Chương 913: CHẬM TRỄ
Phòng bệnh VIP biệt thự, một con chim xanh bị giật mình bay đi.
“Không phải cậu yêu tôi sao? Tại sao lại không thể là tôi?” Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, giống như một đêm chưa ngủ, cúc áo trước ngực mở ra, đang tao nhã ngồi ở trên ghế bên mép giường, hơi nghiêng người sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên mặc quần áo bệnh nhân kẻ sọc màu trắng, trải qua cả đêm cấp cứu, vẫn có một chút tiều tụy, nằm ở trên giường bệnh, hơi thở một hơi, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười như không cười nói: “Anh mặc mập mờ như vậy, tôi có chút sợ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, ngay lập tức vẻ mặt lộ ra không chịu nổi với ánh mắt của anh, tay chống giường nệm giả vờ muốn đứng lên, vẻ mặt ghét bỏ tức giận nói: “Chú, dì, cùng cha mẹ tôi biết cậu không có việc gì, mới vừa đi không bao lâu. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên có chút cảm động nắm tay của anh, vẻ mặt lộ ra một chút mập mờ, khẽ cắn môi dưới, nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh mặc như vậy, giữ tôi cả đêm sao?”
Tưởng Thiên Lỗi hất mạnh tay của anh ra, tức giận nói: “Chẳng lẽ tôi muốn cởi hết đồ trông coi cậu cả đêm?”
“Không nên như vậy, quá cởi mở! !” Trang Hạo Nhiên lập tức kéo chăn, đắp kín lên trên ngực của mình.
“Sắp chết vẫn không đứng đắn như thế! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận lại muốn đi ra phòng bệnh. . . . . .
“Ôi, chờ một chút…! !” Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt tay của anh, lộ ra một chút trêu chọc, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, vẫn căng thẳng hỏi: “Khả Hinh như thế nào?”
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, mới cúi xuống nhìn anh, hơi lộ ra một chút bất đắc dĩ nói: “Cô ấy không có việc gì, cậu thành anh hùng cứu mỹ nhân rồi, cô ấy còn có thể xảy ra chuyện sao? Tối hôm qua cô ấy cũng tới thăm cậu, khóc thật lâu, ba giờ sáng mới đi ngủ rồi, lúc này mới tám giờ sáng, đoán chừng còn chưa tỉnh đâu, có cần tôi giúp cậu đi thăm một chút hay không?”
“Không cần. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thở gấp, yên lòng nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, khi còn bé cùng ăn cơm với anh, cũng chưa từng gắp hơn một miếng thịt trong chén anh, nhìn anh sống lại, vẻ mặt liền không đứng đắn, trực tiếp nói: “Không có việc gì là tốt, không uổng công tôi canh giữ cậu cả đêm, nếu như thật xảy ra chuyện, tôi cũng bận rộn.”
Anh nói xong, người vừa muốn đi ra. . . . . .
“Chờ một chút…! !” Trang Hạo Nhiên lập tức rất thâm tình nắm tay của anh.
“Làm gì?” Tưởng Thiên Lỗi lập tức hất mạnh tay của anh ra, có chút tức giận hỏi.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra một chút tiều tụy và mệt mỏi, bộ dáng có chút đáng thương, nhìn anh sâu kín khàn khàn nói: “Anh đã thương tôi, thì thương tôi cho trót…. Ngày hôm trước đến tận ngày hôm qua, rồi đến hôm nay, tôi thật sự rất đói. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, vẻ mặt lộ ra một chút cổ quái nhìn anh, hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại lộ ra tội nghiệp, mím chặt cánh môi tái nhợt một cái, liếc về phía trên bàn ăn bên mép giường di động đặt cháo tôm và một số món điểm tâm dì Lý nấu sáng nay, nuốt cổ họng một cái, nói: “Tôi đói rồi. . . . . .”
“Đói bụng, thì cậu ăn đi! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.
“Nhưng hai tay của tôi . . . . . Không biết làm sao, không có hơi sức. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn nằm ở trên giường bệnh, đôi tay hư mềm đặt xuống hai bên người, tỏ ra khó chịu, nuốt cổ họng một cái.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn anh, nhớ tới đêm qua Tô Thụy Kỳ toàn lực cấp cứu, chính xác chích cho anh không ít thuốc mê, huống chi, anh nhảy xuống biển cứu tài xế và Khả Hinh, lúc bơi lên, thể lực đã bị tiêu hao.
“Nhanh lên một chút! ! Giúp tôi một chút! Rất đói! Tôi rất nhớ cháo dì Lý!” Trang Hạo Nhiên thúc giục Tưởng Thiên Lỗi.
“Cậu thật là khắc tinh trong đời tôi! !” Nét mặt Tưởng Thiên Lỗi chưa hết giận, cất bước đi tới bàn ăn, kéo mạnh tới.
Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ của anh, không nhịn được cười trộm.
Cả khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, kéo bàn ăn dời về phía bên giường, sau đó lắc cái giá đỡ bên thành giường, để cho thân thể Trang Hạo Nhiên nửa nằm, mới cầm một chén sứ nhỏ màu trắng, múc một chút cháo nóng thơm nồng, vẻ mặt đầy miễn cưỡng, không cam lòng, đưa về phía anh nói: “Ăn đi !”
Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đưa tới một chén cháo nóng hổi thơm ngào ngạt, ngẩng đầu lên, dáng vẻ mềm mỏng nhìn anh, có chút bị thương nói: “Nếu như tôi có thể tự ăn, anh còn phải bưng lại cho tôi làm gì?”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nóng mắt, cho rằng mình nghe lầm, nói: “Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đút cho cậu ăn?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại rất đáng thương nhìn anh, nói: “Không được sao?”
“Cậu đừng buồn nôn, sáng nay tôi còn chưa có dùng điểm tâm !” Tưởng Thiên Lỗi bộp một tiếng nện mạnh chén cháo xuống, tức giận nói: “Tôi bảo điều tới đây chăm sóc cho cậu!”
“Tôi không muốn họ! ! Đầu ngón tay mùi thuốc khó chịu!” Từ nhỏ Trang Hạo Nhiên sợ nhất ngửi mùi thuốc, vì không muốn vào bệnh viện, cho nên mới tập thể dục mỗi ngày.
“Cậu . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy không có biện pháp, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn anh, có một chút van xin nói: “Nhanh lên một chút! ! Đói quá!”
Tưởng Thiên Lỗi thật lửa giận ngút trời, nhưng không có cách với người này, ngày hôm qua thấy anh được bác sĩ vội vã cấp cứu, sinh mạng thiếu chút nữa bị đe dọa, vẫn có chút không đành lòng, hít thở, hít thở, ngay lập tức không còn tức giận ngồi ở bên giường, bất đắc dĩ bưng chén cháo, đen mặt, lại cầm cái muỗng, hết sức tức giận khuấy khuấy cháo nóng, cuối cùng mới múc lên một chút, đưa tới bên môi anh, nói: “Ăn đi! !”.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không nhịn được nở nụ cười, nhưng nhìn cháo thật sự nóng, lại ngẩng đầu lên, ra lệnh cho anh: “Thổi một chút!”
“Cậu. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cầm cái muỗng trong tay, cảm thấy tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt anh tái nhợt tiều tụy, không thể làm gì khác hơn, vẫn cúi đầu, thổi thổi cháo nóng, mới đưa đến bên miệng anh, nói: “Ừm! ! !”
Trang Hạo Nhiên hài lòng cúi đầu, ăn muỗng cháo, nhất thời cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi rất đáng yêu, thở ra một hơi vừa lòng, thật vui vẻ nở nụ cười.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thật sự ghê tởm, ghét bỏ, nhìn anh một cái, lại muốn múc cháo. . . . . .
“Cho một chút món ngũ sắc đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nâng cằm hướng về phía đĩa thức ăn nhỏ ở trên bàn ăn, lại mềm mỏng.
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, ngưng mặt trừng anh một cái, vẫn xoay người, cầm đũa lên gắp một chút bông cải xanh, đưa đến khóe miệng Trang Hạo Nhiên, không đợi anh há miệng, liền nhét hết vào! !
“Này !” Trang Hạo Nhiên hơi hé miệng nhai bông cải xanh thơm nồng, mới ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh nhẹ một chút.”
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới anh, tiếp tục bưng chén, cầm muỗng lên, múc một chút cháo, lại thổi thổi, mới lại đưa tới trên môi anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại cười, cúi đầu ăn.
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi thay đổi, hai mắt xoay tròn, nhớ ra chuyện gì đó, vừa chậm rãi khuấy đều cháo cho anh, vừa múc lên một chút đưa tới trên môi anh, mới chậm rãi nói: “Chai rượu đỏ kia, cậu giấu ở đâu?”
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh, giống như không biết chút nào nói: “Anh nói cái gì? Chai rượu đỏ nào?”
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, sắc mặt cứng lại nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Cậu đừng cho rằng cậu có thể lừa gạt được người khác, giấu giếm được tôi, Lãnh Mặc Hàn là người làm việc cẩn thận, làm sao có thể xuất hiện người của cậu ta đấu tranh nội bộ? Uyển Thanh càng là cao thủ tâm lý học hàng đầu thế giới, bên cạnh cô ấy cũng sẽ không xuất hiện thuộc hạ như vậy. Tốt nhất cậu ngoan ngoãn mang chai rượu đỏ giao ra cho tôi, nó không phải của một mình cậu, Trang Hạo Nhiên!”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, sắc mặt đột ngột thay đổi, nhìn Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng nói: “Anh nói cái gì? Ý của anh nói là. . . . . . Rượu đỏ mất?”
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn anh! !
nét mặt Trang Hạo Nhiên lập tức lộ cẩn thận, nhanh chóng nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi: ” Tình huống cụ thể như thế nào, anh mau nói cho tôi biết!”
“Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi gào lớn với anh! !
“Tôi thật sự không biết! !” Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng nói: “Ngày hôm qua tôi cũng chỉ cố cứu Khả Hinh và tài xế, nào có thời gian nghĩ tới chuyện rượu đỏ? Trước đó tôi cũng đã bất tỉnh trên thuyền, anh nên biết chứ?”
Tưởng Thiên Lỗi tức điên trong lồng ngực, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói: “Khi còn bé đi nhà trẻ, cậu có thể vừa chơi game, vừa xem Anime, vừa chơi Ô Quy, vừa làm bài tập, còn vừa muốn khi dễ tôi, tất cả mọi thứ đều không có chậm trễ! Rượu đỏ quan trọng như vậy, cậu sẽ vì cứu Khả Hinh và tài xế mà quên nó? Rõ ràng cậu cố ý rớt vào trong xe, sau đó cho người ta xuống biển lăn qua lăn lại, sau đó diễn một vỡ kịch ! !”
Trang Hạo Nhiên bật cười hắc một tiếng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Thì ra, khi còn bé anh chú ý tới tôi như vậy? Nhưng tôi trưởng thành, vẫn tập trung vào một chuyện. . . . . . Ví dụ như. . . . . . Khả Hinh. . . . . .”
sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, nện cái chén xuống, nhìn anh tức giận hỏi: “Cậu nói vậy là sao?”
“Ôi, không nên tức giận nha!” Trang Hạo Nhiên lại trấn an anh, phì cười nói: “Tôi thề! ! Tôi phát thề độc, tôi thật sự thực không biết chuyện chai rượu đỏ kia! !”
Tưởng Thiên Lỗi đưa tay chỉ vào Trang Hạo Nhiên, nói: “Cậu đừng không biết xấu hổ như vậy! ! Cậu cho rằng lấy được chai rượu đỏ thì cậu có thể lấy được toàn thế giới?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên thật sự bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ nói: “Thiên Lỗi, tôi thật sự không biết. . . . . . Tin tôi đi.”
Thổ lộ rất thâm tình! !
Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng dậy, cúi xuống giận nhìn anh, nói: “Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! Tôi nói lại một lần, chai rượu đỏ kia, không phải của một mình cậu! ! Tốt nhất cậu ngoan ngoãn giao ra đây cho tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí! !”
Anh nói xong, ngay lập tức xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, thậm chí phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài, trên mặt anh vốn cười cười, hai mắt khẽ lóe lên, sắc mặt dần dần thu lại, vẻ mặt hiện ra một chút tính toán, vươn tay bưng chén cháo thơm nồng, vừa cầm muỗng ăn, vừa nghĩ tới ngày hôm qua trước khi xuống biển, mình và Lãnh Mặc Hàn bàn tính kế hoạch, mặt của anh hơi lộ ra ra một chút thở phào nhẹ nhõm. . . . . .
***
Ngoài phòng bệnh.
Viện trưởng vừa cùng các giáo sư đi về phía trước, vừa trao đổi chuyện có liên quan bệnh tình của Trang Hạo Nhiên, thỉnh thoảng nhắc mí mắt, nhìn thấy một y tá đang cầm khay thuốc đi về phía trước, hai tròng mắt của cô xoay chuyển tính toán, ông ta cười cười, tiếp tục cùng các giáo sư bàn về chuyện này. . . . . .
Cô gái khẽ mỉm cười, nắm nhẹ con rắn nhỏ vàng óng xinh đẹp, ánh mắt vốn mộng ảo và dịu dàng, chợt lóe lên sắc bén, ngón tay lập tức siết chặt đầu con rắn nhỏ vàng óng, cho đến khi bóp vỡ, một tay kia lập tức vuốt tới mình con rắn, bóp mạnh một cái, mật rắn màu đen lập tức phụt ra dưới cái mình trắng nõn! !
Vèo . . . . . . . . . .
Vô số con rắn độc trong hồ sâu nhìn cảnh tượng này, đột nhiên như mũi tên, lập tức xông vào trong hang cũng không dám ra ngoài nữa.
Cô gái mặc đồ trắng trên ban công chợt dùng sức, kéo dạ hành nhân ném mạnh trên ban công màu đỏ, để cho anh ta gần như nghẹ thở nện ở trên mặt ban công! !
“Khụ khụ khụ khụ khụ! !” Dạ hành nhân bò tới trên ban công, mặt phình lên đỏ bừng như sắp chết, thở hổn hển, lập tức đưa ngón tay nắm chặt cổ của mình, cảm giác sinh mạng vẫn còn, linh hồn như được tẩy rửa, lập tức trở nên tàn nhẫn hơn mấy phần so lúc trước, hai mắt trở nên sắc bén và sát khí, quỳ một gối trên ban công gỗ đỏ, thở gấp nói: “Cám ơn ông chủ dạy bảo! ! Tôi nhất định nhớ kĩ hôm nay! !”
Ông ta chậm rãi xoay người, âm trầm đông lại nhìn người trước mặt, sâu kín nói: “Tôi dạy cho cậu cái gì?”
Hai mắt dạ hành nhân lóe lên, tuy có lĩnh ngộ, nhưng không dám nói.
“Tôi không có dạy cho cậu cái gì. . . . . .” Khuôn mặt ông ta lạnh lẽo, hai mắt thâm thúy lại lộ ra như trí giả, lạnh lùng nói: “Đó là ma quỷ trong thế giới của bản thân cậu. Trong thân thể mỗi người đều có chứa ma quỷ, tôi muốn lấy được chai rượu đỏ này, chính là muốn nói cho người khác biết, trong thân thể mỗi người trên thế giới này đều có quỷ!”
“Vâng! !” Dạ hành nhân vội vàng đáp lời.
Ông ta không có nói gì, chỉ lạnh lùng xoay người nhìn thác nước xinh đẹp rơi xuống, còn có một cầu vòng bảy màu đi kèm, chỗ này lại trở thành tiên cảnh nhân gian, nhưng ông ta lại lạnh lùng nói tiếp: “Người ở trong phòng bí mật Khách sạn Á Châu, bóp con rắn của tôi lấy mật rắn của nó?”
Cô gái áo trắng lập tức tiến lên, báo cáo với ông ta: “Cô ta tên Uyển Thanh! Xuất thân cùng với trụ sở của chúng ta ở tại Mĩ, là một chuyên gia phân tích tâm lý ưu tú! Là lãnh đạo của bọn người áo đen, tới đây hỗ trợ chống lại chúng ta”
“Rượu đỏ bị cô ta và người xuống biển cùng nhau đánh tráo, cô đi một chuyến, cùng mang hai người bọn họ tới trước mặt tôi . . . . .” Ông ta sâu kín ra lệnh.
Vẻ mặt cô gái áo trắng kích động ngẩng đầu, nhìn ông ta, nói: “Ông chủ! ! Ngài để cho tôi đi ra ngoài?”
Ông ta im lặng.
Cô gái áo trắng nhìn một bên mặt của ông ta, sắc bén như dao cắt, cô lập tức gật đầu, cười nói: “Ngài yên tâm! ! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
***
Bên này vẫn là sáng sớm hôm sau ! !
Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường bệnh, lập tức mở mắt, nắm chặt một cái tay bên cạnh, kêu to một tiếng: “Khả Hinh! !”
Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, ngồi ở một bên, rất ghét bỏ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên giống như mới vừ tỉnh mộng, xoay người, không ngờ nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên giường, mình đang rất thâm tình nắm tay của người ta, anh kêu lên, cả người dựng tóc gáy, ghê tởm rút tay về đặt ở trước ngực, sợ hãi kêu: “Tại sao là anh?”