Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 874: XEM CÔ LÀ PHỤ NỮ

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, tâm trạng của tân khách có mặt đều vui vẻ, cùng hưởng hết bữa ăn tối, có một số tân khách, ở trong bầu không khí náo nhiệt, đi tới đầu bàn tiệc, quan sát từng đóa hoa mẫu đơn khí phách, xinh đẹp quyến rũ, tỏa hương thơm thật sự mê người, bọn họ cũng không khỏi cảm thán, cho dù hoa tươi từng đóa nở rộ xinh đẹp, nhưng chỉ có mẫu đơn là quốc hoa.

Lúc này Tiêu Đồng, thay một cái váy ngắn cúp ngực màu vàng, bên hông đeo đai lưng màu vàng thật to, chải tóc đuôi ngựa thật cao, mang giày cao gót màu trắng, lộ ra vóc người người mẫu hấp dẫn, tay cầm túi xách màu trắng, mỉm cười đi vào hiện trường bữa tiệc.

Vừa vặn vào lúc này Tô Lạc Hoành đã giúp công việc xong, từ phía sau đi đến tìm ăn, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Đồng ăn mặc hấp dẫn và xinh đẹp quyến rũ như vậy, đi vào bữa tiệc, anh ơ một tiếng, có chút kinh ngạc đi tới, nhìn cô bật cười: “Hôm nay Tiêu Đồng của chúng ta có chuyện gì vậy? Bình thường là đàn ông một mình, hôm nay có thể ăn mặc hấp dẫn xinh đẹp như vậy? Lão đại của cô sắp xếp cho cô xem mắt à?”

“Đi đi đi! Động một chút là đàn ông, là anh em! ! Cứ mãi xem bà cô đây là đàn ông! Thứ làm cho người ta chán ghét!” Tiêu Đồng không nói hai lời, liền tức giận đi vào, chuyện lần trước mình bị đẩy, còn chưa quên ! !

“Này, này, này!” Tô Lạc Hoành lập tức nắm cổ tay Tiêu Đồng, lại bật cười nói: “Cô nói lời này. . . . . . Nếu tôi thật xem cô là phụ nữ, cô chịu được sao?”

“Phi! !” Tiêu Đồng lập tức tránh khỏi tay của anh, tức giận nói: “Các người đều là cầm thú, không phải thứ gì cả! ! Chà đạp nhiều người như vậy, còn dám tới ăn đậu hũ của tôi !”

Cô lập tức muốn đưa tay đánh anh! !

“Ôi! Đừng đánh, đừng đánh! Đến đây! Tôi dắt cô đi vào!” Tô Lạc Hoành nói xong, không nhịn được bật cười muốn nắm tay của cô. . . . . .

“Tránh ra! Cẩn thận tôi lại nói cho lão đại, trừ tiền lương của anh nửa năm đến một năm!” Tiêu Đồng vừa đẩy Tô Lạc Hoành ra, tức giận nói: “Xem tôi..tôi đánh chết anh không! !”

Cô nói xong, cũng bước nhanh vào hiện trường bữa tiệc! !

Tô Lạc Hoành đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tiêu Đồng cao gần 1m70, xinh đẹp động lòng người, nhất là đai lưng màu vàng ôm vòng eo hết sức thon thả, chân dài gợi cảm trắng nõn làm cho người suy nghĩ lung tung, anh không nhịn được bật cười, vội vã đi theo vào.

Đám người Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt đang trò chuyện vui vẻ, lúc này thấy Tiêu Đồng mới làm xong việc, thay trang phục khác ngồi vào chỗ, bọn họ rối rít kêu lên, bật cười: “Ôi chao! Tối hôm nay Tiêu Đồng của chúng ta thật xinh đẹp!”

Tiêu Đồng mím chặt đôi môi, nheo mắt cười đi tới, nhìn mọi người một vòng, mới hỏi: “Lãnh Mặc Hàn đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”

“Ngày ngày cô kêu anh ấy làm gì?” Lâm Sở Nhai kéo cô ngồi xuống, cố ý muốn trêu chọc cô! !

“Chỉ có anh ấy mới nói lời thật với tôi! Tối nay có phải tôi thật xinh đẹp hay không!” Tiêu Đồng không nhịn được vui vẻ cười nói.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, vừa nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh đang ngồi ở bên cạnh, hơi nghiêng người nhìn đồng nghiệp, mỉm cười lắng nghe, có lẽ bởi vì bị cảm cho nên khuôn mặt có chút tiều tụy, thỉnh thoảng còn cầm khăn giấy lên, lau nhẹ lỗ mũi, cô cảm thấy hơi choáng váng. . . . . .

Lúc này, Tô Thụy Kỳ rốt cuộc nhận lấy một hộp gỗ màu đỏ thẫm do Tịnh Kỳ sai người đưa tới, mỉm cười đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, có vẻ hơi thần bí ngồi ở bên cạnh cô, đặt cái hộp gỗ đỏ ở trên bàn.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bên cạnh, tròng mắt hơi híp.

“Đây là cái gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn cái cái hộp gỗ đỏ xinh đẹp, khắc hoa hết sức đẹp mắt.

Tô Thụy Kỳ khẽ nhếch nụ cười, thật cẩn thận mở nắp hộp gỗ đỏ ra, mới sâu kín nói: “Lúc anh còn nhỏ, thật ra đặc biệt sợ đắng, càng không thích uống thuốc, bị cảm mạo nóng sốt cũng không tin vào viên thuốc, luôn ngậm gốc hành tây, cho nên mẹ anh nói anh, trời sinh sẽ làm bác sĩ.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được bật cười.

Tô Thụy Kỳ có chút ngượng ngùng, tiếp tục cười nói: “Nhưng ngã bệnh thì phải đi bác sĩ khám bệnh và uống thuốc, chỉ dựa vào mấy cọng hành tây, cũng không giúp được gì, khi đó mẹ anh liền gọi phòng bếp làm cho anh một món tráng miệng, nhưng thật ra là nấu cho anh một chén canh giải nhiệt bao gồm bách hợp, hạt sen chờ các vị ngọt khác, hết sức ngọt ngào ngon miệng. Hôm nay anh thay đổi một chút, đưa cho em một phần thế này. Đừng ghét bỏ, ngoan ngoãn uống đi.”

Anh nói xong, liền cầm một chén màu trắng giống như thạch trái cây, trên mặt điểm một chút nước ép anh đào, đặt xuống ở trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cảm thấy kinh ngạc nhìn một chén thạch trái cây trong suốt bày ở trước mặt mình, bay ra mùi hương các loại trái cây, đặc biệt còn có một chút mùi thơm nước dừa và tổ yến, cô không nhịn được cười, nói: “Trời ạ! Ngửi cái này cũng cảm giác ăn thật ngon rồi. Đây là thuốc cảm sao? Thuốc cảm gì chứ ?”

Khả Hinh giống như đứa bé, nhìn Tô Thụy Kỳ kinh ngạc hỏi.

Tô Thụy Kỳ lại nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Em ăn nhanh là được, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Đường Khả Hinh có vẻ ẩn nhẫn cúi đầu nở nụ cười.

“Mau ăn đi. . . . . . Nghe lời. . . . . .” Tô Thụy Kỳ vươn tay, vén nhẹ một chút tóc trên trán cô, ngón tay tiếp xúc với hoa nhỏ màu trắng bên tóc mai, cũng cảm thấy lòng bàn tay mềm mại, ấm áp.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, liền ho nhẹ hai một tiếng, mới cầm muỗng lên, múc nhẹ một chút thạch cái cây bỏ vào trong miệng, chợt cảm thấy vị chua chua ngọt ngọt hết sức mát mẻ thấm vào lòng, cô có chút vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Ăn thật ngon.”

Tô Thụy Kỳ lập tức nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên cầm một phần beefsteak nướng sốt tương, bỏ vào trong miệng, nhai không có chút mùi vị nào, nhìn Đường Khả Hinh ở cách đó không xa, vừa dịu dàng ăn thạch trái cây, vừa nhìn Tô Thụy Kỳ dịu dàng nở nụ cười, làm người ta nhìn thấy thương tiếc. . . . . . Hai mắt anh lóe lên, im lặng cầm một ly rượu đỏ, uống một hớp lớn, nuốt xuống một đống khổ sở!

Bọn Tô Lạc Hoành nhìn thấy dáng vẻ Trang Hạo Nhiên căng thẳng mất hồn, lại nhìn dáng vẻ Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh ngồi chung một chỗ, trò chuyện vui vẻ, bọn kêu lên một tiếng, bật cười, bất đắc dĩ nói: “Nếu như là Cậu chủ Tô, thật đúng là không có cách nào, anh ấy đã từng cứu mạng của Tiểu Đường, thậm chí tái tạo cho cô ấy khuôn mặt mới. Lão đại chúng ta không thể dùng thủ đoạn hèn hạ !”

Mọi người cùng nhau bật cười.

“Đi đi đi! !” Trang Hạo Nhiên trừng bọn họ, lại im lặng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ăn xong thuốc giải cảm, giống như có chút không cẩn thận, thiếu chút nữa bị sặc. . . . . .

Tô Thụy Kỳ lập tức đưa khăn giấy cho cô.

“Cám ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi dịu dàng nhận lấy khăn giấy, ho nhẹ mấy cái, ăn thạch trái cây tươi lạnh, chợt cảm thấy lỗ mũi có chút thông suốt, liền nhìn Tô Thụy Kỳ khẽ mỉm cười.

Tô Thụy Kỳ cũng nhìn cô, dịu dàng mỉm cười.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, lạnh lẽo giống như trái tim trong bóng tối.

Một đóa hoa mẫu đơn đang đón gió hơi đung đưa, trong lúc này nhụy hoa hơi vàng khẽ lóe lên ánh sáng khác với nhụy hoa khác. . . . . .

Biệt thự!

Gió thổi thật to, cây cối lay động, người giúp việc nghe nói cậu chủ cần nghỉ ngơi, liền kéo rèm cửa sổ lên, im lặng lui ra ngoài.

Trên mặt Tần Vĩ Nghiệp lộ ra vẻ lo lắng, chậm rãi cất bước đi vào phòng đọc sách, tại vị trí kính toàn thân nhấn nhẹ một cái ống đựng bút, tấm gương xoay tròn, cửa phòng bí mật mở ra, anh lặng lẽ không tiếng động cất bước đi vào, bên trong có hai người áo đen, ngồi ở trước máy vi tính, nhanh chóng hoạt động ngón tay, không ngừng gõ bàn phím, anh ngưng mặt đứng ở phía sau hai đàn ông, thấy trong màn hình rất đông đúc, tối nay có một bóng dáng xinh đẹp nhất cũng thuần khiết nhất, anh sâu kín nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh ở trong màn hình nhỏ, cầm khăn giấy, khẽ ho khan, anh nhất thời cảm giác mình giống như đàn ông dũng mãnh, không nhịn được vươn tay, chống nhẹ màn hình, ngón cái sờ theo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sâu kín, mê luyến nở nụ cười, hai mắt lộ ra ánh sáng có chút quỷ dị. . . . . .

Hai người trong bóng tối, nói nhanh: “Trước mắt chính phủ cùng tổ chức người áo đen đang cố hết sức phá giải mật mã, dò xét tình huống thứ ba! ! Tôi sợ hệ thống theo dõi của chúng ta chống đỡ không được lâu! Nếu như muốn hành động thì phải nhanh một chút! Tăng thêm lượng đường vào sâm banh một lần nữa, có tác dụng đâm vào mạch máu con người, nhẹ thì khó giữa được khuôn mặt! Nhưng thời gian nó nổ chai, chúng ta không nắm giữ được! ! Tối nay xác định hành động của bọn họ rồi !”

Tần Vĩ Nghiệp im lặng không lên tiếng, vẫn mê luyến nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Người ở trong bóng tối, ngẩng đầu lên nhìn Tần Vĩ Nghiệp!

Lúc này, sắc mặt Tần Vĩ Nghiệp mới dịu lại, sâu kín nhìn hình ảnh Tô Thụy Kỳ mỉm cười bên trong màn hình máy vi tính, lạnh lùng vô tình nói: “Tối nay hành động, không phải tôi . . . . . thì là anh ta!”

Nói xong, gió lập tức nổi lên giống như ma quỷ hiện, cả Khách sạn Á Châu ở trong cơn gió lớn dần, mưa phùn cũng phất phới bay.

Trong bóng tối, bầu trời thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, mắt thường không cách nào dò xét, mười mấy điểm đen theo gió thổi khổng lồ, trong tay cầm dây dù nhỏ, nhanh chóng bay tới nóc tòa nhà chính phủ ! !

Chợt đưa mắt nhìn sang, khắp bầu trời tăm tối, không có một chút khác thường ! !

Mỹ Linh cùng rất nhiều tay sung bắn tỉa, đồng thời đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ, nghiêng mặt híp mắt nhắm ngay tòa nhà chính phủ ở đối diện, tất cả cánh cửa sổ, tất cả tường rào lầu cuối, đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, trán của cô rơi mồ hôi lạnh, sâu kín nói: “Rốt cuộc tôi cảm thấy có chút không ổn! !”

Uyển Thanh cũng lập tức đi tới trước cửa sổ sát đất, cầm máy theo dõi từ xa, nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh trong bóng tối, cảm giác tất cả đều đã bố trí canh phòng nghiêm ngặt, nếu như tối nay bọn họ muốn hành động, rốt cuộc phải bắt đầu từ nơi nào?

Kho rượu! !

Đường Khả Hinh đã ăn thạch trái cây ướp lạnh, chỉ tán gẫu mấy câu với Tô Thụy Kỳ, vẫn nhanh chóng trở lại kho rượu, giám sát tình hình, tối nay “Băng bươm bướm” của Bác Dịch rất được hoan nghênh, cho nên trên kệ rượu vang sủi bọt, “Băng bươm bướm” từ từ dùng hết, còn dư lại 20 chai cuối cùng! Cô nhìn một cái, liền nói với Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh?”

“Vâng!” Tiểu Thanh mỉm cười đi tới, nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Chị có căn dặn gì?”

“Bữa tiệc sắp kết thúc rồi, sau đó là tiệc rượu nho nhỏ, cô mang 20 chai rượu vang sủi bọt đi ra cho ướp lạnh trước đi. . . . . .” Đường Khả Hinh căn dặn.

“Vâng !” Tiểu Thanh đáp lời, lập tức căn dặn nhân viên phục vụ sau lưng tới mang rượu! !

Ba nhân viên phục vụ lập tức đẩy xe thức ăn và thùng đá đi tới kệ rượu, cầm từng chai “Băng bươm bướm” thật cẩn thận bỏ vào trong thùng đá, lại chậm rãi đẩy đi ra. . . . . .

Người nhân viên phục vụ cuối cùng đứng ở trước kệ rượu, nhìn thấy một chai rượu vang sủi bọt cuối cùng, đặt ở trong một góc tối nào đấy, anh ta lập tức cuối người xuống, cầm chai rượu này cắm vào trong thùng đá, rồi đẩy đi ra ngoài! !

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, từng bước từng bước kiểm tra, sau đó cầm máy điện đàm, nói: “Phải theo dõi toàn diện tình hình rượu, không thể có chậm trễ!”

“Vâng! !”

Một nhân viên phục vụ sau cùng đón bồng bềnh mưa phùn, đẩy xe thức ăn đi vào sảnh tiệc, vẻ mặt lộ ra bình tĩnh, từng bước từng bước đi tới phía trước. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK