Chương 465: BƯƠM BƯỚM BAY
Mấy tháng sau.
Đầu mùa xuân, ánh mặt trời rực rỡ, mãnh liệt khúc xạ, chiếu sáng khắp muôn nơi.
Khách sạn Á Châu, tòa nhà màu trắng kiến trúc huy hoàng, dưới ánh sáng ánh mặt trời, càng lộ vẻ đồ sộ.
Ba năm một lần, tập đoàn Hoàn Cầu tổ chức cuộc so tài chuyên gia hầu rượu đã chính thức khởi động, cácchuyên gia hầu rượu đến từ các quốc gia trên thế giới, rối rít đứng ở trên quảng trường trước đại sảnh khách sạn, cầm chứng nhận tham dự cuộc thi chờ đợi tổ chức gọi tới. Cuộc so tài này, bởi vì một nguyên nhân, mà kéo dài thời gian tranh tài đến nửa năm, hôm nay chính thức khởi động. Thời gian tranh tài, qui ước kỳ hạn nửa năm, chuyên gia hầu rượu sẽ được tuyển dụng vào tất cả phòng ăn, sau đó dựa vào cách bọn họ làm việc ở phòng ăn, lập nên thành tích buôn bán, là kết quả cuộc khảo hạch thi đấu lần đầu tiên, nửa năm sau, tiếp tục khảo hạch chuyên nghiệp !
Laurence và Vitas, hai vị lãnh đạo quan trọng của Bộ rượu, trong sự mong đợi của bao người, đi ra thảm đỏ, nhìn tất cả chuyên gia hầu rượu đứng ở trước quảng trường, dùng tiếng anh lưu loát, chia ra đại biểu cho Tổng Công ty Á Châu và Tổng Công ty Hoàn Á, đồng thời tuyên bố, bắt đầu tranh tài!
Một tiếng pháo mừng bay lên! giấy màu đầy trời, tung trên không trung, một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Laurence và Vitas, hai người đứng ở trước thảm đỏ, ngẩng đầu lên, mỉm cười xúc động nhìn giấy màu bay bay trên bầu trời, rối rít rơi xuống, chỉ mong cuộc thi rượu đỏ này có thể tổ chức hoàn mỹ.
Ở một khu rừng cây.
Cành lá nảy mầm, bươm bướm nho nhỏ, phát kén chui ra, mở đôi cánh non nớt màu xanh nhạt, đón lấy ánh mặt trời, bay về phía mùi hoa rực rỡ nơi xa.
Trên mặt ghế chuyên dụng, có một cô gái nhỏ mặc váy len dài màu trắng, khoác áo bành tô màu nâu có mũ trùm đầu, bởi vì rét lạnh, đầu đội mũ che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn chăm chú con bươm bướm phía trước, hai mắt khẽ chớp.
Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, áo khoác màu đen cài hai móc, thở ra khí trắng, đứng ở trên lá vàng rơi rụng, nhìn bóng dáng dịu dàng đó, trong lòng đau xót.
Hai tròng mắt của cô vốn rất xinh đẹp ngập nước, lại giống như phủ một chút bụi bậm thời gian, ảm đạm và mờ mịt. Giống như không có tình cảm.
Tô Thụy Kỳ từng bước từng bước đi về phía trước, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô.
Hai mắt cô xoay tròn, nhẹ nhàng cúi xuống, không lộ vẻ gì nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô, kể từ sau khi cô tỉnh lại, vẫn không nói gì, cũng không chấp nhận gặp bất kì ai, chỉ nằm ở trên giường, trơ mắt nhìn trần nhà màu trắng, giống như vẫn còn đang lưu luyến ánh sáng thiên đường quang, cuối cùng má trái đã hoàn mỹ, nhưng không có chút vui sướng, mà yên lặng rơi lệ, băng gạc bên má trái chưa tháo bỏ, nhưng cô chưa bao giờ tò mò, vết sẹo đã từng có, hôm nay như thế nào.
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ có chút đau lòng gọi cô.
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn người đàn ông dịu dàn ở trước mặt, muốn nở nụ cười với anh, lại cười không nổi, hai mắt nổi lên hơi nước.
Tô Thụy Kỳ thở khẽ dài, vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé rét lạnh của cô, nhẹ nhàng nói: “Cuộc so tài chuyên gia hầu rượu đã bắt đầu. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, hai mắt nổi nước mắt, đúng lúc này, khẽ mỉm cười.
Kể từ sau lần phẫu thuật quan trọng đó, Đường Khả Hinh sống lại, lúc tỉnh lại, cuối cùng phát hiện, khứu giác thiên phú duy nhất trong cuộc đời mình đã biến mất. Cuối cùng Thượng Đế thu lại quà tặng của cô, thực hiện trừng phạt cô tuyệt đối.
Một giọt nước mắt trong suốt, chảy xuống, trượt qua vải thưa bao lấy má trái.
Cô chỉ rất dịu dàng, lạnh nhạt nhìn Tô Thụy Kỳ, không muốn nói chuyện.
Nước mắt đã thành ngôn ngữ duy nhất thổ lộ bi thương trong cuộc đời cô.
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô, tâm trạng không khỏi bi thương, khổ sở, hai mắt xẹt qua đỏ tươi, dụng tâm khuyên; “Đừng như vậy, em không có khứu giác xuất sắc, nhưng chúng ta vẫn có thể nếm đồ ăn ngon nhất thế gian, em vẫn có thể nếm được mùi vị. . . . . .”
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn anh, giống như đã chết.
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ thật đau lòng nhìn cô nói: “Em đừng như vậy, mặt của em đã khôi phục, em xinh đẹp như trước kia, ba năm ác mộng đã qua. Thử dũng cảm một lần, thử kiên cường một lần, hả? Ngày hôm qua Nhã Tuệ và Tổng Giám đốc Trang cũng điện thoại tới, yêu cầu gặp em một lần. . . . . . Bọn họ đều rất nhớ em. . . . . .”
Đường Khả Hinh rất chăm chú lắng nghe, nhưng giống như đang nghe chuyện của người khác, hai mắt xẹt qua một chút ảm đạm.
Tô Thụy Kỳ không có cách nào, đứng dậy, ngồi ở bên cạnh cô, bất đắc dĩ nói: “Đã gần bốn tháng rồi, em giam mình ở chỗ này bốn tháng rồi. Rốt cuộc lúc nào em mới trở lại như trước kia. . . . . .”
Đường Khả Hinh không lên tiếng.
“Nhớ tới ba năm trước đây, sắc mặt em tái nhợt đi vào trong thế giới của anh, thật vất vả sống lại, bây giờ anh nhớ lại trong lòng cũng vẫn còn sợ hãi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nói đến chuyện này, cảm thấy đau lòng, lại thở dài một cái, nói: “Tại sao, cũng không thử gặp người bên cạnh, anh biết rõ em rất nhớ bọn họ, bọn họ không có trách em, thật không có. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn tới trước, con bươm bướm kia không biết bay về phương nào, tâm trạng dần dần trôi nổi, giống như có một cô gái, vì một đoạn tình cảm mà cam tâm tình nguyện chuẩn bị gãy cánh, buông tha những người cô yêu nhất, cô nên vì tình yêu không thành mà chịu đựng lời hứa của mình, đã từng nói, để cho bọn họ buông tha mình, hiện tại chỉ còn lại một chút tôn nghiêm mà thôi.
Không bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng trong cuộc đời bọn họ nữa, không bao giờ muốn nữa. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như mệt mỏi, bàn tay nhỏ bé buông tay Tô Thụy Kỳ, đứng lên, xoay người đi về phía biệt ngôi thự nhỏ hai tầng màu đỏ.
“Khả Hinh! !” Tô Thụy Kỳ thật rất đau lòng nhìn bóng lưng cô cô đơn một mình, đứng ở khúc quanh con đường mòn, khổ sở nói: “Mùa xuân đã tới. Tất cả quá khứ cũng đi qua. Nếu như em quyết định buông tha mơ ước, vậy sống bình thường được không? Mặc kệ em có cho anh cơ hội hay không, cũng không có quan hệ, chỉ cần em khỏe mạnh. Anh thật sự rất nhớ em ngày xưa.”
Giống như có chút lạnh.
Đôi tay Đường Khả Hinh cắm vào bên trong túi áo bành tô, cúi xuống, để cho nón che kín băng gạc màu trắng bên má trái, nước mắt chảy xuống, tiếp tục im lặng đi về phía trước.
Tô Thụy Kỳ, anh không hiểu, có một thứ mất đi do tự tay mình chôn vùi, loại khổ sở này ngay cả bản thân mình cũng không có biện pháp tha thứ cho mình.
Cha đã nói, Khả Hinh trời sanh khứu giác xuất sắc, đây là quà tặng của Thượng Đế, cô là con gái cưng của Thượng Đế. Vì sao, cha dạy cho mình nhiều như thế, mình lại cứ quên mất câu nói quan trọng nhất?
Đường Khả Hinh từng bước từng bước đạp con đường nhỏ đá cuội, đi vào trong ngôi biệt thự nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lại một lần nữa, ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.
Tô Thụy Kỳ đau lòng quay mặt đi, hai mắt nổi lên hơi nước, đúng lúc này, nhìn thấy trên mặt ghế chuyên dụng, thả một lá thư màu xanh dương.
Bên ngoài rừng cây.
Nhã Tuệ mặc quần áo len màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu nâu, buộc tóc lên, mang khăn quàng cổ thật dài, trong tay ôm một bình giữ nhiệt, đứng ở ngoài cửa, thật căng thẳng nhìn vào trong.
Đặc cảnh nghiêm túc đứng thẳng ở hai bên, không có mệnh lệnh, không ai có thể đi vào!
Tại sao lâu như thế?
Nhã Tuệ gấp gáp nhìn vào trong, nhìn con đường mòn sâu thẳm, đang mong đợi bóng người nhỏ bé quen thuộc đó. Nhưng lần này vẫn là một mình Tô Thụy Kỳ, một mình rối trí mất hồn đi ra.
Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, hai mắt lập tức tràn lệ nhìn anh, nghẹn ngào gọi: “Cậu chủ Tô. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ đứng ở bên ngoài hàng rào cửa, hai mắt anh nặng nề lóe lên một cái, mới khổ sở đi tới, mở cửa, đứng ở một bên. . . . . .
“Cô ấy vẫn không chịu gặp tôi sao?” Nhã Tuệ rơi lệ nhìn anh, khóc nói: “Anh có nói với cô ấy, tôi không có tức giận cô ấy không. Thật, không có tức giận cô ấy, bảo cô ấy không nên tự trách. Tôi hiểu rõ, hiện tại cô ấy rất cô đơn, rất khổ sở, cho nên tôi muốn ở bên cô ấy. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, đau lòng khẽ thở dài một cái.
“Gần bốn tháng rồi, rốt cuộc cô muốn giam mình tới khi nào. . . . . .” Nhã Tuệ đau lòng nói.
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ lấy lá thư màu xanh dương, đưa về phía Nhã Tuệ, nói: “Đây là Khả Hinh đưa cho cô.”
Nhã Tuệ nhìn lá thư màu xanh dương, thật căng thẳng vội vàng nước mắt lau khô, nhận lấy lá thư, run rẩy mở ra, vừa khóc vừa nhìn chữ viết xinh đẹp bên trong: Nhã Tuệ, nếu như có kiếp sau, tôi tình nguyện làm con bươm bướm ở phía trước cửa sổ thời thơ ấu, sinh mạng ngắn ngủi, khi mùa đông tới sẽ theo mùa thu đi khỏi. Lúc tôi nằm ở trên bàn mổ, vẫn ý thức được chị buông tha tự ái, quỳ trên mặt đất, bi thương dập đầu. Thật xin lỗi, trong tương lai cuộc đời, tôi sẽ thành tâm chúc phúc cho chị, chúng ta không chung dòng máu, nhưng còn hơn chị em ruột thịt, chị yên tâm. Con đường của tương lai, tôi sẽ chăm sóc mình thật tốt, mời chị trở về Khách sạn Á Châu đi, bởi vì, đó là nơi chị mơ ước. Giờ phút này tôi mới hiểu được, buông tha mơ ước là nổi bi thương nhất ở bên trong đời. . . . . . Trở về đi thôi, trở về đi. . . . . .
Nhã Tuệ run rẩy nắm lá thư, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, thất thanh khóc rống, khóc thật đau lòng.
Tô Thụy Kỳ nắm chặt quả đấm, đứng tại chỗ, hai mắt lại hiện lên đau đớn.
Một con bươm bướm nhỏ nhỏ, từ trong rừng cây sâu thẳm, chậm rãi vỗ cánh bay tới, vây quanh Nhã Tuệ, cho cô một chút ấm áp cuối cùng.
“Con bé ngốc!” Nhã Tuệ nắm chặt lá thư, bật khóc, nói: “Tại sao cô không có nghĩ, vì cái gì tôi đối tốt với cô như vậy? Lúc nào tôi cũng ở bên cạnh cô? Đó là bởi vì tôi cũng cần cô, bởi vì cô đối với tôi rất tốt. . . . . . Tôi rất nhớ cô, rất nhớ cô. . . . . . Nhớ lúc tôi cô đơn, bị thương, cô ôm tôi, an ủi tôi. . . . . . Tại sao cô muốn nhận lấy thiệt thòi như vậy? Cô đi ra gặp mặt tôi một chút, tôi nói rõ rang với cô, tôi rất nhớ cô. . . . . . Tôi mang theo thức ăn ngon cho cô. . . . . . Khả Hinh. . . . . .”
Tiếng khóc bi thương truyền khắp rừng cây nho nhỏ, con bươm bướm vẫn dừng ở trên bả vai cô bi thương, dịu dàng phe phẩy đôi cánh. . . . . .