Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 932: TUỆ CĂN

“Soạt! ! Soạt! !” Tô Lạc Hoành nhìn về phía cái gương trong phòng bệnh, không ngừng đưa hai ngón tay, chống khuôn mặt, giả vờ như thần bí, soạt một tiếng, giả vờ như người có võ công cao cường, hai mắt trợn to nhìn vào cái trán thật cao của mình trong gương, rốt cuộc tuệ căn ở chỗ nào? Anh có chút không dám tin, vừa cau mày, vừa híp mắt, nhìn cái trán của mình, rốt cuộc có nổi lên tuệ căn hay không! !

Nhìn thế nào cũng đẹp trai, nhìn thế nào cũng không giống như là người có tuệ căn (*)! !

(*) Tuệ căn: thông minh, trí tuệ, sáng láng, dễ lĩnh ngộ

Tiêu Đồng lại cầm ly Bích Loa Xuân pha mới, liếc dáng vẻ Tô Lạc Hoành một cái, chắt lưỡi mỉm cười, sau đó vẻ mặt tràn đầy nụ cười đi về phía bác Phúc, mời ông uống trà.

Bác Phúc nhận lấy ly Bích Loa Xuân, vừa uống vừa nghe Tô Thụy Kỳ nói đến bệnh trạng của Uyển Thanh, cùng chuyện bác sĩ ở Mĩ sắp nối xương, Bác Dịch cũng đưa ra ý kiến của mình, thông qua phương pháp châm cứu, kích thích hệ thống thần kinh thân thể cô, ông yên lặng uống trà, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ gì. . . . . .

Từ trước đến giờ, Hàn Văn Kiệt bình tĩnh hơn so với bất cứ ai, nhìn dáng vẻ bác Phúc như vậy, cũng không nói bất kỳ lời nào, chỉ là yên lặng chờ đợi.

Lãnh Mặc Hàn lại ngồi ở một bên nghe ngóng cũng có chút nóng nảy, rất khẩn cấp nhìn Bác Phúc.

Bác Phúc ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ, giọng nói thô cứng, không chút nào khoe khoang, trực tiếp nói: “Kích thích hệ thống thần kinh, thật ra chỉ có hiệu quả nhỏ mà không có hiệu quả lớn! Ảnh hưởng không tốt đến sự phục hồi của đứa bé kia sau này, hơn nữa bắp thịt dễ dàng căng lên không bình thường, thậm chí sẽ làm cho bắp thịt teo lại! Trước kia tôi có một bệnh nhân trúng gió, đã xuất hiện tình trạng này !”

Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch đồng thời gật đầu một cái.

Bác Phúc lại nhìn Hàn Văn Kiệt và Bác Dịch, hai mắt sắc bén lộ ra một chút thật thà và đầy khí thế, giải thích, nói: “Cho nên muốn kích thích hệ thần thần kinh của đứa nhỏ này, tôi đề nghị dùng phương pháp chườm nóng huyệt vị, hai người các cậu, một trước một sau, đồng thời ghim kim cho cô ấy ở huyệt Khúc Trì, huyệt Nội Quan, huyệt Ngoại Quan, huyệt Hiệp Cốc và các huyệt khác! ! Tôi muốn đi xem đứa nhỏ này trước một chút! !”

Ông nói xong, cũng đã bảo Lâm Bạch Bạch mang rương thuốc của mình, bước nhanh đi ra ngoài.

Mọi người cũng đi theo ông ra ngoài, Lãnh Mặc Hàn cũng muốn vén chăn, căng thẳng đi theo Bác Phúc ra ngoài, Tiểu Nhu liền vội vàng tiến lên dắt anh bước đi. . . . . .

Phòng săn sóc đặc biệt! !

Y tá nghe theo lời căn dặn của Phó Viện Trưởng và Tô Thụy Kỳ, mở cửa phòng săn sóc đặc biệt, lại đề nghị ông mặc quần áo diệt khuẩn, bác Phúc cũng mặc vào quần áo diệt khuẩn màu trắng trong suốt, đội nón và mang khẩu trang, cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch và Hàn Văn Kiệt, ba người đi vào phòng bệnh, hai mắt sắc bén của ông già nhìn Uyển Thanh với sắc mặt tái nhợt nằm ngang ở trên giường, mí mắt rũ xuống, lại thấy phía dưới có màu đỏ tím rất nhỏ, hơn nữa mang chụp dưỡng khí, hơi thở không bình thường, ông không nói hai lời, lập tức tiến lên, đi tới bên cạnh Uyển Thanh, mặc dù tay run run, nhưng sức lực nắm người hơi chặt, cúi xuống, híp mắt nghe mạch! !

Đám người Hàn Văn Kiệt cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch, đứng ở bên trong phòng bệnh, hết sức căng thẳng nhìn, đám người Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên ngoài cửa kính phòng săn sóc đặc biệt, cũng lo lắng nhìn xem.

Bác Phúc nhanh chóng bắt mạch cho Uyển Thanh xong, ngay sau đó chấp đôi tay, nhấn ở nơi lồng ngực của Uyển Thanh, đè mạnh xuống, nhìn chòng chọc phía dưới mí mắt cô.

Thân thể Uyển Thanh hơi phập phồng, máu phía dưới mí mắt lại dần dần biến mất. . . . . .

Bác Phúc lập tức nhìn chòng chọc Uyển Thanh, khàn khàn nói: “Sau vai đứa nhỏ này đã từng bị treo ngược, xương cốt bị thương, mới vừa nối xương trở lại vị trí cũ?”

“Vâng!” Tô Thụy Kỳ vội vàng đáp lời! !

Bác Phúc gật đầu, lập tức đưa ngón tay gầy nhọn, kéo mí mắt dưới của Uyển Thanh, nhìn chăm chú tình trạng của cô, dần dần nhìn thấy màu tím, ông lập tức nói: “Không được! Trên người của đứa nhỏ này chưa trừ chất độc! Độc đã xâm nhập gan! ! Lập tức lấy Mai Hoa Châm cho tôi! !”

Lâm Bạch Bạch lập tức muốn lấy châm . . . . . .

“À! !” Vào lúc này, Tô Thụy Kỳ đưa ra thắc mắc, vẫn hết sức cung kính nhìn Bác Phúc, cười nói: “Bác Phúc, bác nói bị trúng độc, có phải tình trạng màu tím phía dưới mí mắt hay không, đó là bởi vì chúng cháu tiêm thuốc kháng sinh cho cô ấy, để tạo kháng thể, điều này cần có thời gian nhất định, sau khi hết viêm cơ bắp, nó sẽ dần dần bài tiết ra ngoài cơ thể! !”

Bác Phúc đứng đó, nghe nói như vậy, chỉ im lặng nhìn Tô Thụy Kỳ.

Trong lòng của Tô Thụy Kỳ cũng hơi rung động, nhìn Bác Phúc.

Hàn Văn Kiệt đứng ở một bên, cùng Bác Dịch nhìn nhau một cái, nhưng cũng không lên tiếng, từ xưa đến nay, trung y và tây y có quá nhiều tranh cãi, chỉ là phía bên kia bờ Đại Dương, Trung y đang từ từ nổi lên.

Lâm Bạch Bạch cũng mặc quần áo kháng khuẩn, xách theo cái hòm thuốc, cảm thấy ở trong phòng săn sóc đặc biệt này, không khí có chút không đúng lắm, nhưng vẫn chậm rãi, sâu kín đi vào, thật cẩn thận để hòm thuốc xuống, từ bên trong, lấy ra Mai Hoa Châm, đưa cho bác Phúc. . . . . .

Bác Phúc lập tức nhận lấy Mai Hoa Châm, giọng nói vô cùng cứng rắn nói: “Tuổi còn trẻ, không nên tùy tiện khinh thường trung y Trung Hoa đã 5000 năm mang hạnh phúc đến cho trăm họ! Tây y cũng là vì căn cứ bệnh nặng dẫn đến bệnh nhẹ, sau đó máu tạo ra kháng thể! Đến lúc đó, máu không có độc cũng có độc! Các bộ phận tim, gan, mật, lá lách của đứa nhỏ này cũng bị tổn thương, chất độc và thuốc kháng sinh tiêm vào, bài tiết ra ngoài cơ thể trong thời gian dài, sẽ ảnh hưởng chức năng tạo máu, tự nhiên sẽ gia tăng teo dây thần kinh của cô ấy !”

Lúc này ánh mắt Hàn Văn Kiệt không khỏi sáng lên, nhìn bác Phúc!

Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, cũng không tiện lên tiếng.

Bác Dịch lại nhìn Lâm Bạch Bạch từ bên trong lấy ra Xuyên Bối Mẫu, Ngưu Tất, Xuyên Khung, và các loại thuốc tán, toàn bộ cuốn ở trong giấy vàng, đốt một chút lửa nhỏ đun nóng, sau đó thật cẩn thận theo lời căn dặn của Bác Phúc, đặt xuống ở huyệt Thái Dương của Uyển Thanh, huyệt Hành Gian, huyệt Kỳ Môn, anh biết ba vị thuốc chính này, toàn bộ là lưu thông máu, có tác dụng thúc đẩy khí huyết, nhất là Ngưu Tất, ở thời cổ đại có công hiệu rất quan trọng, thúc đẩy khí huyết tới đầu gối và cùi chỏ. . . . . .

Bác Phúc lập tức từ châm trong túi, rút ra Mai Hoa Châm, cẩn thận căn dặn Bạch Bạch, nói: “Tìm đúng huyệt Can Du của cô ấy ! !”

“Vâng! !” Lâm Bạch Bạch lập tức bước lên trước, cùng y tá đã đốt thuốc xong, lập tức hơi lật thân thể cô đang hôn mê.

Vào lúc quan trọng của Uyển Thanh, Tô Thụy Kỳ muốn ra tay ngăn cản, Hàn Văn Kiệt lại nắm chặt cổ tay của anh, nhìn Bác Phúc, lắc đầu một cái. . . . . . Anh liền tạm ngừng động tác, yên lặng nhìn động tác kế tiếp của Bác Phúc.

Ánh mắt của Bác Dịch cũng chợt nhíu lại! !

Bác Phúc rút ra một cây Mai Hoa Châm dài nhất, sắc mặt cứng lại, cầm Mai Hoa Châm rà dài tới cánh tay, nhìn Bạch Bạch và y tá hơi lật người Uyển Thanh đang hôn mê, ngón tay của Bạch Bạch đặt nhẹ, sờ vào huyệt Can Du của Uyển Thanh, nở nụ cười nói tìm được rồi, ông lập tức tiến lên, dùng Mai Hoa Châm, chậm rãi đâm xuống eo của Uyển Thanh, cho đến khi máu bầm tích tụ bên cạnh vị trí huyệt Can Du, ngón tay hướng đầu Mai Hoa Châm xinh đẹp bắn ra, không đến bao lâu, máu bầm màu đen trong cơ thể Uyển Thanh vọt thẳng ra đầu Mai Hoa Châm !

Mọi người một mảnh xôn xao! !

Bác Phúc lại trực tiếp dùng cây Mai Hoa Châm mới, đâm vào khớp đầu gối của Uyển Thanh, cùi chỏ, tất cả huyệt vị huyết khí quan trọng, thông máu cho cô, vừa thông vừa nói thẳng: “Có câu, quy tắc chung là không đau, đau là không thông! ! Bách bệnh cũng do máu độc đưa tới! ! Nếu muốn cứu vãn vấn đề teo dây thần kinh, tất nhiên sẽ phải bắt đầu từ vấn đề huyết khí trước! ! Lại thông qua biện pháp châm cứu, chườm nóng, xoa bóp, đợi một thời gian, tất nhiên sẽ có chỗ tiến triển! Chỉ là phẫu thuật trước, không thể tiến hành điều trị ở phạm vi quá lớn, chỉ sợ cơ thể của cô ấy sẽ vì lệ thuộc mà trở nên teo mạnh hơn! ! !”

Hàn Văn Kiệt lập tức mỉm cười gật đầu, tán thành biện pháp của ông.

Bác Dịch cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhìn ông già này, nói ra liền biết tầm hiểu biết của ông quá cao rộng, khó trách người ta nói, kỳ nhân càng lợi hại, đều ở trong nhân gian! !

Sau khi Bác Phúc đả thông tất cả các nơi tụ máu bầm trên thân thể Uyển Thanh, thật cẩn thận xoa bóp tất cả huyệt vị cho Uyển Thanh, thậm chí mỗi ngón tay xoay tròn thuận chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ, hơn nữa lật ra ngoài, ngón tay lại bắn nhẹ khớp xương tay của cô, phát hiện thần kinh đầu ngón tay trái của Uyển Thanh bị teo liền khẽ giật mình, trên trán ông rịn mồ hôi xoa bóp cho cô. . . . . .

Mọi người cùng nhau thật căng thẳng nhìn ông.

Lâm Bạch Bạch cũng đứng ở một bên, hết sức bình tĩnh, không ngừng nung các loại thuốc tán, theo lời Bác Phúc, đặt ở các bộ vị trên thân thể Uyển Thanh, thậm chí bác Phúc tự mình nung Khương Hoạt, cuốn lại, đặt xuống mày của Uyển Thanh, quan sát sắc mặt của cô mới vừa thông máu xong, sắc mặt lại hồng nhuận, màu tím hai mí mắt cũng tan đi, ông chậm rãi gật đầu, nói: “Để cho cô ấy ngủ một giấc thật ngon đi. Khương Hoạt vốn có tác dụng hỗ trợ ngủ yên giấc, giảm đau thần kinh!”

Lãnh Mặc Hàn thở ra một hơi, mang theo vài phần biết ơn nhìn Bác Phúc.

Hàn Văn Kiệt và Bác Dịch nhanh chóng tiến lên, cùng bác Phúc trao đổi phương pháp điều trị sau này cho Uyển Thanh, đầu tiên Bác Phúc đưa ra giải thích của mình, sau đó trải qua thảo luận, tất cả chờ đợi sau khi Uyển Thanh phẫu thuật xong, trao đổi phương pháp điều trị liên quan, nhưng bởi vì Bác Phúc đã lớn tuổi, chỉ có thể đưa đề nghị nhiều hơn, đích thân phẫu thuật vẫn Hàn Văn Kiệt và Bác Dịch! ! Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, hết sức lắng nghe! !

Lúc này, Đường Khả Hinh mới vừa hoàn thành xong vật lý điều trị, cùng với đôi song sinh cũng đi về phía phòng săn sóc đặc biệt! !

“Khả Hinh! !” Tiểu Nhu vui vẻ chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, đôi tay kích động nắm chặt hai tay của bạn thân, hưng phấn cười nói: “Tôi mời lão trung y lợi hại nhất trong thôn chúng tôi tới đây chữa bệnh cho chị Uyển Thanh! Bác Phúc của chúng tôi rất lợi hại đấy! !”

“Thật sao! !” Đường Khả Hinh lập tức tin ngay, cũng hưng phấn kích động nở nụ cười giống như cô, quả nhiên chứng minh lời của Trần Mạn Hồng, cũng chỉ có Đường Khả Hinh mới chịu chơi với người này! !

“Ừ! ! Cô mau đến xem! !” Tiểu Nhu kéo Đường Khả Hinh đi tới trước cửa sổ thủy tinh, cũng đã nhìn thấy trên trán Bác Phúc tràn đầy mồ hôi, nhanh chóng đi ra, Khả Hinh lập tức hết sức thần kỳ nhìn ông già này! !

Bác Phúc mới vừa đi ra phòng bệnh, lại không khỏi nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt sắc bén chợt lóe!

Đường Khả Hinh cũng không hiểu, dịu dàng nhìn Bác Phúc, trên mặt hơi nở nụ cười.

Bác Phúc lại hơi híp mắt, trước mắt bao người, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, tay lập tức nắm chặt cổ tay của cô, nghe mạch cho cô . . . . . .

Đường Khả Hinh nhất thời giật mình, ngây ngô đứng tại chỗ, nhìn Bác Phúc, lập tức sững sờ! !

Bác Phúc vừa nghe mạch cho cô, vừa nhìn Đường Khả Hinh, hơi lộ ra một chút kinh ngạc nói: “Có phải cô đã từng trúng qua nọc ong trong thôn chúng tôi hay không?”

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK