Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566: CÓ THỂ XOAY NGƯỜI

“Thật xin lỗi, hôm nay em hơi mệt, không muốn khiêu vũ.” Đường Khả Hinh trực tiếp từ chối, mới vừa muốn xoay người đi qua bên cạnh anh, muốn đi khỏi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại khẽ mỉm cười, nắm nhẹ cổ tay của cô, kéo cô trở về trước mặt của mình, ôm lấy eo nhỏ của cô, thản nhiên theo vũ khúc, nhẹ nhàng di chuyển bước chân.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nhìn anh, kêu nhỏ: “Tưởng Thiên Lỗi!”

“Hả?” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp, theo vũ khúc lãng mạn, hưởng thụ ôm nhẹ cô gái trong ngực, cùng rất nhiều người đang xoay tròn trong sàn nhảy.

“Anh đừng như vậy! Anh nên biết, em rất cẩn thận đưa ra mỗi quyết định của cuộc đời em!” Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh, bất đắc dĩ nói.

“Anh biết rõ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

“Vậy tại sao anh còn phải như vậy?” Đường Khả Hinh rất buồn rầu nói.

Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Bởi vì anh cũng rất cẩn thận đưa ra mỗi quyết định của cuộc đời anh, bao gồm yêu em. . . . . .”

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

“Thả lỏng, đối với quá khứ chúng ta khó khăn chia lìa, ôm nhảy có khoảng cách, đã đủ xa rồi.” Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên đau lòng, nhìn cô nói.

“Anh như vậy là giày vò chính mình!” Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ nói.

“Em đang quan tâm anh?” Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

Đường Khả Hinh không nói nhìn anh.

“Tối hôm qua có nhớ anh không?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô tối nay, chải búi tóc thanh nhã cổ điển, trang điểm quyến rũ, mắt to ngập nước có vẻ mộng ảo, còn có cánh môi hấp dẫn nhẹ mở ra, hai mắt anh khẽ lóe lên mập mờ, cảm tính hỏi.

“Không có.” Đường Khả Hinh nói nhanh.

“Em nói dối.” Tưởng Thiên Lỗi cười.

“Anh đừng quá tự tin!” Đường Khả Hinh trực tiếp nguội lạnh nói.

Tưởng Thiên Lỗi lại chậm rãi cười, nói: “Một chút tự tin này anh vẫn có.”

Đường Khả Hinh ah một tiếng, bất đắc dĩ quay đầu, nói: “Không nên ép em nhẫn tâm từ chối anh!”

“Ví dụ nhẫn tâm từ chối như thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ vòng eo hấp dẫn của cô, sâu kín hỏi: “Bạt tai anh? Nói lời nhẫn tâm? Từ chối anh ở ngoài cửa? Để cho anh dầm mưa một buổi tối?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên không nói, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi bị vẻ mặt cô làm cho tức cười, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ bước theo điệu nhảy nói: “Em từ chối và anh yêu không liên quan. . . . . . Anh yêu em là bởi vì em đáng giá để anh yêu, mà không phải bởi vì anh muốn chiếm đoạt cuộc đời của em.”

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, theo bản năng lại muốn đẩy anh ra.

Tưởng Thiên Lỗi lại càng ôm cô chặt hơn, lại thật lòng nói: “Yên tâm, hiện tại anh chỉ muốn cho một vật, tồn tại trong thế giới của em. . . . . .”

Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mỉm cười, hai mắt thoáng lộ ra thâm tình, sâu kín nói: “Chính là khi toàn thế giới yên tĩnh, em cũng có thể nghe được âm thanh trái tim của anh đập vì em. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng tràn lệ, cũng không chịu được loại cảm giác này nữa, đẩy anh ra, nói: “Đủ rồi! Em không muốn nghe nữa!”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hai mắt đột nhiên hiện lên mấy phần kích động nói: “Nếu như em không yêu anh, tại sao sợ nghe?”

Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói: “Nếu như anh thật yêu em, sẽ rõ ràng, lúc này em cần cái gì!”.

“Em cần cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, khổ não nhìn anh, nói: “Tôi cần cái gì đều không quan trọng, mặc kệ anh yêu bao nhiêu, nếu người kia không cần, xin anh đừng cho thêm, cô ấy sẽ phiền não và khổ sở. Nếu như yêu cô ấy, xin cho cô ấy một thế giới yên lặng. Để cho cô ấy từ từ quên lãng anh, từ từ quên đi quá khứ khổ sở, để cho cô ấy bắt đầu cuộc đời mới của mình mà không phải chỉ vì tình yêu của anh, để cho người khác thêm phiền não.”

“Chỉ mấy tháng như vậy đã không còn yêu?” Tưởng Thiên Lỗi không tin hỏi.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ rơi lệ nức nở nói: “Đây không phải là chuyện mấy tháng, đây là chuyện em bị tổn thương sâu sắc! Tình yêu chết cũng muốn yêu, lúc sinh mạng hoàn toàn biến mất đã đi qua! Đừng bảo là ba tháng, dù là ba giây, xoay người có thể quên mất! Anh biết loại đau thương này đau bao nhiêu không? Sau lưng bị thọc mạnh một đao, nhìn bóng lưng anh đi xa dần, ngươi để cho em dùng máu tươi cáo biệt anh! Lúc em ở nước Anh, thỉnh thoảng nửa đêm nằm mộng, xoay người nhớ lại, đều là một mảng đỏ tươi! Mênh mông khổ sở, toàn bộ mãnh liệt xông tới em! Ngay cả chính em cũng thương hại bản thân em !”

“Khả Hinh. . . . . . Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm cho em hạnh phúc. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lại muốn tiến lên ôm cô.

“Anh đừng đối với em như vậy.” Đường Khả Hinh đau khổ, rơi lệ đẩy anh ra, nghẹn ngào khổ sở nói: “Cho em một con đường sống đi, em không muốn hạnh phúc của mọi người cho, toàn bộ đều rất mong manh, rất dễ gãy, giống như Như Mạt, vừa đụng đã vỡ!”

Cô nói xong, liền khổ sở nhấc váy dài, lao ra bên ngoài sảnh tiệc! !

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong sàn nhảy, nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh chật vật bị thương, tim của anh quặn đau, muốn cất bước, nhưng nắm chặt quả đấm không tiếp tục đuổi theo. . . . . .

Tiếng bước chân dồn dập, từ trong hành lang truyền đến.

Đường Khả Hinh vén đuôi váy thật dài, đau đớn rơi lệ chạy như bay xuống dưới lầu, trong ánh mắt kinh ngạc củua mọi người, đau lòng rơi lệ chạy như bay ra bên ngoài. . . . . .

Biển rộng sôi trào, gió lớn ập tới, mạnh mẽ đánh về phía bên bờ.

Đường Khả Hinh một mình đau lòng khổ sở rơi lệ, đón gió biển mãnh liệt, nhào tới hành lang dài, đôi mắt đẫm lệ nhìn mặt biển sôi trào mãnh liệt trong bóng tối, nhớ tới từng yêu mình đã từng yêu, tình yêu đã từng toàn tâm toàn ý trả giá, cô cảm thấy khổ sở vịn rào chắn, ngồi xổm trên mặt đất thất thanh khóc.

Một bóng dáng, chậm rãi xuất hiện tại bờ biển bên kia.

Đường Khả Hinh vẫn khổ sở chặn ngực, khóc rất đau thương, nước mắt từng viên lăn xuống, trái tim lại thương, đau đến mình không thốt nên lời.

Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng cô, nhàn nhạt nhìn cô.

Đường Khả Hinh khóc thật lâu thật lâu, rốt cuộc phát tiết sạch sẽ đau đớn và toàn bộ đè nén, mới hư mềm không còn hơi sức vịn rào chắn muốn đứng lên, đang lúc xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên im lặng đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn mình, cô nhìn thấy anh, càng tức giận, cố gắng lau đi nước mắt trên mặt, không để ý tới anh, mà xoay người bước đi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng cô từ từ đi xa, cho dù đi tới, đi theo phía sau cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”

“Anh tránh ra! ! !” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh kêu to: “Em không muốn nhìn thấy anh! ! Đàn ông các người tất cả không có một người nào tốt! ! Đem sinh mạng hứa hẹn giống như ăn cơm! !” Đường Khả Hinh tức giận xoay người, lại chuyển thân bước nhanh về phía trước! !

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại muốn đuổi theo! !

“Anh đứng lại! !” Đường Khả Hinh đứng ở hành lang đầu kia, phẫn uất nhìn Trang Hạo Nhiên cách mình không xa, tức giận cởi xuống giày cao gót màu trắng của mình, nhắm ngay vị trí ngực của anh, dùng sức ném qua! !

Trang Hạo Nhiên rên lên một tiếng, cũng không nhúc nhích, đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cảm thấy chưa hết tức giận, lại cởi giày cao gót xuống, nhắm trên người của anh ném qua, lại đập trúng trái tim.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên che vị trí trái tim, cắn răng hít sâu một cái.

Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh một cái, lại tức giận xoay người đi khỏi! !

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, liền bất đắc dĩ đi theo sát, gọi nhỏ: “Đường Khả Hinh? Không nên tức giận nha. . . . . . Đêm hôm đó anh không có tới, là có nguyên nhân . . . . . .”

“Em hoàn toàn không quan tâm tại sao anh không tới?” Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, tức giận nhìn anh, rơi lệ kêu to: “Em không đợi anh! Em cũng không có tức giận, tại sao anh không có tới cũng không nói cho em biết? Để cho em giống như đứa ngốc!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, đột nhiên mỉm cười.

“Anh còn cười?” Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận kêu to, cảm thấy trong tay không còn đồ để ném, nhìn thấy nơi xa có một cục đá, ánh mắt của cô sáng lên!

“Ôi, cái đó không được! !” Trang Hạo Nhiên hoảng sợ nói.

“Anh khốn kiếp! ! Anh đi theo Thiên Thiên đi! !” Đường Khả Hinh tức giận trừng anh, tức giận xoay người đi khỏi! !

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên lập tức chạy như bay đi lên, nắm cánh tay của cô, nói: “Em nghe anh giải thích mà!”

“Em không muốn nghe anh giải thích! !” Đường Khả Hinh đẩy mạnh anh ra, khóc nói: “Chuyện cách nhiều ngày rồi, Internet, điện thoại, mail, rất nhiều cách anh không giải thích, bây giờ anh mới đến giải thích? Bánh bao cũng quá hạn! !”

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô tức giận, thật căng thẳng lập tức ôm lấy thân thể của cô, cẩn thận an ủi nói: “Em đừng tức giận mà! Nghe anh giải thích!”

“Em không muốn nghe! ! Anh tránh ra! ! Chuyện gì anh đều có lý do! !” Đường Khả Hinh lại cắn răng đẩy anh ra, mới xoay người, ai ngờ váy quá dài, cô không cẩn thận đạp xuống, cả người không phòng bị, té ngã phía trước, bàn tay cũng bị rách ra, cô đau đớn giơ bàn tay của mình, nhìn tia máu phía trên, trong lòng không khỏi đau, oa một tiếng khóc: “Ghét! ! Tất cả các người đều đáng ghét! ! Ngay cả đường sống cũng không cho tôi.”

Trang Hạo Nhiên đau lòng lập tức tiến lên, nhìn Đường Khả Hinh khổ sở, đau lòng ngồi dưới đất cầm bàn tay bị thương khóc, anh cảm thấy đau lòng lập tức bế ngang thân thể của cô, gấp gáp nói: “Mau! ! Đến trên xe anh, có cái hòm thuốc!”

“Em không muốn chết trên xe anh! Anh buông em ra! !” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, càng không ngừng giãy giụa,  mạng vỗ vào ngực của anh, kêu to.

Trang Hạo Nhiên không để ý đến cô, chỉ ôm cô bước nhanh tới trên xe mình! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK