Chương 688: ÔM EM MỘT CHÚT
Lúc xế chiều.
“Tốt! ! Một, hai, ba, nâng! !”
Sảnh tiệc, một tiếng hô truyền đến! !
Đường Khả Hinh đứng ở ngay chính giữa sảnh tiệc, ngẩng đầu lên nhìn đám nhân viên làm việc, cùng nhau tập trung chậm rãi nâng lên bốn cái màn hình tinh thể lỏng, trải qua máy móc xử lý, đặt trên trần nhà trang trí công phu, tổ trưởng bộ phận kỹ thuật, cầm máy điện đàm, cao giọng gọi: “Hậu trường, hậu trường! ! Thử mở màn hình tinh thể lỏng 3D!”
“Nhận được, nhận được!” Máy điện đàm truyền đến tiếng hưởng ứng.
“Người điều chỉnh ánh sáng chuẩn bị!” Tổ trưởng bộ phận kỹ thuật cao giọng gọi.
Cả sảnh tiệc lập tức tối xuống, chỉ còn lại ánh đèn nhỏ màu xanh dương lấp lánh, màn hình bốn phía nhất thời sáng lên hình ảnh chủ đề về tiệc thử rượu lần này, một sợi ruy băng màu đỏ thẫm, một sợi ruy băng màu vàng rực, tiêu biểu cho màu sắc hai loại rượu kinh điển, tung bay quấn vào nhau, cuối cùng hai sợi ruy băng đang phấp phới, biến thành cô gái ở trong đám mây chậm rãi cất bước ra, nghiêng người kéo một trong số loại rượu vang Alpine Valley tham gia tiệc thử rượu lần này, hình ảnh cắt vào khu vườn nho kéo dài tận chân trời, từng quả nho màu tím óng ánh trong suốt, rơi xuống giọt sương, cũng rất dạt dào tình ý.
Tất cả nhân viên làm việc vừa thực hiện động tác trong tay, vừa mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh trong màn hình, nhất thời có chút kích động, phát hiện nỗ lực bấy lâu nay rất đáng giá.
Đường Khả Hinh cũng đứng phía dưới, ôm vai ngẩng đầu lên nhìn vườn nho xanh biếc trong màn hình lớn lộ ra sức sống, trong lòng của cô trào dâng kích động, hai mắt phát ra ánh sáng biết ơn, thở phào một hơi, lại chậm rãi nhìn tất cả nhân viên làm việc, mọi người cũng vui vẻ thực hiện công việc, ngay cả trải khăn bàn cũng cười đùa, bậc thang sân khấu cũng đã dựng xong, tất cả chung rượu mạ vàng cũng đã bày biện chỉnh tề, tất cả mọi thứ đều theo lý tưởng mình. . . . . .
Cô thở dốc một hơi, biết kế tiếp còn có nhiều chuyện phải làm.
“Đường tiểu thư!” Nhân viên Phòng kinh doanh rượu mỉm cười đi vào sảnh tiệc, gõ nhẹ cửa.
“Ừm” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn nhân viên phòng kinh doanh rượu, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Phòng thư kí bên Hoàn Á gọi điện thoại tới, nói có phần tài liệu, muốn mời cô tự mình đến Văn phòng Tổng Giám đốc Trang báo cáo, xin hỏi lúc nào cô có thời gian đi sang? Khoảng 40 phút sau, Tổng Giám đốc Trang sắp đến Hoàn Cầu dự họp.” Nhân viên Phòng kinh doanh rượu nhìn cô cười nói.
Đường Khả Hinh nghe vậy, hai mắt khẽ xoay tròn, chỉ đành phải nói: “Được rồi, chút nữa tôi sẽ qua. Cô làm công việc trước.”
“Vâng!” Nhân viên làm việc đi khỏi.
Đường Khả Hinh lại xoay người, nhìn tất cả mọi người đang bận, cô liền cười nói: “Hôm nay thật cực khổ, bữa ăn tối tôi mời.”
“Tốt! ! Cám ơn!” Mọi người cùng nhau cười nhìn Đường Khả Hinh, vui vẻ nói cám ơn.
Đường Khả Hinh không nói gì thêm, mà cầm áo khoác màu đen ở bên cạnh, vừa mặc vào vừa nhanh chóng đi ra ngoài, nghĩ tới tên vô lại Trang Hạo Nhiên, cô cắn chặt răng, tròng mắt hơi híp, thầm nghĩ: nếu như em đi qua không có việc gì, em nhất định không tha cho anh! !
Tòa nhà Hoàn Á.
Đường Khả Hinh nhanh chóng, vội vàng đi ra thang máy tầng lầu Tổng Giám đốc, đi tới phòng làm việc Trang Hạo Nhiên, cũng không có chờ bọn Tiêu Đồng thông báo, mình tự đi tới trước cửa, gõ cánh cửa gỗ đỏ một cái, gọi: “Tổng Giám đốc?”
“Vào đi!” Bên trong một giọng nói truyền đến.
Đường Khả Hinh lập tức tức giận đẩy cửa ra, nói: “Rốt cuộc anh tìm em . . . . .”.
Cô sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn ghế sa lon bên cạnh bàn làm việc của Tổng Giám đốc, đều là lãnh đạo cấp cao Hoàn Á đang ngồi, mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, đoán chừng đang mở cuộc họp nhỏ, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, cổ áo mở ra, hai chân bắt chéo, tư thế hơi lộ ra thoải mái, mỉm cười nắm một phần tài liệu, nhìn mình. . . . . . Các lãnh đạo cấp cao cũng nghi ngờ nhìn cô.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, mặt đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên lại giống như không có sao, mở tài liệu ra, cúi đầu nhìn qua một cái, mới nói: “Tới rồi.”
“Vâng. . . . .” Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, thật mất mặt.
“Ngồi trước đi. Anh còn họp có mấy phút sẽ xong.” Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng nhìn tài liệu, vừa căn dặn.
“Vâng.” Đường Khả Hinh rất mất mặt, chỉ đành phải lặng lẽ đi về phía ghế tiếp khách trước bàn làm việc của Tổng Giám đốc, có chút xấu hổ ngồi xuống.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn các lãnh đạo cấp cao hơi phân tâm, nói: “Lần này khách sạn dưới nước, chúng ta mất hết một hạng mục quan trọng, cho nên chúng ta mất đi quyền chủ động. . . . . .”
Cuộc họp tiến hành nghiêm túc.
Đường Khả Hinh hơi lộ ra nhàm chán ngồi tại chỗ, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, lại qua mười lăm phút, phải biết bây giờ thời gian thật rất quý giá, rất quý giá. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đang nghe báo cáo, hơi nâng mí mắt nhìn bộ dáng lo lắng của Đường Khả Hinh, mỉm cười một cái, tiếp tục họp.
Đường Khả Hinh lại lộ ra chút nhàm chán, ánh mắt di chuyển tới trước bàn làm việc, thấy được chiếc điện thoại di động màu trắng, vừa vặn là chiếc điện thoại di động mà mình nhìn thấy thích khi đi qua cửa hàng điện thoại di động, trong lòng của cô vừa động. . . . . .
“Tốt! Cuộc họp hôm nay kết thúc, mọi người vất vả rồi.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười để tài liệu xuống, nhìn các lãnh đạo cấp cao nói.
Mọi người nhất tề đứng dậy, cười gật đầu, liền cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc.
Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra mệt mỏi đứng lên, đi về phía bàn làm việc Tổng Giám đốc, ngồi xuống ghế Tổng Giám đốc, nở nụ cười, mở tài liệu ra, nói: “Xin lỗi, để em chờ lâu như vậy.”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh tìm em có chuyện gì? Nếu như nói nhảm, em không muốn nghe.”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không nhịn được tựa vào trên ghế da, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Bảo em đến phòng làm việc của anh, có phải đang nghĩ bậy bạ gì không?”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn anh nói: “Có ý gì? Em nghĩ bậy bạ cái gì? Hoàn toàn không có!”
“Thật sự là vì công việc!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô cười cười, liền cầm một phần tài liệu đặt ở trước bàn, mở trang thứ ba, mới xoay lại đưa về phía Đường Khả Hinh nói: “Em xem phần tài liệu này một chút.”
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới nhận lấy tài liệu, cúi đầu xem, có hơi nghi ngờ nói: “Đây không phải là. . . . . . tài liệu cắt giảm lượng nhập khẩu rượu vang đỏ của tập đoàn chúng ta sao? Có chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tại sao đột ngột cắt giảm lượng nhập khẩu 10%? Em không cảm thấy con số này hơi cao sao?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị thật lòng nói: “Tại sao lại hơi cao? 10% này là em đã lưu tình! So với thương hiệu rượu vang nhỏ, có chất lượng ngang bằng, thương hiệu rượu vang lớn, giá cả lại đắt 20% – 50 %! Em đang suy nghĩ chuẩn bị từng bước cắt giảm dần.”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ thở dài.
Đường Khả Hinh nhìn thái độ của anh, liền có chút tức giận nói: “Tổng Giám đốc Trang, anh có gì không hài lòng, trực tiếp nói thẳng với em là được, đừng làm lòng người ta hoang mang. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh, do dự một lát, rốt cuộc ánh mắt lộ ra một chút sắc bén nói: “Trong mắt em, thương hiệu rượu vang lớn, ngoại trừ nó có giá đắt đỏ, đủ mánh khóe, không có thứ khác?”
“Em đương nhiên biết rõ giá trị của bọn họ, em cũng hết sức tôn trọng những con người dùng tinh hoa trí tuệ, đổi lấy rượu nho, tiếng tăm bọn họ lừng lẫy là đúng, nhưng vào lúc này, chúng ta suy tính, không phải vì lợi ích của tập đoàn chúng ta sao? Không phải vì lợi ích của cả thị trường rượu đỏ sao? Giá tiền càng lúc càng tăng như vậy, tới lúc nào đó, cũng giống như ngành công nghiệp trà của Trung quốc chúng ta, một đường tăng vọt, đến cuối cùng không thể kiểm soát!”
Trang Hạo Nhiên yên lặng lắng nghe, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Cho nên, em liền giảm bớt lượng nhập khẩu đến 10%?”
Đường Khả Hinh im lặng.
“Nhiều năm trước, Hoàn Cầu chúng ta đã từng đưa ra phương án giống như em đề xuất, lợi dụng lượng nhập khẩu của thương hiệu nhỏ tăng lên, muốn dùng chuyện này đả kích thương hiệu lớn, không ngờ năm ấy gió lớn tuyết, làm cho tất cả các vườn nho của thương hiệu nhỏ từ Pháp đến Đức, bị băng giá chết hết!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh nghiêm nghị nói: “Kết quả có thể nghĩ, thương hiệu nhỏ không cách nào nhập khẩu lượng rượu đỏ như chúng ta mong muốn, chúng ta không thể làm gì khác hơn phải chuyển sang tăng dự trữ hàng của thương hiệu lớn, nhưng bởi vì cuộc chiến giá cả lúc đó, Hoàn Cầu chúng ta xúc phạm hàng loạt các thương hiệu lớn nổi tiếng, bọn họ lập tức ngừng nhập khẩu rượu đỏ cho chúng ta gần một năm. . . . . . Một năm đó là năm Hoàn Cầu chúng ta vô cùng thê thảm.”
Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt.
“Anh biết bây giờ em vội vã muốn làm một chút chuyện gì đó.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô nói: “Nhưng em phải biết, ở trên cuộc họp anh cùng với Thiên Lỗi thường một đóng vai thiện, một đóng vai ác, đó là muốn làm cho người khác nhìn, không để cho bọn họ cảm thấy, bọn anh cùng tiến hành một chuyện. Nhưng em rõ ràng hạ thấp giá cả, đây là đang tạo nên kẻ địch! Ở trên thương trường, bọn anh khiêm tốn chính là vì ít gây thù chuốc oán, bọn anh cứng rắn, chính là vì bảo vệ lợi ích bản thân. Nhưng bây giờ em mang lợi ích của tập đoàn, tự tạo ra kẻ địch cho cơ nghiệp trăm năm của chúng ta.”
Trái tim Đường Khả Hinh nhảy dựng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh nói: “Trên thương trường, cho dù chúng ta muốn tìm một người hợp tác, cũng phải chờ thời cơ chín muồi, lặng yên tiến hành không tiếng động, một là vì bảo vệ lợi ích bản thân, hai là vì có đường lui sau này. Bây giờ em trắng trợn hạ giá cả như vậy, có thể có nghĩ tới, chọc giận các thương hiệu chủ yếu của các quốc gia, chúng ta sẽ nhận hậu quả như thế nào?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, hai mắt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lại mở ra một phần khác tài liệu, cầm bút máy lên, gõ nhẹ trên mặt bàn, nói: “Tới đây. Xem lại con số này một chút.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng có chút lo sợ, chỉ đành phải chậm rãi đứng lên, im lặng vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn anh mở phần tài liệu ra, nhẹ nhàng hỏi: “Cái gì?”
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh ngồi ở trên đùi của mình, ôm chặt thân thể của cô, nhìn cô cười nói: “Ôm em một chút.”