Chương 296: EM BIẾT ANH MỆT MỎI
Đường Khả Hinh cũng im lặng nhìn về phía anh.
Đông Anh đứng ở phía sau, nhìn hai người bọn họ một cái, liền im lặng đi ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm giác lúc Đông Anh đi qua bên cạnh mình thì quét qua một mùi thơm Hoa Bách Hợp, theo bản năng cô hít một cái, mới phát hiện đó là mùi Hoa hồng xanh còn lưu lại ở bên trong thang máy, cô ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, cất bước đi vào. . . . . . Đứng trước mặt của anh. . . . . .
Đông Anh im lặng nhấn thang máy, thông báo phòng quan sát đóng thang máy số một và đóng phím nhấn, để cho thang máy chạy lên tầng lầu Tổng Giám đốc.
Con số từng số từng số đi lên trên.
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, biết thời gian có hạn, liền trầm ngâm không lên tiếng, nghiêng người tới trước, ngửi mùi thơm Hoa hồng xanh khắp nơi, càng đến gần Tưởng Thiên Lỗi, càng cảm giác mùi thơm này rõ ràng.
Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro phẳng phiu, vạt áo trước cài đóa hoa màu tím hết sức tao nhã và modern, tỏa ra một mùi nước hoa nam số 1 của Hoàng thất Anh quốc, mùi vị này là dùng đàn hương thượng đẳng, Tử Kim Hương, hoa quýt, phối hợp các loại mùi thơm, trải qua một năm lẻ tám tháng, mới điều chế riêng mùi hương kinh điển này, mùi nước hoa trong truyền thuyết cho cuộc đời, có thể dẫn dắt người xuyên qua thời không, trở lại quá khứ, cũng có thể mặc sức tưởng tượng tương lai.
Anh im lặng bất động nhìn cô càng ngày càng nhích lại gần mình, còn lại gần mũi, nhón chân lên, ngửi mùi thơm trên bả vai, liền có chút ít ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn.
Đường Khả Hinh nghe được vị trí bả vai, mùi thơm này lại biến mất, liền ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Hôm nay anh xức nước hoa, không có Hoa hồng xanh ở trong. . . . . .”
Đây là câu khẳng định.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, lại vừa nhấc mí mắt, liếc thang máy đã đến tầng lầu 30 rồi, anh chậm rãi nói: “Em tìm mùi thơm này làm gì?”
“Bài tập của em hôm nay . . . . . .”
“Cậu ta đã tha thứ cho em?”
“Không có. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không nói nhìn cô, trong ánh mắt khúc xạ một chút nụ cười, nói: “Em rất ưa thích làm kẹo mạch nha sao?”
“À?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Đeo dính!” Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ nụ cười nhìn cô.
Cô cau mày nhìn anh một cái, nói: “Rất mất mặt phải không?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô một lát, mới nói: “Thật đáng yêu. . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ, chớp mắt to nhìn anh.
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhìn về phía cô.
Trái tim của Khả Hinh nhảy lên, nhớ tới ngày hôm qua ở phòng ăn, cô có chút áy náy cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua em không thể đi theo anh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi chỉ cúi đầu cười.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh như vậy, cũng không khỏi mỉm cười, lại cảm giác mùi Hoa hồng xanh kia nhẹ nhàng đưa tới, tinh thần của cô chấn động, đi phía trước vào một chút, cúi đầu lại gần đóa hoa cài trên vạt áo Tưởng Thiên Lỗi, lỗ mũi chạm nhẹ vào đóa cài áo, mới cười nói: “Em tìm được rồi, chính là hoa cài áo này!”
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, im lặng nhìn Đường Khả Hinh đến rất gần, liền chậm rãi vươn tay, vừa muốn ôm khẽ hông của cô, cô lại kéo đóa hoa cài áo, người thối lui đến bên tường, ngửi một cái, mới bật cười: “Rốt cuộc em tìm được! Chính là nó, có chút mùi Bluelover ! !”
Cô lập tức cầm điện thoại di động lên, đóa hoa cài áo, lấy thêm quyển vở nhỏ ghi chép mùi thơm của đóa hoa này.
Tưởng Thiên Lỗi không nói nhìn người này.
Sau khi Đường Khả Hinh nhanh chóng ghi chép xong mùi hoa, liền không nói hai lời, đem hoa cài áo nhét trả lại trong cổ áo của anh, giống như không có theo thang máy lên tới tầng lầu, lập tức muốn đi ra đi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cả người cô trở lại, đè ở trên tường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang sững sờ, lại lộ ra một chút tiều tụy, cặp mắt to nhìn rất mệt mỏi, anh im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng có chút căng thẳng tựa vào trên tường, hai mắt trong trẻo nhìn anh, trong lòng có chút căng thẳng.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi tiến lên một bước nữa, cúi xuống nhìn cô, nói: “Thái độ của em như vậy để cho anh cảm giác trong cơn mưa hôm kia, anh không có hôn em. . . . . .”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, tâm trạng hơi căng thẳng nhìn anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng bỏng nhìn cô.
Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Hôm nay em đi chạy bộ, lúc đi mệt mỏi rất mệt mỏi, leo đến đỉnh núi, nghe được Tổng Giám đốc nói với em, mệt mỏi như vậy leo đến đỉnh núi, cô còn có hơi sức ngắm phong cảnh sao? Em nghĩ, mặc kệ đối với anh, hay đối với sự nghiệp của em, em đều có thể hiểu rõ, quá trình hưởng thụ sau này mới là quý trọng. . . . . . Hôn môi giống như tia nắng mùa thu, ấm áp, ngọt ngào, ướt át . . . . . . Bởi vì lạnh lẽo, lộ ra một chút khoảng cách, nhưng mùi vị thật sự rất hấp dẫn. . . . . . nụ hôn sẽ biến mất, sẽ đi qua, nhưng mùi vị không mất. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra một chút ánh sáng nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía anh nói: “Nhiều năm như vậy, em biết rõ anh mệt mỏi, để xuống một chút thôi. Vui vẻ lên chút, lúc đi đạt được lý tưởng, mới có tâm trạng hưởng thụ phong cảnh kia, nếu không, cố chấp yêu, mệt mỏi cũng không có hơi sức đi hưởng thụ ngọt ngào . . . . . .”
Cửa thang máy, chậm rãi mở ra.
Đường Khả Hinh sâu kín đi ra, lộ ra một nụ cười sáng lạn, nắm chặt điện thoại di động và cuốn sổ nhỏ, nhanh chóng đi tới thang máy kế tiếp.
Tưởng Thiên Lỗi tựa vào cửa trong thang máy, nhớ tới lời nói êm ái của cô gái lúc nảy, giống như nụ hôn rơi vào trên môi, anh không nhịn được mỉm cười một cái, lúc này điện thoại di động vang lên, anh cầm lên, mở màn hình, thấy tin nhắn của Đường Khả Hinh sau khi đi ra thang máy, nheo mắt nhìn về phía mình, cười thật đáng yêu. . . . . .
Anh không nhịn được bật cười.
Vào buổi trưa.
Gần đây Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức nhớ nhung Truy Phong, nhất là cưỡi lên nó, sau khi nó đạp con Os¬car thì anh càng yêu nó hơn, nói trước nửa giờ, sau khi dùng xong bữa trưa đơn giản, liền trực tiếp đi đến cái chuồng ở sau Khách sạn Á Châu, chuẩn bị dắt con ngựa chạy hai vòng, bọn Lâm Sở Nhai đi theo ở phía sau, đều kêu la nói: “Tiểu Đường không biết đi nơi nào rồi?”
Anh im lặng không lên tiếng, vẫn mặc áo sơ mi màu trắng kẻ sọc, quần tây dài đen, vẻ mặt thong thả đạp Sân cỏ xanh biếc, cảm thụ ánh mặt trời mùa thu ấm áp, đi tới đường cái, sau đó anh nghe tiếng ngựa hí một tràng, dừng bước lại, nhìn thấy bóng dáng màu hồng của Đường Khả Hinh cười ha ha, người huấn luyện ngựa mới vừa cho “Truy Phong” tắm rửa xong, cô và người huấn luyện cùng nhau dắt Truy Phong đứng ở dưới ánh mặt trời, một mình cô cầm một cây lược, vừa chải chuốt bộ lông cho con ngựa, vừa chải, vừa nói chuyện với nó, bên cạnh để một cái máy radio nho nhỏ đang phát nhạc jazz để nung đúc tính tình của nó!
“La la la la la. . . . . .” Cô vừa hát, vừa chải lông, một lát chạy đến bên này, một lát chạy đến bên kia, chải bên trái, chải bên phải cho con ngựa, còn muốn cầm kéo lên, còn nói lông mũi hơi dài muốn cắt, người huấn luyện ngựa lập tức ngăn cản, nói không thể cắt bỏ!
“Ồ! Không thể cắt bỏ sao !” Cô lập tức vứt bỏ cây kéo, hai tay cầm lược, chải lông cho nó, chải cho Truy Phong thoải mái không biết đến cỡ nào, thỉnh thoảng còn hí một tiếng, tỏ vẻ vui vẻ, cô nhìn thấy con ngựa vui vẻ, cô cũng vui vẻ, ra sức chảy lông!
“Trời ạ!” Lâm Sở Nhai nhìn cô, không nhịn được nở nụ cười nói: “Cô ấy so với Con gián nhà Mặc Hàn còn ương ngạnh hơn.”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn về phía cô.
Con ngựa nhìn Trang Hạo Nhiên đến, liền hí lên một tiếng.
Đường Khả Hinh quay đầu, thấy Trang Hạo Nhiên đi tới, mắt cô lập tức sáng lên, hướng về phía anh vẫy tay kêu to: “Tổng Giám đốc . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, lại không có để ý cô, nhanh chóng xoay người đi về phía sau.
Cô sững sờ ở một bên, có chút mất mát nhìn về phía anh.
Bọn Lâm Sở Nhai đuổi theo sát, lại nhìn về phía Khả Hinh ra dấu tay cố gắng lên!
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, đột nhiên mỉm cười, ừm một tiếng, gật đầu một cái, lại cái cầm lược chải lông ngựa, la la la la la la không biết hát cái gì, tiếp tục chải lông ngựa!
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng lùng trở lại phòng làm việc, trực tiếp ngồi vào trước bàn làm việc, mới vừa muốn mở tài liệu, lại thấy một tập tài liệu màu xanh dương đặt trước mặt của mình, phía trên có một tờ giấy note, nét chữ rất xinh đẹp viết: môn học hôm nay.
Anh do dự một lát, vẫn vươn tay lật nhẹ tập tài liệu, thấy trang đầu tiên viết: đặc điểm mùi hương: mùi hoa hồng, kèm theo ảnh chụp hoa hồng ở đại sảnh dưới lầu và ghi chú: mùi hoa hồng đỏ tươi, lộ ra một chút ngọt ngào, nhưng nhụy hoa có hơi chua, mùi thơm của nhụy hoa hồng màu phấn, hơi có mùi kem hạt dẻ, mùi hoa hồng màu trắng có mùi nhạt nhất, thậm chí nhụy hoa có một chút mùi thơm của Hoa Bách Hợp, a a, còn có một chút giống như mùi gạo. . . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua vui vẻ, lại lật một tờ, nguồn gốc hoa là Hoa Bách Hợp, ảnh chụp cũng là một đóa hoa Bách Hợp, lộ ra rễ màu đỏ, giải thích: mùi thơm này giống như mùi hương vừa tắm xong trên người Tổng Giám đốc Trang chúng ta, mát mẻ, tao nhã, lại lộ ra một chút nam tính, Tổng Giám đốc Trang chúng ta cũng không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, vừa hài hước, vừa đẹp trai, tài giỏi biết bao nhiêu !
Trang Hạo Nhiên ho khan một tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý, lại lật xem từng tờ một mùi thơm cùng với hình ảnh.
“Tổng Giám đốc . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh đột nhiên đẩy cửa xông tới!
Trang Hạo Nhiên lập tức thu hồi tài liệu, ném về cô, nói: “Làm cái gì?”
Đường Khả Hinh tránh thoát tài liệu kia, có chút ủy khuất nói: “Còn thiếu một sấp tài liệu bài tập, không có đưa cho anh. . . . . .”
“Cút cút cút cút cút!” Trang Hạo Nhiên rất tức giận ngồi tại chỗ, vẫn kêu lên !
Đường Khả Hinh nhìn anh tức giận, tài liệu cũng không dám đưa trong cho anh, nhưng mới vừa mới xoay người, thấy tài liệu trên mặt đất mở ra, trong lúc nhất thời cô có chút vui mừng nhìn về phía anh!
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Trang Hạo Nhiên lại lạnh lùng đuổi cô đi ra ngoài! !