vuốt mấy, chục tấm hình ghép rơi xuống, móng vuốt không có càu tới trước mặt của Đường Khả Hinh, sau đó cả bức tranh ghép hình đều ào ào ào ào, giống như hạt mưa trút xuống! !
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy khiếp sợ! !
“AAA. . . . . . ” Trang Hạo Nhiên nhìn bức tranh ghép hình trước mặt vỡ nát, hai mắt của anh nóng lên, quát một tiếng, nắm chặt quả đấm, rống to: “Súc sinh . . . . . .”