chương 497: Xoay người 2
Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy nước mắt, thật sự cảm thấy buồn cười.
“Tổng Giám đốc Tưởng, hôm nay bán cho tôi một chút mặt mũi. . . . . .” Trương Bồi Hiên thật lòng nói.
“Thật xin lỗi! !” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh, nói: “Hôm nay tôi không thể bán cho bất kì người nào mặt mũi!”
Trương Bồi Hiên đột nhiên nở nụ cười.
“Xúc phạm!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận tiến lên, nắm mạnh tay của Đường Khả Hinh, kéo cô đi về phía trước! !
Đường Khả Hinh loạng choạng, lảo đảo đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu nhìn Trương Bồi Hiên.
Hai mắt Trương Bồi Hiên nóng lên, nhìn cô.
Đường Khả Hinh quay mặt sang, lạnh lùng, cười hài lòng đi về phía trước! !
***
Tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng vang lên!
Như Mạt nằm ở trên giường, đang ngủ say, nghe tiếng gõ cửa, cô khẽ chớp mắt buồn ngủ, khàn khàn hỏi: “Ai vậy?”
“Như Mạt tiểu thư, quản lý phòng khách có chuyện tìm cô. . . . . .” Người giúp việc chăm sóc ở bên cạnh, nhìn cô nói nhỏ.
Như Mạt nằm ở trên giường, suy nghĩ một chút, liền dịu dàng nói: “Để cho cô ấy vào đây.”
Quản lý thật cẩn thận đi vào phòng ngủ, nhìn Như Mạt, mỉm cười nói: “Như Mạt tiểu thư, Tổng Giám đốc mới vừa căn dặn, mời cô đến phòng cảnh biển lầu 13. . . . . .”
Như Mạt nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.
Tầng lầu 13! !
“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh tức giận tránh ra khỏi tay của anh, nhìn anh hét to: “Anh kéo tôi làm gì?”
“Em mới vừa đang làm gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tức giận quát to! !
“Tôi mới vừa làm gì có liên quan đến anh sao? Anh là gì của tôi vậy?” Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận hét to! !
Tưởng Thiên Lỗi bi phẫn nhìn cô, đột nhiên cảm thấy khổ sở rống lên: “Anh là ai cũng không biết! ! Thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không phải là anh ! Anh chỉ có ở trước mặt của em, anh mới lộ ra nguyên hình! ! Anh là người đàn ông độc ác vô tình đáng sợ! ! Nhìn trái tim của em bị moi ra, anh cũng không làm được gì! ! Được chưa? Khi đó, anh chỉ muốn chết theo em! ! Được chưa? Nếu bây giờ em hận anh, cầm dao đâm anh chết đi! !”
Đường Khả Hinh run rẩy rơi lệ, kích động phẫn nộ nhìn anh, tức giận đến nước mắt từng viên lăn xuống! !
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn cô, đột nhiên vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bi thương run rẩy nghẹn ngào nói: “Anh không thể đi xem em! ! Bởi vì anh nợ cô ấy quá nhiều! ! Bởi vì anh nợ em quá nhiều! ! Anh không thể đến gần em thêm nữa! ! Anh giống như ma quỷ ở bên cạnh em! !”
“Anh chính là ma quỷ bên cạnh tôi ! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, kích động run rẩy rơi lệ gào to: “Tôi và anh ở chung một chỗ, ngắn ngủn mấy tháng, đã trải qua khổ sở lớn nhất trong đời tôi! ! Anh vứt bỏ tôi hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác đi theo cô ta, tôi tha thứ cho anh, không chỉ là tình yêu trong trái tim, còn có một chút tin tưởng! Tôi dùng hết cuộc đời tôi tin tưởng anh! Nhưng anh lại phá vỡ nền tảng cuộc sống và niềm tin của tôi! ! Niềm tin là lý do sống sót duy nhất trong đời tôi! Nhưng anh đã đánh nát nó! ! Mặc kệ tôi ở trên bàn mổ, trải qua sống chết như thế nào! Biết rõ anh muốn mang trái tim tặng cho Như Mạt tiểu thư, tôi cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cầu mong lúc ấy anh đi vào nhìn tôi một chút. . . . . . Nhưng anh không có! ! Anh không có! !”
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt run rẩy nước mắt.
Đường Khả Hinh lại bật khóc nói: “Tình yêu có thể sinh ra, trong biển người mênh mông, anh gặp được tôi..tôi gặp được anh. . . . . . Nhưng anh không có đi vào nhìn tôi . . . . . Rõ ràng đã nói, sau này muốn đứng bên cạnh tôi, tôi bất chấp tất cả tin tưởng anh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở đứng ở một bên, kích động bi phẫn, run rẩy muốn vươn tay, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đường Khả Hinh tức giận rơi lệ đẩy tay anh ra, nhìn anh lại khóc nói: “Hôm nay tôi kêu anh ra ngoài! ! Vốn là muốn giết anh! ! Nhưng giết anh rồi không phải phụ lòng trong quá khứ tôi toàn tâm toàn ý yêu anh sao? Có người nói, cái gì gọi là đã từng có được? Những lời này chỉ dành cho những người chưa từng trải qua! ! Tôi giết anh rồi, quá khứ của tôi cũng biến mất! ! Tôi không cần máu tươi của anh vấy bẩn linh hồn sạch sẽ của tôi. Anh hãy nghe cho kỹ, Tưởng Thiên Lỗi! Đây là một chút thiện lương cuối cùng của tôi còn sót lại, tôi dùng hết sinh mạng, một chút thiện lương cuối cùng kêu anh ra ngoài, cho anh một chút cơ hội nói thật với tôi! ! Nói thật lúc đó anh im lặng! ! Anh vô tình! Tất cả mọi thứ anh làm! Tôi tha thứ cho anh một lần cuối cùng! Từ nay về sau, thế giới của hai chúng ta trống rỗng! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi khổ sở tràn lệ ngẩng đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, xoay người, rơi lệ đi về phía trước.
“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên kích động nắm tay của cô, vào lúc này, anh muốn giữ cô lại! ! Muốn giữ cô lại. . . . . .”Đừng đi! ! Đừng đi! Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh rơi lệ dừng ở tại chỗ, cũng không quay đầu lại, lại bật khóc, nói: “Sau này, không nên tùy tiện giữ người khác lại, trên thế giới này, sẽ không bao giờ nữa có một người như tôi, dùng hết sinh mạng để tha thứ cho anh! Một chút tha thứ này, đã lấy hết hơi sức sống sót cuối cùng của tôi! Đây không chỉ là vì anh, đây cũng là vì một chút tình cảm cuối cùng của tôi!”
Cô nói xong, đột nhiên bật khóc thật nhanh chạy về phía trước! ! !
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, cuối cùng tuyệt vọng rơi lệ.
Cửa thang máy, lặng lẽ mở ra, Như Mạt thật cẩn thận đi ra, thấy ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi mất mát rối loạn, lòng của cô hoảng sợ, vội vàng chạy như bay qua, nhìn anh gọi nhỏ: “Thiên Lỗi, anh làm sao vậy?”
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi chợt tỉnh ngộ, nhìn Như Mạt khổ sở nghẹn ngào gọi: “Như Mạt! ! Như Mạt! !”
Như Mạt lập tức rơi lệ nhìn anh.
“Anh xin lỗi em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bả vai của cô, đè nén khổ sở khổ sở nói: “Xin tha thứ cho anh chỉ có thể bảo vệ em đến hiện tại. . . . . . Tha thứ cho anh . . . . .”
Trái tim Như Mạt gay gắt đau nhói, gấp gáp nhìn anh, bật khóc nói: “Anh nói cái gì ? Anh đừng như vậy. . . . . .”
“Như Mạt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở co quắp nghẹn ngào cúi xuống, quyết định thẳng thắn nói: “Đã nhiều năm qua cùng với tình yêu của em, anh đã mệt quá mệt quá rồi. Anh vẫn cho rằng anh có thể bảo vệ em cả đời, nhưng khi anh gặp được Khả Hinh, cô ấy là cô gái duy nhất trong đời anh, anh không muốn nói yêu, nhưng lại dùng hết tất cả, dùng hết cuộc đời để yêu anh ! Anh ở bên cô ấy, anh rất vui vẻ, anh rất hạnh phúc, tình yêu nhiều năm qua đã đè ép anh, anh vẫn không muốn thừa nhận, nhưng. . . . . . Anh không vui vẻ. . . . . .”
Như Mạt khổ sở rơi lệ nhìn anh, khóc đến co quắp.
“Nhưng đột nhiên, anh phát hiện, anh và cô ấy cùng nhau khổ sở, anh rất hạnh phúc. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đôi tay run rẩy nắm chặt bả vai của cô, nước mắt kiên nghị rơi xuống, nói: “Xin tha thứ cho anh, hiện tại trong lòng của anh, chỉ có cô ấy! Anh yêu cô gái kia! Anh yêu cô ấy. . . . . . Tương lai mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh và cô ấy cùng nhau đau khổ, anh cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần cô ấy chấp nhận tha thứ cho anh….. anh tình nguyện buông tha tất cả mọi thứ. Xin. . . . . . Thành toàn. . . . . . xin em. . . . . . Thành toàn. . . . . .”
“Không. . . . . . Thiên Lỗi, anh yêu em mà, đừng rời bỏ em . . . . .” Như Mạt bật khóc nói.
“Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh không thể mất đi cô ấy nữa. . . . . . Anh nợ cô ấy quá nhiều, anh không thể mất đi cô ấy nữa. . . . . . Từ nay về sau, anh chỉ muốn cho cô ấy hạnh phúc. . . . . . Anh chỉ muốn cô ấy hạnh phúc. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Mạt, nặng nề khổ sở hôn trán của cô, liền chạy như bay về phía trước! !
“Thiên Lỗi . . . . . .” Như Mạt đứng tại chỗ, nhìn anh, khóc kêu to! !
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi vội vàng rưng rưng chạy về phía trước, nhớ tới Đường Khả Hinh nói: Anh hãy nghe cho kỹ, Tưởng Thiên Lỗi! Đây là một chút thiện lương cuối cùng của tôi còn sót lại, tôi dùng hết sinh mạng, một chút thiện lương cuối cùng kêu anh ra ngoài, cho anh một chút cơ hội nói thật với tôi! ! Nói thật lúc đó anh im lặng! ! Anh vô tình! Tất cả mọi thứ anh làm! Tôi tha thứ cho anh một lần cuối cùng!
Đau xé lòng!
Khả Hinh, cho anh thêm một cơ hội! Anh cầu xin em, Khả Hinh! ! Cho anh thêm một cơ hội!
Biển rộng sôi trào mãnh liệt! Cuồng phong thổi đến! !
Đường Khả Hinh kéo đuôi váy thật dài chạy đến bên bờ biển, nhìn bóng đêm mênh mông trước mặt, chỉ có âm thanh sóng biển mãnh liệt đáp lại, cô khổ sở, khổ sở bật khóc nói: “Cha! ! Cha . . . . . . con làm đúng không? Con làm đúng không? Cha nói, người làm thức ăn, phải có tình yêu bao la, phải tha thứ mọi người! Con gái đã cố gắng, thật cố gắng! !”
Cô đột nhiên quỳ gối trên bờ cát, ngửa mặt khóc rống nói: “Nhưng thật vất vả, chon giấu thù hận trong thân thể, thật vất vả ! Rất uất ức ! Nhưng làm thế nào? Con là con gái của cha, con không thể quên đi lời dạy dỗ của cha, con không thể để trí tuệ suốt đời của cha và tinh thần sụp đổ trong thân thể của con. . . . . . Mặc dù vất vả chịu đựng. . . . . . Nhưng con gái chấp nhận mang theo tình yêu của cha, kiêu ngạo sống tiếp. . . . . .”
Biển rộng nhẹ nhàng tuôn ra, gió biển không còn quá mãnh liệt, lại mang theo một chút dịu dàng, thổi tới cô gái trước mặt.
Cô gái kia, rốt cuộc mệt mỏi nằm ở trên bờ cát, hai mắt nhắm lại, mặc cho váy dài ở trong gió bay phất phới. . . . . .