Chương 762: ĐỐT
Phi trường! !
Lãnh Mặc Hàn mặc tây trang màu đen, tay cầm túi du lịch màu nâu, đứng trước cửa sổ sát đất ở sau phòng chờ khởi hành, cầm điện thoại di động, nhìn máy bay chở hành khách phía ngoài cửa sổ, bay lên, anh lạnh lùng nói: “Bởi vì chuyện buổi chiều, tôi phải vội vã đi Mĩ một chuyến, mở cuộc đàm phán, xem rốt cuộc là nguyên nhân gì, tại sao muốn giết Khả Hinh!”
Trang Hạo Nhiên đi về phía góc phòng ăn bên này, nhìn bình sứ thanh hoa cao một mét, bên trong cắm một bụi Flamingo, hai mắt mãnh liệt lóe lên, ngưng mặt nói: “Tốt! Vất vả cho anh rồi. Sau khi đi sang đó, cẩn thận một chút.”
“Tôi sẽ để cho đôi song sinh và Điệp Y bảo vệ cho cô ấy thật tốt. Nhưng theo thói quen làm việc của bọn người áo đen, nếu có người hành động thất bại, người đó sẽ phải chết, đoán chừng trong thời gian ngắn, sẽ không tái xuất hiện ám sát lần thứ hai !” Lãnh Mặc Hàn lại nói.
“Ừ, tôi biết rồi.” Trang Hạo Nhiên lại gật đầu.
“Còn có. . . . . .” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên một cái, vẫn nhắc nhở anh, nói: “Lão quản gia trong nhà của anh, sau này đừng để cho ông ấy nấu canh thận dê kỷ tử.”
“À?” Trang Hạo Nhiên lắng nghe những lời này, không hiểu nói: “Nghĩa là sao?”
Lãnh Mặc Hàn đổi một tư thế, mới cười như không cười nói với Trang Hạo Nhiên: “Ông già đó nghe chủ tịch nói, nếu như trong nhà của anh có cô gái, ông ấy phải lập tức thông báo cho chủ tịch. Nhất là Khả Hinh. Đoán chừng lúc này, cha Đại Nhân của anh rất có thể sẽ chạy tới ngăn cản. Tôi đang suy nghĩ, ông ấy ngăn cản anh nhất định là có lý do? Tôi thuận tiện tra xét nguyên nhân này.”
“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên tập trung tinh thần, nghe được câu nói sau cùng, giật mình nói: “Anh không nói đùa với tôi chứ? Cha tôi sắp tới? Tôi dời đến nơi này, làm nhiều cơ quan như vậy, ông ấy cũng sắp tới?”
“Ông ấy là cha của anh, anh ra ngoài tinh cầu, cũng có lý do tới tìm anh nói chuyện phiếm.” Lãnh Mặc Hàn nói đùa khó được.
Điện thoại bộp một tiếng, cúp máy! !
“Tôi mua 500 ngàn! !” Tô Lạc Hoành đè mạnh xuống 500 ngàn ở trên mặt ghế dựa trong phòng chờ khởi hành ! !
Tào Anh Kiệt nghe lời này, lại nhanh chóng rút ra 100 ngàn đồng, đè mạnh một trăm ngàn đó, nói: “Tôi mua một trăm ngàn! !”
“Tất cả mọi người đều cút cho tôi ! ! Tôi đặt hai trăm ngàn! ! Hai người bọn họ hôm nay nhất định không lên giường được! !” Lâm Sở Nhai cởi tây trang, mãnh liệt kêu lên, nện chi phiếu của mình ở bên cạnh! !
Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước mặt mấy người tiễn chân, hỏi: “Người nào làm cái vậy?”
“Anh! !” Ba người cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn anh, kêu lên! !
“Tôi là mẹ của các người à! ! Tôi không làm cái ! !” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp ném một câu! !
“Vậy chúng tôi làm cái! ! Anh đánh cuộc xem tối nay lão đại và Tiểu Đường có thể lên giường hay không ? !” Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn cười xấu xa, nói.
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhấp nháy, mới hỏi: “Nói rõ! Là lên giường, hay làm tình?”
“Làm tình! !” Ba người đàn ông đồng thời kêu to lên! !
Người cả phi trường sửng sốt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn sang, ngay cả tiếp viên hàng không, cũng nhìn sang bên này chỉ chỉ chõ chõ.
Mấy người đàn ông đồng thời không lên tiếng! !
Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng móc ra tờ chi phiếu, lưu loát viết ba triệu, ném ở một hướng khác, sau đó liền nhắc túi du lịch, đi tới phía trước, chuẩn bị lên máy bay.
Ba người đàn ông cùng nhau nhìn xuống vị trí đặt chi phiếu này, Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt lập tức nhanh chóng muốn rút chi phiếu của mình, Lâm Sở Nhai giống như con dã thú, xô ngã hai người bọn họ, chuẩn bị tranh giành! !
Lãnh Mặc Hàn đeo kính mắt, nghe tiếng chửi mắng của ba người anh em ở sau lưng, đột nhiên mỉm cười, đi khỏi!
***
‘Phòng tổng thống’.
Trang Tĩnh Vũ mặc tây trang vàng nhạt, vẻ mặt hơi lộ ra nặng nề, đẩy cửa muốn đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi khỏi. . . . . .
“Muốn đi nơi nào?” Một giọng nói lạnh lùng bay tới.
Trang Tĩnh Vũ dừng bước lại, sững sờ xoay người, nhìn bên kia phòng khách. . . . . . Ân Nguyệt Dung mặc bộ váy màu hồng, khoác tạp dề màu hồng, dựa vào bên cạnh bàn ăn, bên cạnh một cái bánh kem màu hồng mộng ảo thật lớn, toàn bộ cắm ngọn nến nhỏ cháy hừng hực, ở trong ánh lửa, bà cầm trong tay một cuốn sổ nhỏ màu đỏ thẫm, dừng ở trên ánh nến, hai mắt lạnh lùng nhìn chồng. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ sững sờ trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhìn thấy bốn chữ to ở trên tờ giấy màu đỏ: Chứng nhận kết hôn! !
Trái tim bị đấm nặng một cái! !
Ông lập tức hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, nhìn Ân Nguyệt Dung, căng thẳng nói: “Bà xã, em muốn làm gì? Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn thương yêu nhau không cần thiết vì một chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận chứ? Không nên đùa! Mau đưa buông quyển sổ xuống, chúng ta tuổi tác đã cao, bổ sung trở lại, thật mất mặt. . . . . .”
“Anh còn muốn bổ sung trở lại?” Ân Nguyệt Dung nghe lời này, liền cảm giác dâng lên kích động khổ sở nhìn chồng, lại giơ giấy hôn thú ra, đặt ở phía trên ngọn nến, còn thiếu một chút xíu, khẳng định sẽ cháy, bà thở hổn hển không ngừng, tức giận nói: “Chỉ cần em đốt nó! ! Anh mãi mãi cũng đừng nghĩ bổ sung trở lại! Buổi trưa hôm nay mới nói cho anh muốn ly hôn, buổi chiều anh liền quên mất lời của em, anh cho rằng em tức giận nói linh tinh phải không ?”
“Bà xã. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ vừa nhìn giấy kết hôn, vừa bất đắc dĩ nhìn Ân Nguyệt Dung nói: “Không nên ồn ào, anh thật sự có việc gấp. . . . . .”
“Em biết rõ anh có việc gấp! ! Cho nên quên mất hôm nay là ngày mấy!” Ân Nguyệt Dung bật khóc nói.
“Hôm nay. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ sửng sốt nhìn vợ.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta ! ! Nếu không anh cho rằng em ăn căng bụng, làm bánh kem màu hồng cho anh ăn sao! !” Ân Nguyệt Dung lại giơ giấy kết hôn, tức giận để xuống một chút! !
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Anh sai rồi! Trong lúc nhất thời quên mất! Không nên tức giận. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lập tức muốn bước lên trước một bước. . . . . .
“Bây giờ anh còn nhớ rõ cái gì? Bản thân mình từ sau khi về nước, cái gì anh cũng quên mất, sinh nhật của em, sinh nhật của cha mẹ em, sinh nhật của Ngãi Lâm, sinh nhật của con chó nhỏ, con mèo nhỏ của em. . . . . .” Ân Nguyệt Dung càng nói càng đáng thương, lại cầm giấy kết hôn muốn để xuống một chút, thiếu chút nữa đã cháy, lại duỗi người một chút.
“Ôi, ôi! Đừng xúc động! !” Trang Tĩnh Vũ lại căng thẳng nhìn vợ, nói: “Sinh nhật của bọn họ và sinh nhật của em không phải còn chưa tới sao!”
“Đến lúc đó anh nhất định sẽ quên! Anh chính là người không có lương tâm ! !” Ân Nguyệt Dung lại tức giận muốn đưa giấy kết hôn vào trong lửa! !
“Sẽ không! !” Trang Tĩnh Vũ thật sự chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, muốn hét vợ ngừng lại!
Cửa phịch một tiếng mở ra! Trang Ngải Lâm ăn mặc hấp dẫn đi tới, vừa nhai kẹo cao su, muốn đi về phòng của mình, hai mắt chợt lóe, liếc cha mẹ, đứng ở một bên, cả người cô sững sờ, nói: “Chà, chuyện gì vậy?”
“Mẹ của con muốn đốt giấy chứng nhận kết hôn! !” Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn con gái nói.
Trang Ngải Lâm lập tức thật căng thẳng nhìn mẹ, kêu lên: “Mẹ! ! Không nên ồn ào! ! Con đói rồi, nhanh đi làm cơm ăn! !”
Cửa phịch một tiếng đóng lại, cô lại đi ra ngoài! !
“Xem xem anh nuôi con gái tốt! !” Ân Nguyệt Dung kích động nhìn chồng, nói: “Ngay cả nó cũng biết đói bụng phải ăn cơm! Anh biết con em đói bụng bao lâu không? Còn gầy như vậy ! !”
“. . . . . . .” Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ đứng tại chỗ, thật sự không có cách nào với bà.
Ân Nguyệt Dung vẫn xúc động nhìn chồng, nói: “Nó lại không giống với kẻ cố như anh! ! Nó đang tràn đầy sức sống! ! Nếu như thật không thương, chắc chắn sẽ không tùy tiện đụng chạm! ! Đụng chạm sẽ phải chịu trách nhiệm! !”
Trang Tĩnh Vũ không nói nhìn vợ.
Hai mắt Ân Nguyệt Dung vẫn rưng rưng, lấy cách mình thu phục cha mẹ chồng lúc ấy, lại nghẹn ngào khóc nói: “Hơn nữa, Khả Hinh cũng là một cô gái thông minh và biết suy nghĩ, nếu như cô ấy không thích, Hạo Nhiên làm sao có thể đụng tới? Chắc chắn Hạo Nhiên cũng sẽ không ép buộc . . . . . . Anh không muốn nhưng em muốn hư hỏng như vậy, em cũng chỉ muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở chung một chỗ. . . . . . Nghĩ đến đứa nhỏ này mất trí nhớ ba tháng, Hạo Nhiên nhà chúng ta bỏ cơm mấy ngày, chỉ đau lòng nằm ở trên giường ngủ. . . . . . Một người làm mẹ như em đây, một người làm mẹ như em đây, một người làm mẹ như em đây . . . . . . . . . ô ô ô ô ô!”
Bà đột nhiên nằm ở trên bàn, nắm tờ giấy kết hôn bật khóc nức nở, nói không ra lời. . . . . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Lúc này trong đầu Trang Tĩnh Vũ cũng hồ đồ, lại nghĩ tới lời của vợ mới vừa nói, cũng có lý, ông liền thở dài một hơi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn. . . . . .
“Con cái cũng đã trưởng thành rồi, cho bọn chúng một chút không gian, tự mình suy nghĩ, mặc dù anh có một ngàn lý do để phản đối, ít nhất cho bọn chúng một cơ hội đổi ý trước! ! Nếu không, tương lai nó sẽ hận chúng ta đấy! !” Ân Nguyệt Dung lại khóc nói : “Nghĩ tới Hạo Nhiên nhà chúng ta là đứa bé hiểu chuyện biết điều như vậy, tuyệt đối sẽ không tổn thương bất cứ ai! ! Anh cũng đừng tàn nhẫn như vậy! Cho bọn chúng một cơ hội sống chung! Lúc ấy, không phải chúng ta cũng loại bỏ muôn vàn khó khăn đi tới hôm nay sao?”
Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, nghe lời này, ah một tiếng, lắc đầu một cái nói: “Điều này cũng gọi loại bỏ muôn vàn khó khăn! ? Giải quyết cha của con xong trong một buổi tối ! Ngày thứ hai muốn đi đăng kí kết hôn, sau đó kéo mấy xe kim cương đến nhà cha của con!”
Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn vợ. . . . . . Nghĩ tới chuyện của Đường Chí long sắp ra manh mối, liền thở dài. . . . . .
Ân Nguyệt Dung vừa lau nước mắt, vừa cầm giấy kết hôn, lại đặt ở trên ngọn nến, thê lương nói: “Chuyện của anh cũng không giải quyết được, còn muốn trông nom con cái? Suy nghĩ một chút đi, ngay cả ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, anh cũng quên mất. . . . . . Anh đã không coi em ra gì, anh vừa nhìn thấy Mạn Nghi liền hoa mắt. . . . . .”
“Ôi, ôi! Chớ đốt!” Trang Tĩnh Vũ nhìn vợ thật đưa tay về phía ngọn nến bánh sinh nhật, vội vàng ra tay ngăn cản. . . . . .
“Ôi chao!” Tay của Ân Nguyệt Dung bị ngọn nến liếm trúng, tay đau nhói rút về, nhìn bàn tay nhỏ bé sưng đỏ, lập tức lại rơi lệ đáng thương bật khóc: “Ô ô ô! Anh khi dễ em ! Anh khi dễ em.”
Trang Tĩnh Vũ lập tức đi tới trước mặt vợ, ôm nhẹ bà, gấp cầm giấy kết hôn đặt ở trên bàn, lại vỗ nhẹ dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi, tất cả đều là lỗi của anh! Anh chọc em tức giận, anh làm cho em đau lòng! Thật xin lỗi. . . . . .”
“Ô ô ô. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lại tựa vào trong ngực chồng, nức nở cọ một lát, lại nghẹn ngào nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm, anh phải ở bên em, không cho đi chỗ nào khác !”
Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, không khỏi mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Được, không đi chỗ nào khác . . . . . .”
“Cửa cũng không được ra! Trừ khi em đi theo !” Ân Nguyệt Dung lại làm nũng.
“Được, được! Anh nghe em.”
“Em mệt mỏi, mệt mỏi, muốn ôm!” Ân Nguyệt Dung lại cọ thân thể, rốt cuộc mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Trang Tĩnh Vũ cúi đầu, dịu dàng nhìn vợ, mấy chục năm qua khuôn mặt vẫn xinh đẹp động lòng người, liền khẽ mỉm cười, chậm rãi khom người nhấc ngang vợ lên, vừa đi về phía gian phòng, vừa cười nói: “Được, chúng ta trở về phòng. . . . . . ở bên cạnh em. . . . . .”
Ân Nguyệt Dung lập tức vui mừng ôm chồng cổ, vừa lau nước mắt trên mặt, vừa cười híp mắt.
***
Điện thoại di động vang lên lần nữa, Trang Hạo Nhiên tiếp điện thoại, nghe được lời của mẹ, anh dịu dàng mỉm cười, hơi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh vẫn đứng ở bên ngoài hồ sen, trong tay đang cầm vài đóa hoa sen, cũng đang cười vui vẻ . . . . . . .