Chương 879: TÌNH YÊU RƠI XUỐNG
Đây mới thật là một buổi tối kỳ diệu! !
Vitas bởi vì thu quà tặng, cho nên ngồi trở lại bàn tiệc đặt bốn chai Conti của hai học trò chung sức đưa cho mình, cũng không phải hoàn toàn không có tạp niệm, dù sao lúc này cũng như vô tình hay cố ý nhìn Laurence! !
Laurence ngồi ở một bên, nhìn ánh mắt của ông, không nhịn được bật cười.
Ông có hai chai, tôi có bốn chai.
Vitas ngồi tại chỗ, nhìn thân chai 1945 quý giá, còn có nhãn hiệu Conti cổ xưa độc đáo, ông không nhịn được mỉm cười, Đường Khả Hinh giống như con gái đủ mọi hiếu thuận khéo léo ngồi ở bên cạnh ông, đôi tay kéo chặt cánh tay của mình, vô cùng lệ thuộc. . . . . Hiện tại toàn thế giới đều biết ông có hai học trò rất giỏi, ông lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Laurence. . . . . .
Laurence nhìn ánh mắt ông, thật sự không có cách nào nở nụ cười, lắc đầu một cái nói: “Được rồi, ông muốn nói gì.”
Đến nay, Vitas còn nhớ Laurence mua hai chai Conti của ông có chút hèn hạ, nhưng hôm nay mình có bốn chai, dĩ nhiên là không so đo nữa, nhưng ông vẫn có chút nghi ngờ suy nghĩ, rốt cuộc bốn chai Conti này làm sao có được? Nghe nói trên thế giới Conti 1945 không phải đặt ở trong viện bảo tàng, hoặc tại gia đình cao quý, ít có người có thể tìm được bốn chai nhiều như vậy!
Trang Hạo Nhiên đang ở một bàn tiệc khác, mọi người đang vì chuyện mới vừa, trò chuyện vui vẻ, Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nghiêng người, nâng ly rượu lên, hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ, mới sâu kín hỏi: “Tôi nói, cậu chỉ bảo tôi phối hợp với cậu ở tiết mục này, nhưng tôi không ngờ là bốn chai Conti 1945, cậu làm thế có được vậy?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, tay bưng một ly rượu trái cây nhiều màu sắc, hớp một ngụm nhỏ, mới nở nụ cười nói: “Mua được! !”.
“Mua được?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn anh, không tin nói: “Tôi cũng không tin! Conti có tiền cũng không mua được! ! Cậu thành thật khai báo cho tôi! Ở đâu có vậy? Đừng nói với tôi, trộm trở về giống như cùng với Khả Hinh lên thuyền trộm rượu lúc trước đấy! !”
“Nói đùa! !” Trang Hạo Nhiên đưa tay kéo bờ vai của anh, bật cười nói: “Mưu kế như vậy có người dùng hai lần sao? Dù sao anh phải tin tưởng tôi ! Tối nay bốn chai Conti này, là vinh dự chung của anh và tôi!”
Tưởng Thiên Lỗi lại cau mày tức giận nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại bật cười một tiếng, giả bộ thân thiết vịn bờ vai của anh! !
“Được rồi!” Nhậm Tử Hiền nhất thời không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nhìn hai người các anh kìa, cả buổi tối nói thì thầm, giống như toàn thế giới đều không biết các người, một người là cô dâu, một người là chú rễ vậy!”
Phốc! !
Mọi người cùng nhau bật cười.
Tưởng Thiên Lỗi cau mày ngẩng đầu, nhìn Tử Hiền.
Trang Hạo Nhiên lại tuyệt đối không khách khí nhìn Tử Hiền, bật cười nói: “Tôi nói, cô không ăn được nho, thì nói nho còn xanh! ! Năm ấy cô và anh ấy đính hôn, tôi biết ngay cô không tranh hơn tôi được.”
“Cút !” Tử Hiền không nhịn được cầm quả táo lên muốn ném Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lập tức né tránh bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Ông xã, giúp em với!”
“Tránh ra!” Tưởng Thiên Lỗi thật sự rất không thích anh, giả vờ muốn đẩy ra anh! !
Tô Linh ngồi ở một bên, thật sự không nhịn được bật cười, nhìn hai người bọn họ hôm nay ngồi chung một chỗ, lúc này cẩn thận nhìn một chút, mới trêu chọc nói: “Thật ra tuy rằng Tổng Giám đốc Tưởng và Tổng Giám đốc Trang có phong cách riêng, nhưng giữa hai lông mày có chút tương tự, thật hơi giống anh em đấy?”
“Không thể nào. . . . . .” Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, không nhịn được bật cười, hơi lộ ra mấy phần nghiêm túc, ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ.
“Điểm này tôi tin tưởng!” Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, uống rượu trái cây xong, món ngọt cũng ăn đủ rồi, khẽ giơ móng tay, nhìn hình vẽ vầng trăng trên móng tay mình, mới sâu kín nói: “Khi còn bé, tôi vẫn rất ghét bỏ cậu ấy! Bởi vì dáng dấp của cậu ấy một chút cũng không giống tôi, không biết có phải là mẹ tôi nhặt về hay không!”
“Phi!” Trang Hạo Nhiên lập tức khi dễ chị, bật cười nói: “Chị có một đứa em trai đẹp trai như vậy, kéo ra ngoài, đều nói em là bạn trai của chị ! !”
“Tôi mới không cần bạn trai như cậu! ! Khi còn bé mẹ xem cậu là con gái, cho cậu mặc váy, cho tôi mặc quần áo bé trai chơi trốn tìm, không ngờ cậu chạy đến trên giường Thiên Lỗi rồi!” Trang Ngải Lâm nhớ tới chuyện khi còn bé, cũng không nhịn được bật cười.
“Chẳng lẽ câu chuyện chú rễ và cô dâu là từ nơi này tới sao?” Tô Linh nghe nói như vậy, không nhịn được bật cười nói.
Mọi người cười rộ lên một trận.
Thủ tướng ở bàn bên này, nghe được bên kia truyền đến tiếng cười của người tuổi trẻ, cũng không nhịn được nhìn sang, thấy mấy người Trang Hạo Nhiên cùng Tô Linh trò chuyện vui vẻ, cũng an ủi vui vẻ nói: “Người trẻ tuổi thường tụ tập chung một chỗ thật tốt, nghe một chút tiếng cười của bọn họ cũng tốt.”
Đường Khả Hinh cùng với thầy giáo ngồi xuống, nghe được tiếng cười, cũng không nhịn nhìn sang, vừa vặn thấy Trang Hạo Nhiên đang nở nụ cười sảng lãng, tựa vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, thỉnh thoảng nâng rượu trái cây lên, nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng hấp dẫn, lại phát ra khí thế mạnh mẽ, nghĩ tới bốn chai Conti 1945, cô không khỏi có dự cảm anh tốn công tốn sức mới có được. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đang nở nụ cười nghe Tô Linh nói chuyện, lại cảm giác có ánh mắt dịu dàng nhìn mình, anh không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn sang bên cạnh. . . . . .
Đường Khả Hinh đã cùng thầy giáo và Laurence trò chuyện vui vẻ.
Trang Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái, mới tiếp tục cùng người trong bàn tiệc trò chuyện vui vẻ.
“Các vị! !” Lúc này Tiêu Đồng mới nở nụ cười nhiệt tình, đứng ở trước microphone, nhìn mọi người cười nói: “Với bốn chai Conti 1945 mới vừa rồi, dùng giá trị năm tỷ, để chứng kiến tình thầy trò sâu đậm xong, bây giờ chúng ta bắt đầu buổi đấu giá từ thiện nho nhỏ, hôm nay vật phẩm quyên tặng tổng cộng có năm món! Mà số tiền bán đấu giá được, toàn bộ quyên tặng cho cơ quan từ thiện Viện mồ côi! ! Thời gian ngắn ngủi! Buổi đấu giá bắt đầu! Món thứ nhất chính là một đôi sư tử bằng Ngọc Hòa Điền trấn giữ do Thủ tướng hiến tặng! !
Hai nhân viên tiếp tân mỉm cười cầm sư tử bằng Ngọc Hòa Điền trấn giữ thượng đẳng, nhìn mọi người!
Đại sứ Pháp mở giá trước, một triệu! !
Thủ tướng nở nụ cười nhàn nhạt.
Tô Thụy Kỳ và Tô Linh chia ra ủng hộ ông nội, đưa ra hai triệu, Trang Hạo Nhiên đưa ra tám triệu, Tưởng Thiên Lỗi đưa ra mười triệu, mọi người tự nhiên biết, Ngọc Sư Tử của Thủ tướng, người bình thường không dám chụp, quả nhiên cuối cùng thu Hàn Trung Trí đưa ra tám mươi triệu chụp được Ngọc Sư Tử này! !
Một tràng tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.
Tiêu Đồng tiếp tục công bố từng vật phẩm bán đấu giá, sau khi được chúng tân khách chụp từng món, cuối cùng đã tới vật phẩm cuối cùng tối nay, cô dừng một chút, khuôn mặt nở nụ cười nhìn mọi người, lộ ra một chút bí ẩn !
Mọi người có chút nghi ngờ, tò mò nhìn cô, cũng không nhịn được suy nghĩ xem rốt cuộc vật phẩm này là cái gì?
Đường Khả Hinh cũng ngồi ở bên cạnh thầy giáo, vẻ mặt lộ ra một chút dịu dàng mỉm cười nhìn Tiêu Đồng, hết sức tò mò.
Tiêu Đồng lại nhìn mọi người một vòng, nở nụ cười nói: “Tối nay tổng cộng quyên góp được tám tỷ! Nhưng! ! Một vật phẩm cuối cùng, Tổng Giám đốc Trang tập đoàn Hoàn Á chúng tôi nói, hàng năm buổi bán đấu giá từ thiện luôn đưa ra vật phẩm đổi lấy tiền bạc! ! Tối nay chúng tôi đưa ra một chút ý tưởng mới! Cũng không cần quý khách dâng ra vật phẩm yêu quý của mình, cũng có thể quyên góp được!”
Mọi người xôn xao một trận, tò mò nhìn Tiêu Đồng, nở nụ cười suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện mới mẻ gì.
Tiêu Đồng nở nụ cười nhìn mọi người, nói: “Tổng Giám đốc Trang chúng tôi với tư cách chủ nhà, không dám giành bức tranh bách hoa cổ của Tổng Giám đốc Tưởng mới vừa tặng với tân khách, hơn nữa bình thường đối với các loại đồ cổ, anh ấy cũng không tiện cất giữ, cho nên ở trong khoảnh khắc vô cùng có ý nghĩa tối nay, anh ấy đưa ra một trò chơi thú vị, anh đưa ra một trăm triệu, mua một nụ hôn nam nữ độc thân tại hiện trường! Tức là nói, tất cả nam nữ tân khách độc thân, nếu như bị ánh đèn rơi vào, sẽ ở trước bữa tiệc, hôn đủ một phút đồng hồ! !”
Lời này vừa nói ra, tất cả nam nữ độc thân tại chỗ cũng xôn xao, các cô gái đỏ bừng cả khuôn mặt, có vẻ có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy mới mẻ, chơi thật vui.
Đường Khả Hinh ngồi ở bàn tiệc, trái tim chấn động, nhảy lên.
“Súc sinh!” Trang Tĩnh Vũ lập tức quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, nói: “Ở trước mặt của Thủ tướng, lại dám chơi loại trò chơi thấp kém này !”
“Ôi. . . . . . Vui một chút mà!” Trang Hạo Nhiên oan uổng nở nụ cười.
“Cậu ấy nhiều tiền !” Trang Ngải Lâm không nhịn được bật cười nói.
“Ôi! ! Vì làm việc thiện, không câu nệ chuyện lặt vặt. . . . . .” Tối nay Thủ tướng cũng vui vẻ, cùng người trẻ tuổi vui đùa, người cũng vui vẻ.
“Dĩ nhiên! Tổng Giám đốc Trang chúng tôi chưa bao giờ miễn cưỡng bất cứ ai, huống chi, đây chỉ là một trò chơi nho nhỏ!” Tiêu Đồng đứng ở trước microphone, mỉm cười nói: “Nếu như các vị ngượng ngùng, có thể hôn trán, tỏ vẻ lễ phép! Nhưng quyên góp sẽ giảm phân nửa, 50 triệu! !”
Mọi người lại bật cười một trận.
Tiêu Đồng đứng ở một bên, nhìn nam nữ độc thân có mặt, lập tức vui vẻ cười nói: “Có muốn rút lui khỏi trò chơi từ thiện lần này hay không?”
“. . . . . . . . .” Trên bữa tiệc, tất cả nam nữ độc thân ngồi ở một bên, rối rít im lặng mỉm cười.
“Nếu như không có! Như vậy hiện tại, thời khắc căng thẳng chứng kiến kỳ tích sẽ bắt đầu!” Tiêu Đồng nói xong, lập tức vung tay lên kêu to: “Tắt đèn! !”
Cả hiện trường bữa tiệc lập tức tối xuống, chỉ có ngọn đèn hoa nhỏ nhỏ lấm tấm trên trần, hết sức lãng mạn! !
“Mời chuyên gia điều chỉnh ánh sáng bắt đầu theo âm nhạc, tìm ra vị khách đầu tiên tham gia trò chơi tối nay! !” Tiêu Đồng nói xong, lập tức lui ra sau hai bước, gõ nhẹ ngón tay! !
Một tiếng trống giống như vào lúc bữa tiệc căng thẳng, lập tức vang lên, thùng thùng thùng thùng vang lên, trụ đèn cường quang màu trắng ở trước bàn ăn trưng bàu hoa hồng, không ngừng quét qua mỗi vị khách nam nữ độc thân, càng không ngừng di động! !
Tiếng trống tiếp tục từ nhanh đến chậm, không ngừng vang lên! !
Ánh đèn tiếp tục nhanh chóng lóe lên, thật lâu, thật lâu, thật lâu! !
Trong bữa tiệc, nam nữ độc thân cũng theo tiếng trống, trở nên thật căng thẳng, thậm chí có một số người nặng nề thở gấp, tay đè nhẹ lồng ngực, Đường Khả Hinh càng im lặng ở hiện trường, hơi cúi đầu, hai mắt nhấp nháy, cũng không khỏi căng thẳng. . . . . .
“Thùng thùng thùng thùng đông . . . . . . ” Tiếng trống càng lúc càng vang, càng lúc càng vang!
“Ngừng! !” Tiêu Đồng đột nhiên theo tiếng trống càng lúc càng vang, kêu to! !
Tiếng trống lập tức ngừng lại, một trụ đèn cường quang lại rơi vào trên người Trang Hạo Nhiên! !
Đông đảo nữ tân khách lập tức xôn xao, rối rít đỏ mặt nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ căng thẳng xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên nhất thời sững sờ ngồi ở một bên, đầu tiên liếc mắt luồng ánh sáng trắng mãnh liệt nhìn trên người mình, lại có chút ngượng ngùng nở nụ cười nhìn mọi người. . . . . .
“Ồ! !” Tô Linh nhất thời kích động vui vẻ giơ tay lên, vỗ tay bật cười.
“Ồ! !” Đám người Tô Lạc Hoành cũng cùng nhau đứng lên, cùng tân khách toàn trường kịch liệt vỗ tay cho Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Lão đại! ! Rất đẹp trai! !”
Đông đảo nữ tân khách độc thân, mọi người cũng bắt đầu không khỏi căng thẳng, trên thế giới, bất kỳ cô gái nào cũng khát vọng có thể có kí ức mập mờ cùng một người đàn ông như vậy. . . . . .
Sắc mặt của Đường Khả Hinh đã tái nhợt, mới vừa mình còn đứng ở trước microphone nói, mình không tin trời cao ban thưởng, vào lúc này, tại sao mình dám xa cầu ánh đèn cường quang rơi vào trên người của mình? Hai tròng mắt của cô đỏ bừng, đôi tay níu chặt đuôi váy, không khỏi nghẹn ngào suy nghĩ: chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn Trang Hạo Nhiên hôn môi với người khác sao? ! !
Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở một bên, có chút ngượng ngùng nhìn mọi người khẽ nhếch nụ cười, không khỏi liếc về phía Đường Khả Hinh ở bên cạnh có chút mất mát. . . . . .
“Chúc mừng Tổng Giám đốc Trang, trở thành vị khách đầu tiên tham gia trò chơi này của chúng ta ! ! Hiện tại tiếp tục! Chúng ta bắt đầu để cho chuyên gia điều chỉnh ánh sáng tiếp tục tìm người khách khác! Nữ tân khách nào có may mắn đây?” Tiêu Đồng cố ý lộ ra vẻ thần bí, sau đó gõ ngón tay, toàn trường chợt tối lại, ánh đèn bắt đầu nhanh chóng lóe lên! !
Một tràng tiếng trống tiếp tục truyền đến! !
Ánh đèn cũng bắt đầu nhanh chóng quét qua, đông đảo nữ tân khách ngừng thở, đôi tay thầm chấp lại, thở gấp, chờ đợi, cầu nguyện! !
Đường Khả Hinh cũng ngồi ở bàn tiệc, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, đôi tay níu chặt đuôi váy, chỉ cần ánh đèn quét vào trên người của mình, trái tim của cô liền nhảy lên một cái, một lúc ánh đèn lại chuyển đi, cô giống như ngã vào vực sâu vạn trượng, chịu đựng đến môi cô cũng lộ ra một chút khô khốc. . . . . .
“Ngừng! !” Tiêu Đồng nói xong, lập tức để cho tiếng trống, ánh đèn dừng lại! !
Dám tân khách nữ nhất thời căng thẳng đều xem mình có ánh đèn hay không, Đường Khả Hinh cũng hơi cúi đầu, nhìn đuôi váy của mình ở trong bóng tối, trong đầu cô vừa nổ tung, trái tim bị xé mở hai nửa! !
Mọi người đều đang vất vả tìm xem ánh đèn ở nơi nào. . . . . .
Sau đó. . . . . .
Trang Hạo Nhiên mang theo ánh sáng cường quang trên người, cười như không cười, vẻ mặt cổ quái, xa xa nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bàn ăn đối diện, tối nay anh mang theo ánh sáng cường quang, rất đẹp trai! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng kinh ngạc ngừng thở cúi đầu, nhìn luồng ánh sáng trắng trên người mình, thân thể chấn động mạnh !”