Chương 1246: KHÔNG THỂ NÀO!
Uyển Thanh nhanh chóng suy nghĩ vấn đề này, lập tức nhìn anh trai nói: “Chúng ta nghĩ xem! ! Chủ tịch Đường là Tổng Giám đốc ngầm của khách sạn! Lúc ấy tất cả tài liệu cung cấp cho cảnh sát, tất nhiên ông ấy đều rõ ràng! Nhất là hồ sơ cá nhân ! Nhưng mấu chốt là chủ tịch Đường là người bị nghi ngờ phạm tội! Cho nên dựa theo quy định pháp luật, chỉ cần cảnh sát có lệnh bắt hợp pháp hoặc lệnh lục soát, cũng có thể thu giữ tất cả tài liệu của ông ấy! Nhưng vấn đề là. . . Cách ngày hôm sau Chủ tịch Đường mới nhận tội, cho nên ông ấy có đầy đủ thời gian tiêu hủy chứng cứ! ! !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức mở chương trình giải mã camera P26 do Tô Lạc Hoành viết ra, nhìn thấy băng ghi hình số hiệu P26 bị cảnh sát niêm phong cất vào kho, anh lập tức dùng kỹ thuật máy tính tinh vi của mình, từ trong rất nhiều video của cục cảnh sát Tô Lạc Hoành coppy ra, tìm được băng ghi hình P26, lập tức kích động mở ra xem, lại nhìn thấy trong hình ảnh trắng đen cũng chỉ phát hình ảnh năm phút trước vụ cháy, ngay cả bóng người đi lại cũng không có, hai tròng mắt anh nhanh chóng lóe lên, thở dài một hơi. . .
Đúng lúc này, Mỹ Linh dừng động tác trong tay, đi tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, duỗi ngón tay di động hình ảnh kia, hình ảnh trong 5 phút cứ như vậy chậm rãi di chuyển, hai tròng mắt cô khẽ chuyển động, tỉ mỉ quan sát hình ảnh. . .
Lãnh Mặc Hàn biết cô là cao thủ máy tính đứng sau Tô Lạc Hoành, liền im lặng để cho cô nhìn.
Mỹ Linh nhìn hình ảnh kia qua một lần, lại phát lại một lần nữa, xem liên tiếp một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần. . . Cô lập tức nói: “Hình ảnh này có thể bị ghép! ! Còn có hình ảnh phủ lên ở một giây sau cùng! !”
“Cái gì?” Lãnh Mặc Hàn lập tức kinh ngạc nhìn Mỹ Linh, vội nói: “Làm sao cô biết?”
“Đồ chơi này chúng tôi thường chơi !” Mỹ Linh lập tức ngồi ở ghế sa lon bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, lại đưa tay gõ con trỏ trên bàn phím laptop, di chuyển hình ảnh từng chút từng chút, nói: “Anh xem đi! Hình ảnh này thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì! Chỉ là hình ảnh vô cùng bình thường! Nhưng đối với một cao thủ máy tính mà nói, anh ta có thể ghép hình ảnh trong ba phút với hình ảnh khác trong hai phút kế tiếp vào với nhau! !”
Lãnh Mặc Hàn lập tức nhìn Mỹ Linh, nói ngay: “Ý của cô là. . . Chúng ta giả thiết hình ảnh này chỉ trong năm phút! ! Sau đó ba phút đầu là hình ảnh chân thật, hai phút sau hình ảnh bị xóa đi, tiếp theo, sẽ ghép hình ảnh hai phút sau vào hình ảnh ba phút đầu! Hình ảnh này ghép thành một hình ảnh hoàn chỉnh năm phút đồng hồ!”
“Đúng vậy!” Mỹ Linh lập tức gật đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn vội nói: “Nhưng người này nhất định phải rất giỏi công nghệ mới có thể làm được điều này! ! Nhất là ở mười hai năm trước! Điều này cần lập trình rất hoàn chỉnh và chặt chẽ! !”
“Chúng ta có cách gì có thể chứng mình điểm này! ?” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhìn Mỹ Linh hỏi nhanh! !
“Đương nhiên là có cách! Chỉ cần chúng ta nghi ngờ nó là ghép! Hiện tại mọi người đều dùng công nghệ cao, chúng ta sẽ dùng lập trình tách nó ra, chỉ cần phát hiện trong quá trình lập trình phân tích, xuất hiện kẽ hở hoặc dừng lại, như vậy thì có thể chứng minh, đây là ghép!” Mỹ Linh vội nói.
“Mau! !” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ra lệnh cho Mỹ Linh!
Mỹ Linh mệt mỏi khó chịu thở phì phò, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi mới ngồi trước máy tính, nhanh chóng đưa hai tay ra, trước tiên tải bộ giải mã trong kho tài liệu của Tô Lạc Hoành, lại nhập hình ảnh vào, vừa nhập vào vừa nhấn cổ nói: “Lão đại! Chuyện này xong rồi, tôi muốn nghỉ phép! Mệt mỏi rã rời!”
Lãnh Mặc Hàn không có thời gian để ý tới lời của cô…, mà nhanh chóng nghiêng người tới, nhìn Mỹ Linh đã nhập lập trình giải mã trong màn hình máy tính, lúc này Uyển Thanh cũng nhanh chóng đến gần, xem hình ảnh này. . .
Trong màn hình máy tính, hình ảnh năm phút đang nhanh chóng di động, phần mềm này bắt đầu phân tích từ hình ảnh ở phút thứ nhất, dần dần giống như con trỏ di chuyển về phía trước, số liệu hết sức thuận lợi di động qua một phút, hai phút, ba phút, bốn phút. . .
Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh thất vọng nhìn hình ảnh này. . .
Mỹ Linh cũng lo lắng nhìn phần mềm phân tích hình ảnh bốn phút ba mươi giây, bốn phút bốn mươi giây, lập tức, số liệu chợt dừng lại, thậm chí đèn đỏ cảnh báo sáng lên, cô vội nói: “Trời ạ! ! Quả nhiên là ghép! ! Bên trong hình ảnh này chứa hình ảnh chân thật trong hai mươi giây! !”
Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh càng xác định Đường Chí Long không phải là thủ phạm chuyện này, bọn họ thở phào một hơi! ! !
Đúng lúc này Trương Thục Dao ngẩng đầu lên nhìn bọn họ nghi ngờ nói: “Nhưng mặc dù là như vậy! ! Hình ảnh này bị ghép, vậy có thể nói rõ điều gì? Hình ảnh chân thật khẳng định đã bị xóa bỏ rồi !”
Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh sâu kín quay mặt sang nhìn Trương Thục Dao nói: “Quả thật hình ảnh thật đã bị xóa bỏ rồi! Nhưng lại chứng minh một chuyện khác, chính là người biết được sự thật vụ cháy, ngoài thủ phạm, chủ tịch Đường, còn có người thứ ba, chính là. . . Kỹ sư máy tính!”
“Đúng vậy!” Trương Thục Dao cảm giác đầu óc của mình nhất định mệt muốn chết rồi mới không có nghĩ đến! !
“Nhanh lên! Chúng ta lập tức phải điều tra xem mười hai năm trước bên trong khách sạn có kỹ sư máy tính cao cấp nào hay không, hoặc sau khi vụ cháy xảy ra, tất cả nhân viên ra vào đại sảnh khách sạn, hoàn cảnh xuất thân tất cả phải kiểm tra thật rõ ràng rõ! Bởi vì sau khi vụ cháy xảy ra, cảnh sát đã niêm phong toàn bộ sự thật trong khách sạn, có thể ông ấy không có cách nào mang chứng cứ ra ngoài! Có thể người như Đường Chí Long, ông ấy muốn điều động một vài cao thủ máy tính tới bán mạng cho ông ấy, hoàn toàn có thể! !”
Thanh Bình đổ mồ hôi đầm đìa đã hoàn thành phần giải mã của mình, mới vừa muốn lấy hơi, lại nghe Uyển Thanh nói muốn điều tra gần ngàn người ra vào khách sạn ngày đó lần nữa, da đầu cô cũng sắp tê dại, trực tiếp muốn khóc nói: “Chị Uyển Thanh! Có thể mời thêm hai người đến giúp đỡ hay không?”
Uyển Thanh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Thanh Bình, yếu ớt nói: “Được! Mời thêm vài người đến giúp đỡ! Để cho cả thế giới cũng biết chúng ta trộm cắp cơ sở dữ liệu cảnh sát! Thậm chí còn xâm nhập vào hệ thống bí mật!”
“. . .” Thanh Bình chịu đựng không nói gì nhìn cô một lúc, liền không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, bưng ly cà phê uống một ngụm lớn, lúc này mới bắt đầu tiếp tục công việc! ! !
Uyển Thanh thừa dịp anh trai đang tranh thủ phân tích hình ảnh sau lưng người phụ bếp mười tám tuổi thì cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Mỹ Linh ở bên cạnh tiếp tục phân tích báo cáo, hỏi nhanh: “Còn bao lâu nữa, bên cô mới xong?”
Mỹ Linh vừa nhanh chóng hoạt động ngón tay, đổ mồ hôi đầm đìa vừa nói: “Vẫn còn rất sớm!”
Uyển Thanh không hỏi nữa, mà lại bắt đầu kiểm tra tất cả các loại số liệu một lần nữa. . .
Lúc này, thời gian bận rộn và căng thẳng vô tình trôi qua, thỉnh thoảng Uyển Thanh và Lãnh Mặc Hàn tạm dừng công việc, cầm bút lông dầu màu đen đi tới trước bảng vẽ, mang từng tình tiết vụ án suy luận phân tích lại lần nữa, lại thêm vào chi tiết mô phỏng của mình, bao gồm thư ký của Đường Chí Long v..v, còn suy đoán lúc ông có thể rời phòng làm việc, đúng là tâm trạng không tốt, bởi vì lúc ông đi khỏi, cánh cửa sau lưng cũng không có đóng lại. . .
Lãnh Mặc Hàn lấy thêm cây bút lông dầu màu đen, giả thiết cánh cửa này không có đóng, sẽ có thể có người đi vào hay không, nhưng thư ký trông chừng cửa chính phòng làm việc, không thể có người im hơi lặng tiếng đi vào. . .
Hai người cứ như vậy từ từ bắt đầu suy luận, phân tích, Trương Thục Dao cùng Mỹ Linh và Thanh Bình cũng nhanh chóng thao tác màn hình máy tính. . .
Thời gian trôi qua một chút, phía chân trời từ bầu trời tối đen đầy ánh sao lại đến sao mai sáng lên, Uyển Thanh vẫn cùng Lãnh Mặc Hàn phân tích các loại khả năng xảy ra vụ cháy, đến cuối cùng mặt của cô dần dần lộ ra một loại suy nghĩ đáng sợ, thậm chí cô cảm thấy trái tim giống như bị trúng đạn vô cùng buồn bực, tay cầm cây bút lông dầu màu đen, đứng ở trước tấm bảng trắng, nhìn tới trước sâu kín nói: “Tại sao Chủ tịch Đường muốn che giấu sự thật? Ông ấy liều chết cũng muốn che giấu sự thật, nếu như không có liên quan đến rượu đỏ, như vậy. . . nhất định có liên quan đến . . .Người thân nhất của ông ấy! Hiện tại chúng ta sẽ chờ hình ảnh cuối cùng xuất hiện, còn có xác minh kỹ cuối cùng về sư máy tính cho chúng ta! !”
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nặng nề, nhìn chăm chú cô!
Sáng sớm ánh thái dương xuyên qua tầng mây, chiếu rọi khắp nơi! Rèm cửa sổ trắng tinh phòng bệnh đột nhiên quét qua một tia nắng vàng rất chói mắt, rất chói mắt! ! !
Ở bên trong màn hình hai máy tính, sáng lên cảnh báo lập trình giải mã còn một phút cuối cùng sẽ kết thúc! !
Mọi người lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn vào hai máy tính, phần mềm giải mã bắt đầu từ sáu mươi giây, năm mươi giây, bốn mươi giây, ba mươi giây, hai mươi giây, mười giây. . . Chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một! ! ! !
Hình ảnh trong màn hình máy tính chợt sáng lên! ! !
“Soảng . . .” Năm ly cà phê nóng hổi lập tức rơi mạnh xuống mặt sàn, miểng thủy tinh cùng nước cà phê bắn tung tóe khắp nơi! ! Trương Thục Dao trợn to hai mắt, giống như bị kinh sợ lớn nhất trong cuộc đời, không thể tin nổi nhìn hình ảnh trong màn hình máy tính, cả người nhanh chóng rơi vào lạnh lẽo! ! Uyển Thanh cùng Lãnh Mặc Hàn nhìn hình ảnh này cũng lập tức hoảng sợ đến cứng ngắc tại chỗ, trái tim lạnh lẽo như vỡ ra! !
Tất cả chứng cứ và toàn bộ sự thật đã ghép hoàn chỉnh! !
“Không thể nào . . . ” Trương Thục Dao hoảng sợ đến kêu lên! ! ! !