Chương 1269: KẾT THÚC (CHÍN), ĐÓNG LẠI
Sảnh tiệc cung đình! !
Mười hai ngọn đèn lồng lưu ly Phượng Hoàng ấp lửa, trông rất sống động treo ở trong không trung, bắt đầu phát ra ánh sáng như pháo hoa, xoay tròn hết sức kinh ngạc lòng người, chiếu rọi cả đại sảnh xa hoa lộng lẫy rực rỡ, người chơi nhạc cung đình đang ngồi ở trong bình phong sợi hoa, nhìn về phía cảnh tiên mưa bụi mông lung bên ngoài màn lụa “Vân Ảnh Thường” cửa sổ sát đất, khảy khúc “Phi Ưng” giai điệu rung động lòng người, ba bàn tiệc khách quý ở trong đại sảnh, từng người thân phận hiển hách, cũng chia ra trò chuyện vui vẻ ở trong bầu không khí vui vẻ, Hoắc Minh nhanh chóng sai người đưa đến ghế dựa gỗ lê xung quanh cẩn Điền Bạch Ngọc, thật cẩn thận đặt xuống ở bên cạnh Ủy viên Trương, Trần Mạn Hồng cẩn thận đứng sau ghế, đưa ngón tay ngọc thon thon, bưng đệm ngọc ấm thêu hoa mẫu đơn đặt trên mặt ghế. . .
Quản gia hai nhà Tưởng Trang, Dì Lý cùng dì Chu cùng thật cẩn thận đỡ Đường Khả Hinh, để cho cô cẩn thận ngồi ở trên ghế dựa. . .
Đường Khả Hinh vẫn hết sức khó xử và căng thẳng đứng ở bên cạnh Ủy viên Trương, nhìn ba bàn tiệc trong đại sảnh một vòng, đều là các nhân vật hiển hách đang ngồi, trước hết chưa nói đến Tô Linh cùng Trang Ngải Lâm có thân phận thiên kim danh viện cao quý như nhau, riêng Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên chưa xuất hiện, chỗ ngồi cũng đã đặt xuống ở bàn ăn thứ hai, ngồi chung với đám người Tô Thụy Kỳ, nhân vật nho nhỏ như mình, thật sự không dám lỗ mãng ngồi ở bên cạnh nguyên thủ cao nhất, trái tim của cô dần dần buộc chặt, hai tròng mắt dịu dàng lại lóe lên ánh sáng hơi đè nén, có chút không biết làm sao. . .
Ủy viên Trương nhìn Đường Khả Hinh chậm rãi không chịu ngồi, khuôn mặt liền trực tiếp căng ra, hai tròng mắt sắc bén chăm chú nhìn cô, thâm trầm gần như ra lệnh nói: “Con còn đứng làm gì? Chú đã bảo con ngồi xuống! Thế nào? Ngại vị trí bên cạnh Ủy viên Trương tầm mắt không đủ trống trải để tỏa sáng rực rỡ? Nếu không. . . Chú đổi vị trí cho con? Vị trí của chú vẫn rất thoải mái!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức hoảng sợ đến sắc mặt thay đổi, vội vàng nhìn Ủy viên Trương giải thích nói: “Ủy viên Trương! Lời này của chú thật chế nhạo Khả Hinh rồi!”
“Ha ha ha. . .” Thủ tướng ngồi ở trên bàn tiệc, khó được lộ ra nụ cười thích ý, theo mọi người hết sức thú vị ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Nếu không. . . Khả Hinh tới ngồi chỗ Thủ tướng một chút, hiện tại Thủ tướng không làm quan nhẹ người, ngồi vào thoải mái!”
Lời này vừa nói ra, người cả bàn tiệc cũng rối rít nở nụ cười.
Tô Linh nghe lời của ông nội, cũng bật cười một trận, vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn ông nội nói: “Ông nội! Ông thiên vị! Giống như Khả Hinh ra đời chính là cháu dâu của các ngài! Bình thường ghế thái sư của ông, cháu cùng với Thụy Kỳ đụng cũng không được, nhưng “Tiểu Hinh Hinh” lại nằm ở trên ngủ không biết thoải mái đến cỡ nào! Xem như cháu hâm mộ! Chẳng lẽ đây là số mệnh đã định! ?”
Tô Thụy Kỳ lập tức bất đắc dĩ nhìn chị, ngượng ngùng đỏ mặt, bây giờ không có cách, nói: “Chị! Chị có thể đừng nhắc tới con vẹt của em hay không? Em đã buộc kín miệng của nó còn chưa được sao?”
“Ôi chao!” Tô Linh khó được vui vẻ, nở nụ cười nhìn em trai, không nhịn được trêu anh, cười nói: “Cậu đừng làm bộ làm tịch! Hôm nay cậu biết sắp tham gia bữa tiệc, có thể gặp được chủ tịch Đường, tây trang cũng thay ba bộ, vô cùng căng thẳng, tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu rất có dũng khí, không ngờ cậu lại cột chặt miệng của “Tiểu Hinh Hinh” rồi! ! Tại sao khổ như thế chứ?”
Tất cả người trong bàn tiệc, nghe nói như vậy đều cười ầm lên! !
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, mắc cỡ mặt nóng hổi đỏ bừng, lúng túng đến độ không biết nói gì cho phải.
Tô Thụy Kỳ lập tức khóc cũng không xong, cười cũng không được, ngồi yên ở trên bàn tiệc, bất đắc dĩ nhìn chị. . .
Phốc! !
Tô Linh lập tức không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, lúc này lại ngẩng đầu lên, theo không khí hào hứng, lại nhìn em trai nói: “Tôi nói em trai, nếu chị biết ông nội vốn là người thò khuỷu tay ra ngoài như vậy, ngay cả chỗ ngồi của ông cũng muốn để cho Khả Hinh ngồi, lúc tôi vừa kéo cậu tiến vào, không nên sợ mất mặt chen ngay bên cạnh chủ tịch Đường, không chừng cậu có thể kính ông ấy một ly rượu, tính xong tâm nguyện cho cậu!”
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn chị căng thẳng vẫn kêu lên: “Chị! Chị đừng không giữ miệng như vậy, chừa một chút mặt mũi cho em được không?”
“Chị đang giúp cậu tìm cơ hội! !” Tô Linh lại bật cười nhìn em trai nói: “Thật may lúc này Tổng Giám đốc Trang không có mặt, nếu cậu ấy có mặt, một chút cơ hội cậu cũng không có! 32 con “Tiểu Hạo Hạo” của người ta bây giờ còn nuôi dưỡng ở trong nhà của chúng ta, bởi vì ngày ngày ông nội của cậu thò khuỷu tay ra ngoài ngoặt đút ăn, không biết thoải mái đến cỡ nào! Nào có chỗ ngồi cho hai chúng ta chứ? Nhanh đi mời rượu chủ tịch Đường, bày tỏ tâm nguyện của cậu, chúng ta liền giải tán!”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại bật cười một trận.
Ủy viên Trương nghe Tô Linh trêu chọc, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra nụ cười hòa hoãn, nhìn con bé này, trầm giọng nói: “Tại sao chú nghe con bé Linh này nói chuyện rất chua! Nếu con cảm thấy vị trí của Ủy viên Trương thoải mái, bây giờ con cũng có thể tới đây ngồi!”
“Con mới không cần! ! Ngồi ở bên cạnh chú, ngay cả cơm cũng ăn không ngon!” Tô Linh lại bật cười một trận nói.
Mọi người lại cười ầm lên.
Tô Thụy Kỳ thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ ngồi tại chỗ, không biết nên làm sao mới phải!
Tô Linh ngồi tại chỗ, nhìn dáng vẻ đáng thương của em trai, lại bật cười nói: “Còn ngồi lỳ ở đây làm gì? ! Không mau đi qua mời rượu? Tổng Giám đốc Trang sẽ đến ngay! Nhanh lên!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại bật cười, Đường Chí Long bởi vì ở trong tù hơn mười năm, cũng không quá hiểu rõ chuyện tình cảm của con gái, nghe Tô Linh nói như vậy, có lẽ đã đoán được mấy phần, vẻ mặt liền lộ ra kinh ngạc, chậm rãi xoay người nhìn bàn tiệc của Tô Linh, một người thanh niên dáng dấp hết sức lịch sự, lễ độ đang ngồi đó, nhìn một bên khuôn mặt anh cũng cảm giác hai tròng mắt hiền lành, lộ ra rất nhiều lúng túng và ánh sáng kích động. . .
Lúc này Thủ tướng cũng mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn cháu trai nói: “Thụy Kỳ! Bác Đường của cháu đúng là một người hiển hách, càng là bạn cũ của ông nội, ly rượu này phải kính đấy! Tới đây! Đừng nhăn nhó!”
Đường Khả Hinh vẫn ngây ngô đứng ở bên cạnh Ủy viên Trương, từ lúc nảy đến giờ, cô cũng lúng túng, căng thẳng muốn chen vào một câu giúp Tô Thụy Kỳ, nhưng bởi vì Tô Linh nói khéo léo, một câu cũng không nói được, lúc này hai tròng mắt cô lộ ra một chút ánh sáng dịu dàng đau lòng, nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức không biết nên nói gì cho phải. . .
Tô Thụy Kỳ đang nghe ông nội căn dặn, vẻ mặt lại lộ ra lúng túng, mặc dù có duyên nhưng không thể thành người nhà với Đường Khả Hinh, nhưng anh vẫn kính trọng từng người bên cạnh cô, nhất là người cha hết sức quan trọng với cô. . . Hôm nay tới tham gia bữa tiệc, quả thật rất căng thẳng, mặc dù cảm giác này hết sức không thích hợp, nhưng vẫn khát vọng mình có thể chiếm được một chút cái nhìn tốt đẹp của ông. . .
Nghĩ tới đây. . .
Cả người anh hít sâu một cái, lúc này mới vươn tay, nâng nhẹ một ly rượu sake (rượu nhẹ), vẻ mặt lộ ra lúng túng và căng thẳng, chậm rãi đứng lên, trước mắt bao người, từ từ cất bước, hết sức cung kính lễ độ đi tới trước mặt Đường Chí Long. . .
Đường Chí Long nhìn Tô Thụy Kỳ thật bưng ly rượu sake đi tới, ông kinh ngạc nhìn con gái một cái, lúc này mới chậm rãi muốn đứng dậy. . .
“Chí Long! !” Thủ tướng mỉm cười nhìn Đường Chí Long nói: “Cậu là người lớn, lúc bọn trẻ mời rượu với cậu, làm gì có đạo lý cậu phải đứng lên? Cậu cứ ngồi nhận ly rượu này của nó!”
” . . .” Vẻ mặt Đường Chí Long lập tức lộ ra mấy phần lúng túng nở nụ cười, nhìn lão Thủ tướng nói: “Vậy làm sao có thể?”
Lúc này đôi tay Tô Thụy Kỳ đã cầm một ly rượu sake, hướng về phía Đường Chí Long, dùng thân phận con cháu, khẽ gật đầu, hết sức kính trọng lễ độ gọi: “Chủ tịch Đường! Hôm nay Thụy Kỳ mời bác một ly! Cảm ơn bác đã dạy dỗ Khả Hinh một người con gái rất tốt, trở thành hồng nhan tri kỹ của con. Con đã từng cùng cô ấy trải qua thời gian rất hạnh phúc và vui vẻ! Mặc dù tiếc nuối không thể theo cô ấy đến cuối cùng, nhưng cho dù như thế nào, con cũng chúc mừng cô ấy hôm nay rốt cuộc có thể cùng cha hưởng gia đình sum vầy! Tương lai có chỗ nào cần Thụy Kỳ quan tâm, Thụy Kỳ nhất định cúi đầu hết sức! !”
Đường Khả Hinh nghe mấy câu này, lập tức rất cảm động nhìn Tô Thụy Kỳ!
Đường Chí Long nghe lời nói hết sức chân thành, hai tròng mắt ông không khỏi loé lên, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc, nhìn người trẻ tuổi khiêm tốn lễ độ ở trước mặt. . .
“Chủ tịch Đường, mời bác!” Tô Thụy Kỳ hai tay nâng rượu sake, lại nhìn Đường Chí Long cung kính nói.
Đường Chí Long chăm chú nhìn Tô Thụy Kỳ một lúc, lúc này mới chậm rãi bưng rượu sake trước bàn, mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Khó được người vô cùng cao quý như cậu chủ Tô lại xem trọng Khả Hinh như vậy, đây là may mắn của Khả Hinh đây cũng là may mắn của nhà họ Đường chúng tôi! Cám ơn cậu nhiều năm qua đã chăm sóc cho nó. . . Hôm nay, tôi cũng mời cậu chủ Tô một ly! Để cám ơn cậu. . .”
Ông nói xong, cũng nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy, nâng ly rượu hướng về phía Tô Thụy Kỳ bày tỏ khen ngợi và giống như tri kỹ mỉm cười cụng ly. . .
Tô Thụy Kỳ cũng nở nụ cười bưng ly rượu sake, cung kính cụng ly với Đường Chí Long, cuối cùng người hai đàn ông hào sảng uống một hơi cạn sạch!
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cảm động nhìn cảnh tượng này, nhất là nhìn Tô Thụy Kỳ uống vào ly rượu, lộ ra đảm lược và khí phách của đàn ông, cô càng kích động. . .
Lúc này Tô Linh nhìn Tô Thụy Kỳ cùng Đường Chí Long uống cạn ly rượu xong, cô lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười căn dặn người trong khách sạn: “Tới đây! Đóng cửa sảnh tiệc này cho tôi!”
“Tại sao?” Mọi người nghe nói như vậy, cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn Tô Linh.
Tô Linh không nhịn được bật cười nói: “Cha vợ tương lai cùng con rể cũng đã uống rượu rồi, còn cần Tổng Giám đốc Trang làm gì? Đóng cửa lại, để cho cậu ấy không thể vào được!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười ha ha. . .
Hoắc Minh cùng đám người Trần Mạn Hồng ngây ngô đứng ở một bên, không biết nên làm sao mới phải!
“Đóng lại! !” Tô Linh ngẩng đầu lên, nở nụ cười lại ra lệnh: “Tôi cũng không tin Tổng Giám đốc Trang có ba đầu sáu tay, cửa đã đóng lại, cậu ấy còn có thể đi vào! Nếu như cậu ấy thật có thể nghĩ cách đi vào, tôi mới phục! !”
“Nếu em trai tôi thật có thể đi vào thì sao?” Lúc này Trang Ngải Lâm chen vô một câu, mỉm cười nhìn Tô Linh.
Tô Linh lập tức hết sức hào khí nhanh chóng nhìn Trang Ngải Lâm cười nói: “Nếu Tổng Giám đốc Trang thật có thể đi vào, Tô Linh tôi tặng cho Khả Hinh áo cưới có một không hai do 120 thợ mười hai nhạc phường của tôi cắt may thủ công! Cộng thêm 300 bàn tiệc cùng 12 bộ trang sức kim cương, ngọc bích!”