Chương 132: Đi ra ngoài đuổi theo 2
Trong lòng Nhã Tuệ đang bị mâu thuẫn, hai mắt của cô có chút bối rối nhìn người đàn ông chân thành, lồng ngực hơi phập phồng, miễn cưỡng cười nói: “Cô ấy. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ rất ôn hòa nho nhã đẹp trai nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ nhìn trong hai tròng mắt của anh, phát ra ánh sáng hết sức hết sức hết sức dịu dàng, hết sức hết sức hết sức ấm áp, hết sức hết sức hết sức khiến người ta động lòng, tay cô nắm chặt cạnh cửa, có chút khó khăn nói: “Cô ấy. . . . . . Không có ở nhà. . . . . .”
“Không có ở nhà?” Tô Thụy Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Nhã Tuệ nói: “Mới sáng sớm, cô ấy đi đâu?”
Nhã Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt có chút căng thẳng nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Cô ấy. . . . . . Cô ấy. . . . . . bởi vì có mấy ngày nghỉ phép, cho nên cô ấy về quê rồi.”
Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, có chút nghi ngờ cười nói: “Cô ấy còn có quê sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy. . . . . .” Nhã Tuệ có chút miễn cưỡng cười nói.
Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, hai mắt lóe lên, lạnh nhạt cười nói: “Cô ấy đi khi nào vậy?”
“Năm giờ sáng nay! Sáng sớm đã đi rồi. Có lẽ mấy ngày mới trở về.” Nhã Tuệ có chút gian nan cười nói.
Hai tròng mắt dịu dàng của Tô Thụy Kỳ như hiểu ra, nhìn Nhã Tuệ, nói: “Trời rất sớm cũng không để cho tôi tiễn cô ấy, một mình đến nhà ga rất cô đơn? Cô ấy ngồi xe lửa hay ngồi xe hơi?”
“Ngồi. . . . . . Xe lửa!” Nhã Tuệ nói nhanh.
Tô Thụy Kỳ ngưng mặt suy nghĩ một lúc, như hiểu ra cười nói: “Tôi biết rồi.”
Anh nói xong, nhắc giỏ hoa trong tay mình đưa tới trước mặt của Nhã Tuệ, dịu dàng nói: “Đây là Hoa Bách Hợp cô ấy rất ưa thích, sáng sớm tôi đến chợ hoa tự mình chọn, bên trong một chút chocolate rượu tôi sai người từ Pháp mang về, chuẩn bị mời cô ấy ăn, còn có một chút trái cây ướp lạnh tối hôm qua tôi tự mình làm, nếu cô ấy không có ở nhà, tôi vẫn đưa đến tấm lòng, nhờ cô thay tôi nói tiếng xin lỗi với cô ấy.”
“Tôi làm sao không biết xấu hổ như thế?” Nhã Tuệ không dám cầm.
Tô Thụy Kỳ mỉm cười, đưa giỏ hoa trong tay về phía Nhã Tuệ, dịu dàng nói: “Xin cô nhận lấy, thay tôi chuyển lời với cô ấy, hi vọng cô ấy có chuyến đi vui vẻ.”
Nhã Tuệ nhìn anh, miễn cưỡng nhận lấy giỏ hoa, nói: “Cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo. Tôi không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại.” Tô Thụy Kỳ hơi mỉm cười, liền im lặng xoay người đi xuống cầu thang, hai tròng mắt thoáng qua chút mất mát.
Nhã Tuệ xách theo giỏ hoa, có chút tiếc nuối nhìn bóng lưng của anh, thở dài, xoay người đi vào trong nhà, đóng chặt cửa, nhìn Khả Hinh một mình đang ngồi ở trên bàn ăn, cầm một cái bánh bao thật to, không ngừng nhét vào miệng, vừa nhét, hốc mắt vừa ửng đỏ. . . . . .
Hốc mắt Tiểu Nhu cũng có chút đỏ bừng nhìn Khả Hinh.
“Người ta mất bạn bè, cô khóc cái gì?” Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Tiểu Nhu, hỏi.
Tiểu Nhu có chút nghẹn ngào nói: “Tôi đã thử gây gổ cùng bạn thân của tôi, cô ấy tới tìm tôi giải thích, tôi không để ý tới cô ấy, núp ở trong phòng, thật ra trong lòng rất hồi hộp, rất chua xót.”
Đường Khả Hinh không có lên tiếng, chỉ hít hít lỗ mũi đỏ bừng, cầm một cái bánh bao lớn, nhét vào trong miệng của mình, vừa nuốt vừa cố nén nước mắt lăn xuống.
Nhã Tuệ cũng miễn cưỡng xách theo giỏ Hoa Bách Hợp, đặt trên bàn ăn, nhìn bộ dáng cô như vậy, mới nói: “Không bằng. . . . . . đi ra ngoài đuổi theo. . . . . . Bây giờ còn kịp. . . . . . thật ra anh ấy rất chân thành đến thăm cô, thậm chí anh ấy còn mặc âu phục tới. . . . . . rất nghiêm túc a. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng, nắm cái bánh bao cũng không nói lời nào, chỉ run rẩy nắm nửa cái bánh bao, không ngừng nhai, vừa nhai, vừa nghĩ đến lời nói vô tình tàn nhẫn của Tưởng Thiên Lỗi, vừa dùng sức nhai bánh bao, trong hốc mắt nổi lên nước mắt, trong suốt lấp lánh. . . . . .
Tô Thụy Kỳ đi ra khỏi ngôi lầu nhỏ, một mình đi về phía chiếc Suv, ngồi lên chỗ tài xế, tay cầm tay lái, chăm chú nhìn một điểm nơi xa, cũng không nhúc nhích.
Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, bất đắc dĩ, nói: “Đi đi, đi xuống đi. Cuộc sống khó có được một người tri kỉ. Chúng tôi không có việc gì. . . . . . Thật mà. . . . . .”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng xe hơi nổ máy.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh xốc xếch khẽ chớp, giọt lệ trong suốt lăn xuống, giống như cảm thấy có vật gì rơi xuống mặt đất, phịch một tiếng vỡ nát.
Nhã Tuệ đau lòng tiến lên, khẽ luồn tay ôm Khả Hinh vào trong ngực, thở dài nói: “Nếu đây là quyết định của cô, vậy thì cắn chặt răng chịu đựng thôi.”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhớ lại trong đêm khuya yên tĩnh, cha luôn đứng ở trong phòng bếp, nhìn lướt qua các loại món ăn, còn có các loại ly, chén, đĩa, khi đó mình còn bé, cũng không hiểu, liền hỏi cha: “Cha, tại sao vào lúc các chú và các dì tan việc, cha luôn tới nơi này xem món ăn và phòng bếp? Rõ ràng nơi này nhìn cũng không đẹp nha.”
Cha mỉm cười đưa ngón tay khẽ chạm mép đĩa, sâu kín nói: “Con biết không? Khách sạn là một cái vòng đan xen nhau, nếu có một người trong đó phạm sai lầm, sẽ kéo theo rất nhiều người sai lầm và bị trách phạt, nếu muốn không có sai lầm, thì đảm bảo nhân viên của mình phải đề phòng những chuyện chưa xảy ra, mà không phải lúc xảy ra chuyện mới ‘mất bò mới lo làm chuồng’. Ra sức nhiều hơn, bỏ ra tấm lòng nhiều hơn, đảm bảo công việc kết thúc hoàn hảo, đây mới là thái độ của một người có trách nhiệm cần có. Cho nên sau này lớn lên, Khả Hinh cũng phải làm một đứa bé có trách nhiệm, làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy xét, suy nghĩ cho người khác một chút, mà không có thể quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, biết không?”
Khả Hinh nghe lời của cha, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Cha đứng ở dưới ánh đèn ố vàng, nhìn mình, hài lòng mỉm cười.
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, đột nhiên rất đau lòng nức nở, nhớ tới quản lý, nhớ tới đồng nghiệp của mình rất khoan dung, cô đột nhiên nghẹn ngào nói: “Thật ra tôi tán thành với anh ấy, cho nên tôi mới khó vượt qua như vậy.”