Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188: NỤ CƯỜI KIA 1

Không khí cứng ngắc.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ ở hai bên, cảm giác cổ tay mình cũng bị hai người đàn ông nắm cứng, không ai chịu buông ra, nhất thời cô cảm thấy người xung quanh đang tò mò nhìn mình chằm chằm, mặt của cô lập tức đỏ lên, khẽ cắn môi dưới, đôi bàn tay nhỏ bé khẽ giãy giụa, muốn thoát khỏi kiềm chế của hai đàn ông.

Tưởng Thiên Lỗi chuyển mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi giống như tiếp thu được tin tức trong hai mắt anh, liền chậm rãi buông lỏng tay ra.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía anh cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Đường Khả Hinh được tự do, thở dốc một hơi, nhưng chợt cảm giác tay phải của mình bị kéo, cô trừng lớn con ngươi nhìn Trang Hạo Nhiên đang cười kéo mình bước đi về phía trước! !

“Tổng Giám đốc!” Đường Khả Hinh vừa loạng choạng bước đi, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên!
“Đi thôi!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười sảng lãng, kéo chặt bàn tay nhỏ bé của cô bước đi!
Khả Hinh đột nhiên quay đầu căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đứng tại chỗ nhìn Trang Hạo Nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh đi ra phía sau khách sạn, đi vào vườn hoa, ánh mặt trời chiếu xuống, tròng mắt sắc bén của anh chợt lóe, trong chớp mắt sắc mặt cứng ngắc, nhưng vẫn siết chặt nắm tay, cất bước đi về phía trước.

Đông Anh và Tiêu Đồng cùng Lâm Sở Nhai, Trần Tuấn Nam dừng tại chỗ, nhìn hình ảnh trước mắt cũng im lặng đi về phía trước.

Trước tòa nhà hành chánh Hoàn Cầu, tất cả nhân viên chia ra ở hai đầu thảm đỏ, thấy Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi phía này, bọn họ lập tức vỗ tay hoan hô chúc mừng!

Trang Hạo Nhiên đi tới trước thảm đỏ mới chậm rãi buông lỏng tay Khả Hinh ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía nóc tòa nhà Hoàn Cầu màu bạc, dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng rực rỡ, anh hài lòng mỉm cười, Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn cùng tiến lên trước đứng bên cạnh anh, cùng anh nhìn nóc tòa nhà màu bạc, Thái Hiền, Tiêu Đồng và Khả Hinh ba người đứng ở sau lưng bốn người, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi dẫn cấp dưới Phó Tổng Giám đốc Lâm Tuấn Nam cùng các lãnh đạo cấp cao Á Châu, chậm rãi đi lên thảm đỏ, đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, đứng thế chân vạc.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn về phía anh.

Hai người cùng nở nụ cười, sau đó cùng nhau cất bước đi về phía Trụ sở chính của Hoàn Cầu, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.

Đại sảnh Hoàn Cầu rất rực rỡ, bố trí theo kiểu hình học, khắp nơi đều có ánh sáng màu bạc phát ra từ khe hở, ánh sáng dịu êm, không chói mắt, càng lộ ra phong cách hiện đại.
Quầy lễ tân hình bán nguyệt màu trắng dài năm mét, sau lưng là logo Hoàn Cầu hình chim đại bàng!

Năm nhân viên tiếp tân trước quầy mặc đồng phục màu bạc, buộc tóc thanh lịch đồng thời đứng lên, hướng về phía hai vị Tổng Giám đốc cùng khom lưng chào, kêu nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng quẹo trái, đi qua cầu thang xoắn ốc phong cách Russia, có thể lên thẳng lầu 25, từng vòng ánh sáng đang không ngừng lóe ra giống như hào quang hết sức đẹp mắt, từ dưới lên trên. . . . . . Đường Khả Hinh trợn mắt há mồm ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang khổng lồ không có một bóng người, suy nghĩ đã có thang máy, tại sao còn phải cầu thang?

“Bắt đầu hôm nay, không thể mở hiệu ứng ánh sáng thang lầu trước khi mặt trời lặn!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói lúc đi về phía thang máy.

“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức trả lời.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng đi vào thang máy trong suốt, Tiêu Đồng cùng Thái Hiền, Khả Hinh, Đông Anh đồng thời hướng về phía hai vị Tổng Giám đốc bên trong thang máy khom người cúi chào!

Thang máy chậm rãi bay lên, mà ánh đèn màu xanh dương dưới thang máy không ngừng lóe lên, giống như ánh sao xinh đẹp!

Tiêu Đồng và Đông Anh lập tức nhấn nút sáu chiếc thang máy còn lại cho bọn người Lâm Sở Nhai và Trần Tuấn Nam, Khả Hinh cùng Thái Hiền hai người đi cuối cùng, khi thang máy nhanh chóng lên trên thì Khả Hinh có chút căng thẳng, Thái Hiền quay đầu nhìn bộ dáng cô, liền mỉm cười nói: “Cô rất hồi hộp sao?”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Thái Hiền, có chút miễn cưỡng cười nói: “Tôi . . . . . Tôi rất ít có cơ hội gặp phải tình huống này, nếu có cơ hội, nhiều lắm cũng chỉ cầm khay, cúi đầu đi khắp nơi thôi.”.

Thái Hiền cười nói: “Đừng căng thẳng. Lão đại của chúng ta là người rất tốt, chuyện gì anh ấy cũng có chừng mực, yên tâm đi.”

Đường Khả Hinh chỉ hơi cười khổ.

“Đợi lát nữa có chuyện gì không hiểu thì nói với tôi là được. Tôi sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.” Thái Hiền nhiệt tình nói.

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của Thái Hiền, có lẽ có một nửa gốc người Hàn Quốc, dường như cá tính của anh và dáng vẻ người Trung Quốc có chút không hợp nhau, nhưng vẫn rất thân thiết hiền hoà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK