Chương 799: TRAO ĐỔI NHẸ NHÀNG
Hoàng hôn.
Ánh chiều tà, cô đơn vẩy vào khu rừng chập chùng vô tận, tia sáng màu vàng chói lóa.
Một chiếc tắc xi dừng ở trước biệt thự vùng núi.
Đường Khả Hinh đón gió lớn, đi xuống tắc xi, vẫn còn đang nghĩ tới chuyện Trang Hạo Nhiên, cô chớp mắt, thở nhẹ một hơi, lơ đãng lấy điện thoại di động ra, đặt nhẹ xuống màn hình, trượt nhẹ mã số, thấy số điện thoại di động của Trang Hạo Nhiên, do dự một lát, mới nhấn mã số, có chút lo lắng lắng nghe tiếng chuông vang lên . . . . . .
Gió thổi càng lúc càng lớn, giống như sắp muốn mưa rồi.
“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi, không liên lạc được. . . . . .” Sau một hồi chuông, truyền đến tiếng trả lời máy móc.
Đường Khả Hinh để điện thoại di động xuống, đứng ở trong gió, đau lòng nghĩ tới bộ dáng mất mát của người đàn ông kia hôm nay, nghe nói chỉ có con gái và vợ mới có thể đánh bại một người đàn ông mạnh mẽ. . . . . . Cô nặng nề thở dài, tay không tự chủ vuốt cái bụng kia, hiểu rõ có một chút duyên phận thật sự khó cầu.
“Cô đứng ở chỗ này làm gì?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn thầy giáo đã trở lại, vừa đi xuống xe, vừa nhìn mình hỏi, cô lập tức nở nụ cười nói: “Không có! Đang suy nghĩ một chuyện!”
Vitas không để ý tới cô, lạnh nhạt bước đi.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng thầy giáo, biết ông còn đang tức giận, liền nhanh chóng nịnh nọt cười nói: “Thầy, hôm nay con nấu cơm! Làm cho thầy bữa tiệc lớn!”
Vitas không lên tiếng.
Cửa phòng mở ra.
Đường Khả Hinh nhanh chóng tắm rửa, thay bộ đồng phục chết tiệt này, mặc áo thun ngắn màu trắng, quần short, chải hai bím tóc đuôi sam thật dài, từ trong tủ lạnh nhanh chóng lấy ra năm con tôm lớn, đun nước sôi hấp, sau đó xay nước cà chua, cho vào tỏi và tất cả đồ gia vị khác, làm nước sốt, sau đó nhanh chóng lấy ra một con cá biển, dùng dao đập mấy cái, để cho nó mềm, tách ra thịt và xương cá, lại nhanh chóng cắt cá thành lát, nhúng bột bắp, cuốn lại, ở giữa chen vào đầu hành lá cắt nhỏ, bỏ vào trong dầu ô liu, chiên lên, chín liền nổi lên phía trên. . . . . .
Vitas đã tắm rửa xong, thay quần thể thao màu đen, lạnh lùng đi xuống lầu. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười đem một đĩa tôm lớn, ở giữa để mấy đóa hoa Violet, lập tức đặt lên đĩa, mới nói với Thầy giáo: “Thầy! Chuẩn bị ăn cơm!”
Vitas ngồi ở trên ghế sa lon, mở tờ báo xem, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh cười, nhìn ông một cái, tiếp tục xoay người, gắp lên cá cuốn chiên vàng óng ánh, phía trên trơn mềm trắng nõn, đặt từng cái từng cái lên đĩa, sau đó sẽ đem nước sốt đã pha xong, tưới lên mặt cá cuốn, lại đặt vào đĩa. . . . . . gọi tiếp: “Thầy, ăn cơm đi!”
Lúc này, Vitas mới thả tờ báo xuống, lạnh lùng đi tới.
Đường Khả Hinh lại đem một chút món ăn nguội, rau trộn dưa xanh, còn có cháo gà Bách Hợp, từng món đặt lên bàn, lại khéo léo hâm nóng nồi cơm điện một chút, múc một chút cơm nóng, đặt xuống ở trước mặt thầy giáo, tự mình xới một chén, tiếp tục ngồi xuống, đưa cho Thầy giáo cái muỗng, mình cũng cầm lên cái muỗng, múc cơm ăn! !
Vitas im lặng không lên tiếng, cầm đũa lên, nhẹ nhàng lùa một chút cơm ăn, lại đưa tay, gắp một khối cá cuốn bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ. . . . . .
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt nhìn Thầy giáo một cái, do dự một lát, mới cầm cái muỗng vừa múc cơm, vừa hỏi: “Thầy. . . . . . Ở trong mắt thầy, Trang Hạo Nhiên là một người thế nào?”
“Súc sinh!” Vitas nói xong, lại lùa cơm ăn.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhai cơm, vừa nhìn ông, vừa cầm chén lên múc canh cho Thầy giáo, mới có chút miễn cưỡng cười nói: “Ngoại trừ súc sinh, không có cái nhìn khác à?”
“Súc sinh!” Vitas không có cái nhìn khác.
“Ôi chao! ! Con đang nói nghiêm túc với thầy mà. . . . . .” Đường Khả Hinh nhớ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên nói với mình, bộ dáng mất mát, lại tò mò hỏi: “Trước kia con và anh ấy có quan hệ thế nào?”
“Không biết!” Vitas tiếp tục cầm cái muỗng, ăn canh.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn Thầy giáo một cái, biết không thể moi móc gì trong miệng của thầy, liền tiếp tục cầm cái muỗng, múc cơm ăn. . . . . .
“Trước kia cậu ấy rất thương cô.” Vitas đột nhiên nhàn nhạt cầm đũa lên, gắp một chút rau trộn ăn.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thầy giáo nói: “Con cũng nghe nói như vậy, nhưng. . . . . . Thật. . . . . . Rất thương sao?”
“Ừ. . . . . .” Vitas vừa nhẹ nhàng khoan khoái nhai dưa chuột, vừa chậm rãi nói: “Lúc cô làm nhiệm vụ, bị phái đi làm việc ở phòng ăn tại nước Anh, cậu ấy không biết hành tung của cô, đi nước Pháp tìm cô ba tháng, từ Paris tìm đến Provence, nhất là ở Provence, cậu ấy giống như tin chắc cô ở thành phố Lavender này, có một buổi sáng trời mưa, cậu ấy cầm hình của cô và một đóa hồng, đặt dọc theo phòng ăn trong thị trấn nhỏ, còn có trước cửa mỗi nhà người ta, viết tiếng Pháp là: Nếu như mọi người phát hiện cô gái xinh đẹp này, xin mang đóa hoa hồng này đưa đến tay cô ấy, bởi vì cô ấy rất sợ cô đơn. . . . . .” .
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn Thầy giáo, hai mắt không khỏi đỏ bừng, căng thẳng hỏi: “Có thật không? Tại sao anh ấy phải làm như vậy?”
“Bởi vì cô bị thương đi ra khỏi nước, cậu ấy không yên lòng.” Vitas nói.
“Vậy làm sao thầy biết?” Đường Khả Hinh khiếp sợ hỏi.
“Vừa đúng tôi có một ông bạn già mở phòng ăn ở trong thị trấn nhỏ đó, lúc ông ấy nói với tôi, cũng rất cảm thán. . . . . . Nói buổi sáng mưa phùn mịt mờ, cả con đường bày đầy hoa hồng, còn có hình cô gái kia, thậm chí trong lá thư màu hồng còn để lại bản đồ và địa chỉ tiếng trung đường về nhà cô, cậu ấy sợ cô lạc đường. . . . . .” Vitas lại bình tĩnh ăn một chút rau, lạnh nhạt nói.
“Sau đó. . . . . . Sau đó có tìm được không?” Đường Khả Hinh trái tim đau nhói, khiếp sợ nhìn Thầy giáo.
“Không có. . . . . .” Vitas bình tĩnh giải thích, nói: “Tìm cô ba tháng, cuối cùng vẫn thất vọng trở về. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên run rẩy một trận, trái tim đau đến nói không ra lời, nước mắt từng viên chảy xuống.
Vitas bình tĩnh nói: “Chuyện này, ngày xưa cô cũng không biết. . . . . .”
Đường Khả Hinh rơi lệ cảm giác hít thở không thông, không khỏi đố kỵ cô gái trong quá khứ, lại rơi lệ nhìn Thầy giáo, gấp gáp hỏi: “Thật có thương như vậy sao?”
Vitas nhàn nhạt cầm đôi đũa, lùa cơm, vừa ăn vừa nói: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Con không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh không khỏi cảm thấy trong lòng đau đớn, nước mắt ào ào chảy xuống, không tự chủ nhớ tới Trang Hạo Nhiên mất mát hôm nay, còn có câu nói: Em không biết, anh quý trọng mỗi một lần duyên phận ở bên em đến cỡ nào. . . . . .
“Cô mất trí nhớ, đoán chừng cậu ấy thống khổ nhất. . . . . .” Vitas thẳng thắn nói: “Bởi vì từ lúc cô vào khách sạn, cậu ấy vẫn dắt tay của cô, cho tới bây giờ cũng không có buông tha cô. . . . . . Dạy dỗ cô, thương yêu cô, một đường đi tới hiện tại. . . . . . Thậm chí sau khi cô mất trí nhớ, trong ba ngày, cậu ấy đứng ở bên ngoài phòng bệnh của cô, dầm mưa ba ngày, cho rằng cô sẽ xảy ra chuyện, sẽ chết. . . . . . Lúc xoay người, tôi nhìn cũng không thoải mái. . . . . .”
Đường Khả Hinh càng không ngừng run rẩy khóc, cũng không nói ra được lời nào.
Vitas tức giận quay đầu nhìn học trò, cau mày hỏi: “Cô khóc cái gì?”
“Con không biết!” Đường Khả Hinh chỉ cảm giác trái tim đau đớn như bị xé mở, nghĩ đến người đàn ông kia, tại một thị trấn nhỏ nào đấy, bày đầy hoa hồng, cô cảm giác đau đớn, khóc nói: “Con chỉ cảm thấy đau lòng. . . . . . Rất đau lòng. . . . . .”
Vitas im lặng đưa mắt nhìn học trò thật lâu, mới cau mày nói: “Tôi thu nhận hai học trò Trung Quốc, người này còn phiền lòng hơn người kia. Vốn ngồi chung một chỗ, lúc đàm luận rượu đỏ rất tốt. Nhưng cố tình xảy ra chuyện, một người bị quên, một người mất trí nhớ. . . . . . Mất đi trí nhớ, cho tấm bản đồ và hoa hồng, cũng không trở về nhà được.”
Đường Khả Hinh lại cảm giác đau lòng, khổ sở rơi lệ.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm sét ùng ùng vang lên!
Mưa to chợt tới, trút xuốt cả rừng núi!
Bên này, ngoài cửa sổ, có một chiếc bóng nhàn nhạt. . . . . .
Trang Hạo Nhiên hơi mất hồn ngồi ở trên ghế sa lon màu trắng trong phòng khách, nhìn mưa to rơi ở trước cửa sổ sát đất, sợi mưa rối rít chảy xuống, tay cầm một tấm hình, hình trong hôn lễ của Tào Anh Kiệt, Khả Hinh như chú chim nhỏ rúc người vào bên cạnh mình, lộ ra nụ cười tinh nghịch ngọt ngào mang theo một chút ưu buồn. . . . . . Anh không khỏi cười. . . . . . Hai mắt chứa đựng nước mắt mấy phần hoài niệm. . .