Chương 535: ĐẠT ĐƯỢC
“A . . . . . . . . . . ” Phòng ăn Bách Hợp truyền đến tiếng hoan hô.
Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, kinh ngạc nhìn tên của mình xếp vị thứ nhất trong màn hình máy vi tính, cô ngẩn người thật lâu thật lâu, cũng chưa tỉnh táo, chẳng qua cảm thấy tại sao trong vòng một tháng mình có thể kiếm được nhiều đơn rượu đỏ như vậy, cô đột nhiên có chút vội vàng xoay người, nhìn thực khách xung quanh phòng ăn hoặc đang thưởng thức rượu ngon, hoặc nhấm nháp thức ăn ngon, trò chuyện hết sức vui vẻ, nhất là nâng ly rượu đỏ, nhìn rượu đỏ thẫm bên trong, tất cả đều hưng phấn gật đầu, cảm thấy không tệ.
Làm sao có thể?
Đường Khả Hinh vẫn không thể tin được, khiếp sợ kêu nhỏ: “Làm sao tôi có thể tôi vô địch?”
Ellen tựa vào bên cạnh quầy bar, khuôn mặt lộ ra vui sướng, ngượng ngùng mỉm cười, dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại kinh ngạc nhìn thực khách, đối với thức ăn ngon mọi người cũng khen không dứt miệng, sau đó thưởng thức rượu ngon đều cảm thấy phối hợp không có gì bằng, bình thường, mỗi đêm sau khi phòng ăn kết thúc buôn bán, Ellen cũng sẽ nói với mình về cách nhìn của thế giới hiện đại đối với thức ăn ngon, hơn nữa dùng một loại suy nghĩ hết sức chuyên nghiệp, giảng giải cho cô: “Một người có hơn 10 ngàn vị giác, mà vị giác chủ yếu cảm thụ mùi vị, có bốn loại, ngọt, chua, đắng, mặn. . . . . . Khi bên trong thân thể chúng ta xuất hiện muốn uống vị ngọt, dấu hiệu chứng tỏ thân thể người này đã thiếu hụt nhiệt lượng, sinh ra vị chua, chủ yếu nhất là thân thể của cô cần thay thế mới hoặc có lẽ là thức ăn đã hỏng, vị mặn tức là trợ giúp cho cô giữ vững sự cân thăng bằng cơ thể. . . . . .”
Ellen giảng giải từng chút từng chút, Đường Khả Hinh nghe từng chút từng chút, phát hiện thức ăn ngon tiến bộ ngang hàng với thế giới, hơn nữa có lúc, thức ăn tiến bộ nhanh hơn so với thế giới.
“Đúng vậy. . . . . .” Ellen đồng ý cách nhìn của cô, nói tiếp: “Trên thế giới này, tràn đầy chính trị, âm mưu, tổn thương, chiến tranh, chiếm đoạt, chỉ có thức ăn, nó có thể tránh được nguy hiểm và sống trong tất cả hoàn cảnh, lấy thân phận của ‘Nghệ Thuật Gia’, không hề băn khoăn, thậm chí lấy kết hợp hoàn mỹ nhất đưa đến trước mặt mọi người và được mọi người chào đón.”
Đường Khả Hinh nghe nói như thế, đột nhiên hai mắt sáng ngời, kích động mỉm cười nhìn Ellen.
Ellen cũng nhìn cô, mỉm cười vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: “Thân ái, quý trọng phút giây cô có thể đối mặt với nghệ thuật hoàn chỉnh và tinh khiết nhất. Nó có thể làm cho người ta cởi mở, ở trong thế giới thức ăn ngon và rượu đỏ, phát huy sức tưởng tượng vô tận, trong quá trình này, sẽ không ai gò bó cô, càng không có người ngăn cản cô. . . . . . Cô hẳn là may mắn, cô yêu nó. . . . . .”
Đường Khả Hinh hết sức chắc chắn, biết ơn gật đầu, sau đó lơ đãng cúi đầu, từ trong tay anh nhẹ nhàng rút lại bàn tay nhỏ bé. . . . . .
Ellen im lặng nhìn cô, hai mắt hiện lên một chút nóng bỏng dịu dàng.
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên nhìn Ellen, mang theo một chút khổ não, cười nói: “Nhưng làm thế nào? Lúc hầu rượu, tôi không nói được tiếng anh. . . . . .”
Ellen nghe vậy, liền im lặng mỉm cười, thật dịu dàng đứng dậy, xoay người đi vào phòng bếp. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng cao gầy, dịu dàng của Ellen đi vào phòng bếp, lúc chợt anh xoay người, mất hồn nhớ tới bóng dáng một người khác, Ellen luôn chuyên nghiệp hơn so với anh, nhưng người kia nấu xong món ngon cho mình, lại làm cho cả đời mình thậm chí không quên được.
Ellen mỉm cười cầm một ly kem ba màu, bên cạnh cái ly cắm một đóa hoa hồng trắng tinh, đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, kể từ đêm hôm đó hai người cùng nhau đọc chuyện xưa của Jenny và hoàng tử, giống như hoa hồng trắng là đóa hoa duy nhất bọn họ có chung trong lòng.
“Nếm thử một chút. . . . . .” Ở trong vô số ánh sao lấp lánh, mang theo lạnh lẽo ban đêm, Ellen xuất hiện dưói ánh đèn hơi yếu, thật dịu dàng, mập mờ nhìn cô, giống như trong một chớp mắt sau đó, sắp cúi xuống hôn cô.
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh hết sức ảo não đứng dậy, đôi tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đã đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng cười nói: “Không được! Tôi không thể nếm đồ ngọt của anh, cũng không muốn nếm tất cả mọi thứ. . . . . .” Bởi vì cái loại cảm giác hôn gián tiếp làm cho cô mắc cở đỏ bừng mặt. . . . . .
“Tại sao?” Ellen đột nhiên đến gần cô, tay đã nhẹ kéo vòng eo của cô, cúi xuống, hai mắt dịu dàng nhìn cô.
“Không, không, không. . . . . . Ngủ ngon. . . . . .” Đường Khả Hinh lúng túng lập tức đẩy anh ra, xoay người đi tới gian phòng của mình.
Ellen cầm kem đứng ở sau lưng cô, mỉm cười hỏi: “Cô có hiểu không?”
Đường Khả Hinh đứng ở sau cửa phòng ăn, xoay người nhìn Ellen, mặc dù không hiểu toàn, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Để tôi xem một chút thôi. . . . . .”
Hôm sau.
Đường Khả Hinh mặc đồng phục nhân viên phục vụ, tâm trạng căng thẳng, thấp thỏm đứng ở cạnh cửa phòng ăn, nhìn hai người khách mỉm cười chào hỏi: “Hoan nghênh ghé thăm. . . . . .”
“Tôi cần một loại rượu tuyết lợi có mùi vị ngọt ngào, cám ơn. . . . . .” Khách đi vào, mỉm cười yêu cầu như vậy.
Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, liền bật cười, nói: “Vâng, lập tức chuẩn bị cho các cô.”
Cô dùng kinh nghiệm hầu rượu đã qua, nhìn hai người khách nữ người Anh, quần áo tùy ý, tay cầm túi xách, cứ rất đơn giản thoải mái ngồi xuống ghế, trò chuyện nội dung mình cũng không biết, nhưng có thể cảm thấy, tâm trạng của các cô vui vẻ, lập tức xoay người đi xuống hầm rượu, suy đi nghĩ lại trong chốc lát, rốt cuộc ở trong tầng tầng rượu nho trắng trên kệ, chọn một chai Valencia của Tây Ban Nha tươi vui tao nhã hơn so với rượu Reserva Syrah. . . . . .
Loại rượu đỏ này giữ vững truyền thống phương thức thu hoạch nho lúc rạng sáng, để cho lúc hái quả sẽ duy trì chất lượng nho cao nhất, bọt khí của rượu có màu vàng nhạt, có chứa dâu tây, táo, còn có một chút thạch trái cây, mùi vị đặc biệt, hương vị hết sức hết sức nhẹ nhàng, giống như viên đá trượt vào trong miệng của bạn, bởi vì đây là loại quả nho được chọn hái trong vườn nho, phương thức nghiền ép hết sức nhẹ nhàng, có lẽ bạn có thể cảm nhận trong quá trình này, thợ nấu rượu xem rượu là người tình của mình, thật dịu dàng. . . . . .
Đường Khả Hinh không lộ vẻ gì, trong quá trình ướp lạnh ruợu, để cho sinh viên Joey mới tới làm việc bán thời gian dạy cho mình giải thích bằng tiếng anh liên quan đến mùi vị rượu đỏ, đeo tai nghe, để cho cô phiên dịch cho mình khi khách cần bất cứ lúc nào.
Ellen hơi căng thẳng đứng ở trước quầy bar, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, dùng tiếng anh chuẩn bị xong, dựa vào trí nhớ hết sức tốt của mình, lặng lẽ giảng giải rượu đỏ bằng tiếng anh, sau đó đem chai rượu ướp lạnh cẩn thận đưa đến trước mặt khách, mỉm cười dùng khăn lông trắng, cẩn thận, dịu dàng lau sạch sẽ chai rượu ướp lạnh. . . . . .
Hai vị khách mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, bởi vì xem chuyên gia hầu rượu giải rượu, là một chuyện hết sức vui vẻ.
Đường Khả Hinh dùng ngón tay thon dài trắng nõn, chậm rãi xé bao bì kim loại trên chai rượu, sau đó theo đường vân bao bì, xé mở xong kéo bao bì xuống, nhìn dây kẽm đặc biệt quấn chặt nút chai rượu, cô nhìn một cái, liền hết sức bình tĩnh tay trái nắm chặt mặt chai, tay phải giật “Dây kẽm”, nhanh chóng giật xong, ngón cái tay trái đè nén nắp chai, dùng sức, dùng sức thật mạnh. . . . . . Cô cố ý làm ra vẻ thần bí, thông minh khéo léo nhìn hai vị khách. . . . . .
Hai người khách nữ, nhìn cái chai trong tay cô, có chút căng thẳng.
“Now, we withess the miracle of the moment. . . . . .” (Hiện tại là lúc chúng ta nhìn thấy kỳ tích. . . . . . )” Đường Khả Hinh lại lấy vẻ bí ẩn, nhìn hai người khách, vẻ mặt khoa trương, cười nói.
Hai người khách nhìn vẻ mặt cô nhẹ nhõm, cũng không nhịn được nở nụ cười, bởi vì mở rượu (tức là sâm banh chúng ta thường uống, ở nước ngoài, bình thường sẽ không lãng phí bọt khí, những bọt khí mới là linh hồn của sâm banh. . . . . . ), là một học vấn, nếu như mở không được, bọt khí sẽ phun ra. . . . . .
Đường Khả Hinh khẽ nâng nụ cười nhẹ nhõm, nhưng ngón cái tay trái lại đè nút chai rượu, ngón trỏ nắm chặt mép nút chai rượu, tay phải giống như tìm tòi nghiên cứu, nhẹ dịu dàng xoay thân chai, xoay từ từ. . . . . . Rốt cuộc một tiếng xì nhẹ nhàng vang lên trong tay Đường Khả Hinh. . . . . .
“Hả?” Ánh mắt Đường Khả Hinh đột nhiên sáng lên, cố ý kinh ngạc nhìn chai rượu nhạt bay ra sương mù giống như tấm sa của công chúa, cười một tiếng, hài lòng thoải mái mở nắp chai trong tay, nhẹ nhàng xoay tròn trước mặt khách, bọt khí trong chai rượu giữ lại trọn vẹn. . . . .
“Ồ. . . . . .” Hai người khách nữ rối rít vỗ tay nở nụ cười, cảm thán.
Đường Khả Hinh cũng cười, lập tức bảo Niky đưa tới hai ly Tulip, cũng không nói gì, chỉ đưa tất cả ngôn ngữ của mình vào trong rượu, rót chút rượu màu vàng kim vào trong ly, chờ đợi bọt khí nhỏ nhỏ đáng yêu dần dần giảm bớt, lại châm đến bảy phần, để bọt khí có đầy đủ không gian bay lên, cô mới mỉm cười, dùng tiếng anh mình mới vừa chuẩn bị xong mỉm cười nói với khách: “Listen to the whispers of sparking wine, like happy fish. . . . . .” (Hãy lắng nghe âm thanh của bọt khí đáng yêu một chút, cực kỳ giống con cá nhỏ vui sướng. . . . . .)
“Thank you. . . . . .” Khách lập tức bị lây nhiễm Khả Hinh, vui vẻ nở nụ cười, nâng ly rượu trước mặt, hớp một ngụm nhỏ, liền hết sức kinh ngạc vui vẻ gật đầu, nói: “Great. . .”
“Thank you, please enjoy it…” (Mời từ từ thưởng thức. . . . . .) Đường Khả Hinh mỉm cười nói xong, trong thoáng chốc xoay người, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, căng thẳng đến trên trán đổ mồ hôi, vừa lau, vừa lấy tay quạt khuôn mặt nhỏ bé của mình. . . . . .
Ellen nhìn về phía bộ dáng Đường Khả Hinh, đột nhiên giống như một người chồng, cúi xuống cưng chiều, ngượng ngùng nở nụ cười.
“You are great! !” Niky thật sự là cảm thấy cô thật giỏi, sáp tới gần cô, vui vẻ nói.
Đường Khả Hinh cũng không khỏi buông lỏng nở nụ cười, chính thức hiểu, thì ra mới thật sự là ngôn ngữ của rượu, giống như đầu bếp, ngôn ngữ trực tiếp nhất là thức ăn ngon, chỉ cần mình hiểu rượu đỏ, quá trình hầu rượu sẽ hoàn mỹ, thậm chí thắng được rất nhiều ngôn ngữ, cô lập tức hào hứng phấn họi to: “Bruce!”
“Hi! !” Bruce nhanh chóng từ phòng ăn đi ra, nhìn Khả Hinh, trong long có chút sợ hãi, bởi vì cô gọi mình lớn như vậy, nhất định có chuyện, quả nhiên. . . . . .
Đường Khả Hinh rất gấp gáp nhào tới trước mặt của Bruce, hai tay nắm chặt cánh tay của ông ta, giống như con gái nhìn cha, tìm được điểm mấu chốt buôn bán, cười nói: “Here are the magic school? (Xung quanh đây không phải có trường học phép thuật sao?)
Bruce nghe lời này, lập tức sụp đổ kêu lên: “Baby, this world without harry potter, like your country without sun wukong! (Bảo bối, trên thế giới này không có Harry Potter, giống như đất nước của cô không có Tôn Ngộ Không. . . . . ).
Kể từ lúc Đường Khả Hinh học được mấy phần tiếng anh, lại ỷ vào Ellen biết tiếng Trung, liền dùng tiếng anh hết sức nát, nói gạt bọn họ, Trung Quốc có một con Khỉ đột, có 72 phép biến hóa, đánh chết tất cả thần tiên trên trời. . . . .Nhưng Niky và Bruce đều không tin, trong suy nghĩ của bọn họ, Lý Tiểu Long và Thành Long đã quá lợi hại! Bọn họ cũng cảm thấy, Thần Tiên không thể nào bị đánh chết, giống như Jesus là thượng đế, mãi mãi sẽ không bị đánh ngã, bọn họ cảm thấy người Trung Quốc thật sự rất đáng sợ).
“No! !” Đường Khả Hinh kiên trì ý kiến của mình, quen dùng tiếng anh với ông ta, vội vàng nói: “Ông nhất định phải đi học phép thuật, khách nhất định sẽ thích xem! ! Ông phải đi học mấy loại phép thuật, ví dụ như đưa tiền xu vào trong ly, sau đó biến 100 pound, từ trong tay của ông, vào trong túi tôi . . . . . giống như vậy! !”
“What?” Bruce nhìn cô, kích động kêu to, mặc dù ông ta không hiểu, nhưng ông ta cảm thấy cách nhìn của Đường Khả Hinh, nhất định rất đáng sợ.
“Cứ làm như thế! !” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, lập tức đi tìm Joey, thừa dịp tạm thời vắng khách, bảo Joey dạy cho mình giải thích rượu đỏ sắp giới thiệu trong ngày hôm nay bằng tiếng anh, hết lần này đến lần khác cô không sợ khó khăn, mặc kệ đang làm gì, cầm khay, rửa đĩa, hay cắt cỏ dại đều học, chờ đến có khách tới, lập tức tiến lên hầu rượu. . . . . .
Ellen đứng ở một bên rất im lặng nhìn cô, thật rất ít thấy một cô gái tích cực như vậy, cô giống như có mãi mãi phát huy không hết trí tuệ và nhiệt tình, khi khách đưa ra thực đơn món ăn thì cô lập tức mỉm cười nhận lấy, thật cẩn thận hỏi thăm khách có hài lòng rượu hay không? Khách ngẩng đầu lên, hỏi Đường Khả Hinh có loại gì tốt giới thiệu thì cô lập tức trước nói ra bốn loại món ăn ngon và rượu đỏ đại biểu cho phòng ăn, để cho khách chọn lựa, họ im lặng thì cô lập tức dùng tiếng anh nói: “Tôi tin tìm được một loại rượu hoàn mỹ thì cần phải có thời gian và duyên phận . . . . . . Chúng ta dùng trước rượu tuyết lợi thích hợp sau giữa trưa đến hoàng hôn, như thế nào? Giống như dạo chơi ở Cambridge mê người, sau đó nghe theo món ngon chỉ dẫn, chúng ta lại chọn lựa loại rượu tiếp theo?”
Những người khách thoải mái cười rộ lên, gật đầu.
“Xin chờ một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh xoay người, lại thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười đi tới hầm đất! !
Ellen đau lòng lại cảm động, thưởng thức nhìn cô gái kia, nghĩ tới mỗi lần cũng đều cảm thấy mình không thể nào nhiệm vụ hoàn thành, nhưng mỗi lần cô đều hoàn thành, hơn nữa hoàn thành hết sức kinh hiểm và tốt đẹp.
Cứ như vậy ngày từng ngày từng ngày trôi qua, trong thời gian suốt cả một tháng, mỗi ngày cô gái này chỉ ngủ hai ba giờ, mỗi ngày tăng thời gian học tất cả loại rượu đỏ và Whisky dưới hầm đất, gần như mỗi ngày, trong miệng đều là tiếng anh mọi lúc, ra khỏi miệng chính là giới thiệu loại rượu của phòng ăn, có lúc mọi người đều nghĩ năng lượng của cô từ đâu mà có, rồi lại thương tiếc cô thường rửa chén đĩa trong phòng ăn, vừa nằm trên bàn học tiếng anh, không nhịn được mệt mỏi ngủ mất. . . . . .
Trời ạ, thành công đến như vậy, cô thật sự thông minh hoàn thành hầu rượu ở đất khách quê người, hơn nữa bây giờ gần như đã có thể có đầy đủ đơn rượu giới thiệu cho khách, nếu như không hiểu, Joey sẽ ở sau lưng hướng dẫn biểu đạt ý muốn của khách, cô lập tức dùng tiếng anh để diễn tả món ăn và rượu đỏ của phòng ăn nói cho khách, dĩ nhiên, nếu như người ta thảo luận về học viện Oxford, Harry Potter làm thế nào để chiến thắng Voldemort, còn nói Cambridge tồn tại rất nhiều linh hồn bay trong bầu trời xinh đẹp, độ sâu tiếng anh bay đầy trời, cô dĩ nhiên không hiểu. . . . . .
Thành công, luôn dành cho người có chuẩn bị!
Một tháng trôi qua, Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn trong màn hình máy vi tính, mình có thể đạt được vị trí hạng một, thật sự bất ngờ, một loại xúc động thật sâu làm cho hai mắt cô đỏ bừng.
Bruce vui sướng mang tin tức tốt này, thông báo cho khách ở phòng ăn, tất cả mọi người đều rối rít vỗ tay cười vui, để bày tỏ chúc mừng, thậm chí có một số sinh viên làm quen với Ellen cũng yêu cầu người đàn ông này hôn cô gái mình yêu thích một cái.
Ellen không nhịn được đỏ mặt, lúc mọi người ồn ào một hồi, lúc Đường Khả Hinh còn đắm chìm trong vui sướng thì đột nhiên vui vẻ mà ngượng ngùng tiến lên, ôm chặt cô gái vóc người nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt, tay nhẹ nắm cái ót cô, nhẹ nhàng kéo thân thể mềm mại của cô, cưng chiều và chúc mừng.
Đường Khả Hinh thoáng đỏ mặt! !
“Oa ồ! !” Tất cả thực khách, bao gồm Bruce và Niky, còn có bọn Sophie rối rít vỗ tay cười đùa muốn tác hợp cho bọn họ! !
“Không nên ồn ào!” Đường Khả Hinh lập tức muốn đẩy anh ra, lại bị Ellen ôm vào trong lòng, trước mặt người cả phòng ăn, anh cúi xuống mặt tựa vào trên vai của cô, ngượng ngùng mỉm cười cảm động nói: “Ok. Congratulations, all of this, you should have……including the blue sky, white clouds, sweet wind, and lili restaurant, and we. . . . . .” (Được rồi, chúc mừng cô, tất cả mọi thứ cô phải nhận được, bao gồm trời xanh mây trắng, gió ngọt ngào, phòng ăn Bách Hợp và chúng tôi . . . . . )
“Really? Including you?” (Có thật không? Bao gồm cả anh?)
Ellen dịu dàng nhìn cô, hai mắt hiện lên một chút ngọt ngào và mập mờ, bật cười nói: “Yes!”
Đường Khả Hinh nở nụ cười cảm động, nhìn về phía màn ảnh máy vi tính trung mình lấy tư thái chú ngựa ô xuất hiện, màu sắc hình ảnh rõ nét, ánh nắng mặt trời rực rỡ, bối cảnh một vùng xanh đậm đỏ tươi, mình mặc đồng phục, đứng ở trước ống kính, rất tự tin và nhiệt tình, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu giống như lúc mười chín tuổi, trong lòng của cô lại không khỏi đau xót, chôn mặt trong ngực Ellen, có chút kích động và mệt mỏi suy nghĩ, bởi vì con đường này thật mệt mỏi, đi rất không dễ dàng. . . . . .
Càng nghĩ càng kích động. . . . . . Cô lại nắm chặt cánh tay Ellen, cúi đầu khe khẽ nức nở, nước mắt từng viên chảy xuống, cuối cùng thật nhớ cha mẹ, thậm chí nhớ Nhã Tuệ, không nén được, nức nở kích động co quắp khóc! !
Ellen cảm thán khoảng thời gian này cô khổ cực và nặng nề, còn có vô hạn áp lực, cô gái nhỏ, một đường khó khăn đi tới, thật rất không dễ dàng, lại đau lòng ôm chặt thân thể run rẩy của cô, khẽ vuốt phía sau lưng của cô, nở nụ cười cảm động.
Trung Quốc, Tổng Công ty Hoàn Cầu! !
Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên không thể tin nổi nhìn cô gái trong màn hình, chừng hai mươi ba tuổi, nhìn ống kính nở nụ cười thuần khiết, không thể tin cô vượt qua mọi người, giành được chức vô địch! ! Không thể nào! ! !