Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1163: CỦ SẮN DÂY

“Đây là Chardonnay, phía bên kia là Riesling… khoảng không gian này chỉ cần trồng Chardonnay, Cabernet Sauvignon và Cabernet Gernischt ở phía sau…” Bác Dịch dẫn Trang Ngải Lâm, trong ánh trời chiều vàng rực đi tới nhà của mình, vừa đi vừa chỉ vào tầng tầng giàn nho chỉ vừa sát ngang vai, cây nho nơi này hiển nhiên được quản lý trật tự hơn so với ở nhà họ Chu, anh lại giải thích: “Bây giờ Chardonnay đã có chứa vị ngọt không tệ, nhưng năm nay tôi lại chuẩn bị chưng cất rượu Montes Late Harvest và rượu mạch can, cho nên bọn họ phải chờ đến tháng hai năm sau gần như là lúc nho khô, mới thu hoạch… cây nho của chúng tôi ở nơi này, cũng gần hơn 25 năm tuổi. Chất rượu tương đối ổn định, nhưng tôi vẫn có chút không yên lòng, cho nên cây nho của tôi, một gốc cây chỉ kết chùm quả.”

Trang Ngải Lâm im lặng lắng nghe, không lên tiếng, chỉ hơi chuyển mắt, liếc về phía cây nho hơn 25 năm tuổi và sợi dây mây đen thui quấn lên, quả nhiên là cây nho chỉ kết bốn chùm, xem ra hết sức quý giá…

Hiển nhiên tâm trạng của Bác Dịch hơi vui vẻ, anh hơi nở nụ cười, rời khỏi bên cạnh Trang Ngải Lâm, đi vào trong vườn nho, đi tới trước một cây nho, cúi xuống vươn tay, thật cẩn thận nâng chùm trái cây nhìn hơi vàng, lại có kinh nghiệm, nghiêng mặt liếc mắt nhìn quả chính đỏ phía bên ánh mặt trời, trên mặt kiên nghị vốn tục tằng, lộ ra vẻ mặt dịu dàng và cưng chiều giống như người tình, hai tròng mắt thâm thúy cũng lập tức phát ra ánh sáng ôn nhu, thật chăm chú nhìn chùm nho trong tay, dùng giọng nói giống như sâu xa và tràn đầy thương yêu, giống như kêu gọi nồng nàn nói: “Năm nay nước mưa ít, nhưng ánh mặt trời vô cùng đầy đủ. Có nhiều cây nho già hết sức kiên trì cắm rễ dưới lồng đất, hấp thụ dinh dưỡng trong mạch nước ngầm. Cho nên quả vừa ngọt, vừa lộ ra rất nhiều mùi vị khoáng chất. Hoa cỏ cũng trao cho bọn chúng hương vị tuyệt vời. Bình thường, lúc tôi bận rộn, sang xuân chú Lý cũng sẽ đánh xe trâu giúp tôi cày ruộng, mỗi khi tôi nhìn con trâu kia, bàn chân thô kệch trong đất chỉ có một chút giọt sương, tôi sẽ thật xúc động, cám ơn tôi có thể tìm được một mảnh đất hoàn mỹ như vậy, chưng cất ra loại rượu tôi thích nhất…”

Lời nói thâm tình như người yêu.

Suy nghĩ của Bác Dịch dâng trào, cúi xuống, lại chăm chú nhìn từng quả nho quý giá được mình che chở, nghĩ đến thu hoạch, bọn chúng ép ra từng lớp chất lỏng, anh liền trở nên kích động xoay người, nở nụ cười nhìn người trước mặt…

Trang Ngải Lâm cúi đầu, tay cầm túi xách ngọc trai của mình, không ngừng ghét bỏ phủi bùn đất trên đuôi váy đỏ thẫm của mình, chết tiệt, thậm chí cô còn phát hiện, vốn là đôi giày cao gót màu đen, lúc này còn dính đất vàng, cô vừa cúi đầu phủi đuôi váy dài, trong miệng vừa lẩm bẩm: “Rốt cuộc xe trâu chết tiệt nọ, đi bao nhiêu nơi thối cứt trâu ?”

Sắc mặt của Bác Dịch hơi thu lại, bất đắc dĩ nhìn cô.

Lúc này vẻ mặt Trang Ngải Lâm chán ghét nhìn về phía Bác Dịch, nói: “Anh muốn yêu thứ gì, trước hết đừng gấp nói cho tôi biết như vậy! Tôi thích uống rượu vang, nhưng đối với mấy thứ 10 đồng tiền có thể mua mấy cân tôi không có hứng thú! ! Bình thường tôi ăn trái cây, đều chở từ California tới đây? Đối với bất kì món ăn nào của Trung Quốc Đại Lục, tôi đều cảm thấy không có hứng thú! Không khí ô nhiễm quá nghiêm trọng! Ngay cả vỏ trái cây này, cũng có thể sẽ dính vào khí CO2hết sức đáng sợ! !”

“… . .” Bác Dịch thật sự rất bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ, nóng mắt nhìn cô.

Dáng vẻ Trang Ngải Lâm lại giống như nữ vương, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Anh còn không có nghe ra lời của tôi sao? Không hiểu ý của tôi?”

Ánh mắt của Bác Dịch nheo lại, quả thật không hiểu nhìn cô.

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm lộ ra một chút lúng túng, thật chăm chú nhìn anh một lúc lâu, do dự một lát, nhưng vẫn nói thẳng: “Tôi đói rồi ! ! Từ sáng đến giờ, tôi vẫn không có ăn cái gì! ! Tôi đói rồi ! !”

Bác Dịch nhìn cô vô cùng mâu thuẫn, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, cùng đường bật cười nhìn cô, nhíu chặt mày, nói: “Cô nói cô đói bụng! ! Nhưng cô còn nói, cô không muốn ăn bất kỳ món ăn Trung quốc nào, ăn trái cây đều là nước ngoài chở tới đây mà? Bây giờ tôi có thể làm cái gì cho cô? Tôi muốn chiêu đãi cô cũng không có cách! ! Ở chỗ này của tôi chỉ có hai bình trứng cá muối Russia lúc em trai của cô tới ăn cơm, mang theo! ! Có muốn tôi cho cô lấp bụng trước hay không? Tránh một chút nữa cô trở về khách sạn đói chết!”

“… …” Khuôn mặt Trang Ngải Lâm vặn vẹo ngổn ngang, nhìn chòng chọc Bác Dịch! !

Bác Dịch cũng bất đắc dĩ nhìn cô, vừa nhìn vừa nhắc lại, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, sau đó mới từng bước đi về phía bên vườn nho Chardonnay, phía trên có một khu đất trống nhỏ, giống như trồng một chút rau dưa …, Bác Dịch liền đứng ở bên cạnh khu đất, cúi xuống, vươn tay xắn ống tay áo sơ mi màu trắng, lộ ra cánh tay to lớn màu đồng của anh…

“……” Trang Ngải Lâm không hiểu nhìn anh, từng bước đi về phía anh, theo sự hiểu biết về anh, mình sẽ rất nhanh có món ăn.

Quả nhiên.

Bác Dịch đứng ở chỗ nào đó, cầm cái xẻng nhỏ đặt ở đây quanh năm, đào ra một cái củ màu vàng chôn ở trong đất, trực tiếp đi về phía con mương nhỏ chảy từ dòng suối núi ở phía trước, cúi người xuống rửa sạch thật sạch sẽ, lại vặn nó ra hai nửa, nhìn phần thịt bên trong tiết ra nước, cảm giác có một mùi vị ngọt ngào tuôn ra, anh lộ vẻ hài lòng nở nụ cười, xoay người đi ra ngoài khu đất, đứng ở trên đường, đưa cho Trang Ngải Lâm cười nói: “Ăn đi! Mùi vị không tệ!”

“… . . .” Trên mặt Trang Ngải Lâm giống như bò đầy gián, cúi đầu nhìn chằm chằm vào thực vật kỳ quái này, vô cùng khó coi, cứ được rửa sạch đơn giản như vậy, vặn bung ra hai nửa, chất lỏng kia chảy xuống nhìn cũng ghê tởm! ! Cô cảm thấy tức giận, không muốn nói thêm Trang Ngải Lâm cô chưa bao giờ ăn những món ăn không có màu sắc mùi vị, càng sẽ không ăn những thứ kỳ quái, cô chỉ trực tiếp đổi lại một loại ngôn ngữ hi vọng anh có thể nghe hiểu, sắp phát điên nói: “Ngực của tôi rất lớn anh không biết sao?”

“… . . .” Bác Dịch nghe nói như vậy, anh lại không hiểu, nhìn cô, bản thân anh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, buồn cười lại không dám cười, cuối cùng vẫn không nhịn được cười, mang theo ánh mắt sâu thẳm, nói: “Tôi biết rõ…”

“Vậy anh còn cho tôi ăn củ sắn?” Trang Ngải Lâm trực tiếp trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt không chịu nổi ! !

“… .” Vẻ mặt Bác Dịch bất đắc dĩ, tay cầm thực vật giống như gốc cây, nhìn cái người không có kiến thức văn hóa Trung Quốc, thở dài một hơi mới nói: “Đây là quả Tuyết Liên. . . . .”

Phốc!

Quả thật Trang Ngải Lâm muốn cười nhạo, lại tức giận nhìn anh, bộ dạng muốn giết người ta, không chịu nổi nói: “Thứ đồ vật này khó coi như vậy! ! Có thể có cái tên dễ nghe như vậy sao? Anh cho rằng tùy tiện nói ra cái tên dễ nghe, tôi sẽ tin tưởng anh ?”

“Có phải cô đã xem Thiên Long Bát Bộ, Anh Hùng Xạ Điêu của Trung Quốc lưu hành ở nước ngoài hay không! ?” Bác Dịch cũng không chịu nổi, hơi cao giọng nói: “Có phải cô cho rằng Thiên Sơn Tuyết Liên chính là thực vật trông giống như một đóa hoa sen cao quý trong như ngọc trắng như ngà, sau đó sinh trưởng ở trên đỉnh núi giá rét, xinh đẹp giống như cô hay không ?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Trang Ngải Lâm nói ngay ! !

“Mau ăn đi! ! ! !” Bác Dịch không muốn nói nhảm với cô, trực tiếp đưa Tuyết Liên tới trước mặt cô, nói: “Nó ăn rất ngon! ! Rất có dinh dưỡng! !”

“Loại bò giống như anh, ngay cả cỏ cũng cảm thấy ăn ngon, trên thế giới này, còn có loại thực vật nào có thể để cho anh tưởng tượng nữa hay không?” Trang Ngải Lâm càng nói càng tức giận, xoay người, ôm vai, không ăn! !

Bác Dịch bất đắc dĩ chăm chú nhìn cô một cái, lúc này mới đưa tay vào trong túi quần của mình, tay rút ra một con dao nhỏ, sau đó hết sức tỉ mỉ nhẫn nại gọt vỏ quả Tuyết Liên, vừa gọt vừa nói: “Tôi bắt đầu hơi hiểu ra, khi còn bé cha tôi thường nói với tôi, ông ấy thiếu nợ mẹ của tôi, rõ ràng là hai người không có liên quan, lại càng muốn nhường nhịn người kia! Nhường nhịn một cách khó hiểu ! !”

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm cứng ngắc, vẫn không nói lời nào.

Bác Dịch gọt vỏ xong, nhắc mí mắt nhìn cô một cái, lại lắc đầu, dùng con dao bén nhọn, cắt đứt một lát trái cây tương đối trong suốt tươi ngon, ngón tay nắm nhẹ, đưa đến bờ môi cô, tức giận nói: “Ăn đi! ! Danh viện! !”

Trang Ngải Lâm vẫn tức giận ! !

“Ăn đi! ! Chống đỡ đói trước, để tôi sắp xếp công việc xong, sẽ nấu ăn cho cô! Nấu rất nhiều rất nhiều món ngon!” Có lẽ Bác Dịch thật thông cảm cô là con gái con nhà giàu, bình thường uống một ly trà, cũng muốn ba người phục vụ, hiện tại khó được đến chỗ này chịu khổ như vậy, quả thật cũng có chút làm khó cô…

Trang Ngải Lâm nghiêng mặt sang bên, liếc nhìn nét mặt Bác Dịch một cái, chuyển mắt một cái, mặc dù muốn ăn, nhưng vẫn tức giận nói: “Tôi nghe nói em trai tôi đi về quê, gặp được một nhà giàu, chiêu đãi cậu ấy món gì đó, cũng là món ăn ngon chỉ có ở trên trời! ! Tại sao chị đây ở chỗ này, lại phải ăn thứ khó coi như vậy?”

“Tôi cũng không phải nhà giàu? Tôi chỉ là nhà nông ! !” Bác Dịch cầm thịt quả này, lại giơ giơ, nhắc nhở cô! !

Lồng ngực Trang Ngải Lâm nén cơn tức giận, lại liếc nhìn thịt quả trong suốt được cắt ra, bị buộc bất đắc dĩ há miệng ra, để cho Bác Dịch đút mình ăn một chút, khi miệng cô ngậm trái cây mát lạnh lẽo, hai mắt không nhịn được sáng lên, phát hiện trái cây này rất ngọt ngào, còn lộ ra một mùi vị mà mình không nói ra được, cô vừa nhai, vừa cảm thấy rất thần kỳ…

“Ăn ngon không?” Bác Dịch mỉm cười nhìn cô.

Trang Ngải Lâm nhìn anh chằm chằm, vừa nhai trái cây, vừa chuyển mắt, không chịu thừa nhận…

“Đừng động một chút lại chửi đất nước của mình như vậy. . . .” Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Dù sao, mỗi người đều rất cố gắng sống, nơi mà khí CO2 không đến được, có vài người ngay cả cơm đều ăn không no, ở nơi này của chúng tôi có một số đứa bé, vì mua một cây bút chì, cũng có thể phải lật vài ngọn núi lớn. Nhưng bọn chúng lại không ngần ngại, thật lòng yêu mảnh đất của mình. Là nơi trong lành nhất. Quan trọng là cô chấp nhận đi không?”

Trang Ngải Lâm vừa nhai món ăn, vừa bày ra vẻ mặt cần đánh đòn.

Bác Dịch nhìn cô, bất đắc dĩ, thở dài, mới cầm Tuyết Liên và dao nhỏ trong tay mình đưa tới trong tay của cô, mới nói: “Cô từ từ gọt ăn, tôi phải bận việc. Đi tới vườn nho trước mặt, có một biệt thự nhỏ hai tầng, chính là nơi tôi ở, em trai cô thường ở gian phòng lầu hai, nếu như cô muốn nghỉ ngơi, cũng có thể đến ở nơi đó một lúc.”

Trang Ngải Lâm lại phát hiện trọng điểm không phải ở chỗ này, hai tay cô cầm Tuyết Liên, tức giận nói: “Chị đây chưa bao giờ gọt món ăn! ! Cũng cho tới bây giờ, chưa bao giờ tự mình gọt món ăn !”

Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn cô một cái, buộc phải đi đến sát bên cạnh cô, ở một cự ly cách quả Tuyết Liên không xa, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe hiểu, nói: “Tôi nói… Nếu như cô thật muốn tôi phục vụ cô, phải đến buổi tối, đến buổi tối, cô muốn tôi gọt táo cho cô, hay mở ti vi, tôi đều chấp nhận…”

Tròng mắt Trang Ngải Lâm lập tức hơi híp, nhìn chòng chọc vào anh!

Bác Dịch lại không nhịn được cười, vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô, mới nói: “Ăn xong vào trong nhà nghỉ ngơi trước. Bên trong còn có quần áo của Khả Hinh thay đổi lúc đến đây, nếu như cô cảm thấy cái váy dài này không tiện, có thể thay ra trước !”

“Vóc người của cô ấy thích hợp với tôi sao? Tôi làm sao mặc quần áo của cô ấy được?” Trang Ngải Lâm nổi giận xong, trợn mắt nhìn anh! !

“Tôi biết rõ!” Bác Dịch cũng trực tiếp nhìn cô, nói: “Ngực cô lớn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK