Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 876: HAI CHAI

Sân thượng, không trung gió thổi thật lớn ! !

Mười mấy dạ hành nhân nhanh chóng tung người tựa vào lối vào cửa chính sân thượng, người cầm đầu cầm máy vi tính mini, ngón tay nhanh chóng hoạt động, muốn phá giải mật mã máy theo dõi, trong bóng đêm chỉ có một chút ánh sáng đang nhanh chóng di động, vô hạn con số đang không ngừng di động! !

Tô Lạc Hoành vừa ăn món tráng miệng, vừa đang trêu chọc Tiêu Đồng!

Thỉnh thoảng Tiêu Đồng đẩy anh ra, giả vờ muốn đánh anh!

Trong bữa tiệc, hai nhân viên phục vụ, một nam một nữ, nhìn chòng chọc chai rượu vang sủi bọt đã làm ký hiệu, hết sức chậm rãi mang các loại trái cây, tiếp tục đặt xuống bàn, tai nghe mini trong lỗ tai xuyên qua băng tần khách sạn, thông báo tin tức, máy rung mini đã đặt ở trong giấy bạc phía dưới thân chai, tùy thời cơ mà hành động. . . . . . Cô nhàn nhạt nở nụ cười, bưng một ly rượu trái cây kiwi với các loại màu sắc rực rỡ, thật cẩn thận đặt xuống ở trước mặt của Như Mạt, cầm bật lửa chậm rãi điểm lên ly rượu, nhìn ngọn lửa màu xanh lam chậm rãi bay lên, cô mỉm cười, cung kính nói nhỏ: “Tiểu thư, mời dùng món tráng miệng. . . . . .”

Như Mạt mỉm cười gật đầu, nhìn ngọn lửa màu xanh lam, nghe tiếng gọi tiểu thư, trên khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, khẽ hiện lên nụ cười co quắp, giống như nhìn thấy một đêm tối đó, cũng là đêm lễ hội, một đứa trẻ trong Viện mồ côi oa oa khóc lớn, sau đó mình bị ôm vào Viện mồ côi, lúc được mấy tuổi, thiếu chút nữa bị người cưỡng hiếp, đó là một đêm đáng sợ, tất cả đều kinh hồn khiếp vía, giống như khắp nơi đều tràn đầy sự trùng hợp và tính toán. . . . . .

“Như Mạt! !” Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn Như Mạt, có chút kinh ngạc nói: “Từ trước đến giờ cô không có uống rượu trái cây, tối nay là thế nào?”

Như Mạt hơi có chút thở dốc ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín mỉm cười nói: “Đúng vậy, từ trước đến giờ không uống…, nhưng không biết tại sao gần đây, luôn bị nhạt miệng, hôm nay tới tham gia tiệc rượu Bách Hoa, ngửi được những mùi hoa kì lạ và mùi trái cây, đột nhiên cảm thấy vị giác khá hơn một chút, trái cây tươi mát ngọt mềm, ăn thật ngon. Không biết khi trái cây ngâm ở trong rượu, cảm giác như thế nào?”

Nhậm Tử Hiền nở nụ cười lạnh, liếc về phía Như Mạt chắt lưỡi nói: “Cô thôi đi. Trái cây có ngọt mềm đi nữa, cũng không sánh bằng người trẻ trung xinh đẹp, Như Mạt cô không còn nhỏ tuổi, đoán chừng nhạt miệng, cũng không phải nhạt miệng mà là lòng phai nhạt! Bởi vì cô đơn!”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc Nhậm Tử Hiền! !

Nhậm Tử Hiền lập tức cúi đầu, lạnh lùng không có nhìn anh!

Như Mạt thở gấp, lộ ra một chút uất ức và yếu đuối, hai mắt thoáng qua một chút xốc xếch và bị thương, im lặng không lên tiếng.

Tuyết Nhi ngồi ở bên cạnh mẹ, ngồi chung bàn với Thủ tướng, mẹ đút cho mình ăn kiwi, mứt quả, bánh ngọt, đang cười vui vẻ, nhưng không hiểu sao nhìn thấy phía trên bàn tiệc trước, để một chai rượu vang sủi bọt, hai mắt của cô sáng lên, nhìn chằm chằm chai vang sủi bọt này, muốn đứng dậy đi tới. . . . . .

“Tuyết Nhi, con có chuyện gì vậy?” Mạn Nghi mỉm cười nhìn con gái.

Tưởng Tuyết Nhi lặng yên nhìn chai rượu vang sủi bọt, toàn thân bao bọc màu xanh lá, chỉ còn lại một chút dịch rượu vàng óng ánh lộ ra bên ngoài, con bươm bướm màu xanh lá ở trên thân chai chấp chới, trông rất sống động, nhẹ nhàng tinh xảo, hai tròng mắt cô nhấp nháy, lập tức trong đầu tê dại, nhớ lại một hình ảnh trong quá khứ, nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng, đứng ở trên ngọn đồi nào đó, mấy người áo đen nhanh chóng đứng ở trước mặt của cô bé kia, nhìn cô bé lặng lẽ nói gì đó, vẻ mặt cô bé kia lạnh lùng đứng ở một bên lắng nghe, vẻ mặt không hề sợ hãi. . . . . .

Lúc ấy một con bươm bướm bay bay đậu lên váy trắng xinh đẹp của cô, cô hơi nghiêng mặt, vẻ mặt lập tức nguội lạnh đáng sợ! !

Một cô bé khác mặc váy màu hồng, đứng trong mặt cỏ dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, lập tức bị bắt đi, không đến bao lâu, cô bé này ở trong bóng tối tỉnh lại, xung quanh tất cả đều là răng rắn độc đã gãy, nhền nhện bò đầy ở trên người cô bé này, trong bóng tối chỉ còn lại một chút ánh sáng, chỉ thấy thân rắn kinh khủng trượt qua, một âm thanh hoảng sợ kêu to, từ hang động truyền đến! ! !

Cả người Tuyết Nhi chấn động mạnh một cái, giống như cảm thấy toàn thân mình lại tê dại, những con vật kinh khủng kia bò qua bò lại, tiếp tục truyền đến, cô đột nhiên cảm thấy hoảng sợ khác thường, nhào vào trong ngực mẹ, đôi tay run rẩy níu chặt quần áo của mẹ, hoảng sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

“Tuyết Nhi? Con làm sao vậy?” Mạn Nghi lập tức ôm chặt con gái, nhất thời lo lắng nói: “Con lại không thoải mái sao?”

Mọi người cùng quan tâm nhìn cô.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt của Tưởng Tuyết Nhi, ngồi xổm người xuống, quan tâm gọi: “Tuyết Nhi? Em làm sao vậy?”

Hi Văn còn nhỏ tuổi, cũng hết sức tò mò nhìn Tưởng Tuyết Nhi!

Tưởng Tuyết Nhi vẫn run rẩy, mặt chôn ở trong ngực mẹ, sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy xuống, đại não vô thức nhớ tới lời của bọn người áo đen nói với Như Mạt. . . . . .

“Tuyết Nhi!” Như Mạt lập tức đi tới trước mặt của Tưởng Tuyết Nhi, lo lắng nhìn cô, nói: “Em làm sao vậy?”

Hai mắt mơ mộng của cô, sâu như ánh mắt của con rắn ở trong động đen kia! !

“A! !” Tưởng Tuyết Nhi nhất thời hoảng sợ tránh thoát ánh mắt Như Mạt, thân thể rúc về phía sau, xoay người lại thấy Đường Khả Hinh cất bước ra đến hiện trường bữa tiệc, kiểm tra các loại rượu, còn có mười chai rượu băng bươm bướm cuối cùng, Tuyết Nhi lập tức căng thẳng nhảy dựng lên, giống như muốn tìm kiếm an ủi, mất hồn nhào tới trong ngực Khả Hinh, nhớ tới ngày đó mình từ trong bóng tối bò ra, có một cô bé khác mặc váy trắng, tay cầm chong chóng gió, trên người bay ra mùi bột lưu huỳnh anh trai lớn vẫy ra, nở nụ cười ngọt ngào đón gió đi tới. . . . . .

Chính là mùi lưu huỳnh trên người cô, hù dọa rắn độc trong bóng tối.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt, xoay người nhìn dáng vẻ Tưởng Tuyết Nhi hoảng hốt kinh sợ, liền không nhịn được vươn tay ôm nhẹ thân thể của cô, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tất cả mọi người cùng tò mò, tại sao Tuyết Nhi thân thiết với Khả Hinh như vậy.

Sau khi Tưởng Tuyết Nhi nhìn thấy Khả Hinh, cảm thấy tất cả mọi thứ trong bóng tối biến mất, còn sót lại đều là trời xanh mây trắng. . . . . . Nhưng đã nhiều năm rồi, thần trí cô chưa từng khôi phục. . . . . . Cô gái trong sáng, thất thường này chỉ ôm thật chặt Đường Khả Hinh, khẽ nghẹn ngào nói: “Khả Hinh! Đừng rời xa em, em sợ!”

Đường Khả Hinh ngây ngẩn cả người.

Đám người Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi, Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên, đứng lên, nhìn về phía cô.

“Đừng rời xa em,” Tưởng Tuyết Nhi không có chú ý tới mẹ quan tâm và đỡ, chỉ ôm chặt Đường Khả Hinh.

Như Mạt chậm rãi đứng ở trong đám người, nhìn thân thể Tưởng Tuyết Nhi run rẩy, hai mắt lại thoáng qua một chút lạnh lùng!

Đường Khả Hinh nhất thời bị Tuyết Nhi hành động như đứa bé, mỉm cười đưa hai tay ra vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tôi đang ở đây, vẫn luôn ở đây, không có việc gì, đừng lo lắng, được không?”

Diệp Mạn Nghi đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh ôm Tuyết Nhi trong ngực, vẻ mặt lộ ra dịu dàng làm người khác cảm động, vẫn không khỏi cảm thấy an ủi, thở dốc một hơi.

Tưởng Tuyết Nhi nhẹ nhàng mở thân thể Đường Khả Hinh, hai mắt trong trẻo sáng lên, nhìn dáng vẻ cô ngọt ngào dịu dàng, giống như chị gái, lập tức nắm chặt tay của cô nói: “Khả Hinh! ! Tối nay chị làm bạn với em đi, đừng đi nơi khác! ! Em không muốn rời khỏi chị ! !”

Đường Khả Hinh hơi giật mình, rốt cuộc dịu dàng nở nụ cười, tay nhẹ nhàng sửa sang lại tóc trên trán xinh đẹp cho cô, nói: “Được! Tối nay tôi làm bạn ở bên cạnh cô, không đi đâu hết! Cho nên cô an tâm ở chỗ này, được không?”

Tưởng Tuyết Nhi nghe được Đường Khả Hinh nói vậy, mới chậm rãi yên lòng gật đầu một cái.

Đường Khả Hinh nhìn cô, dịu dàng quan tâm nở nụ cười, sau đó cẩn thận dắt cô ngồi xuống, căn dặn người chuẩn bị cho Tuyết Nhi kem lửa mà cô thích ăn.

“Làm sao chị biết em thích ăn kem lửa?” Tưởng Tuyết Nhi vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh, cười hỏi.

“Tôi đương nhiên biết, tôi có phép!” Đường Khả Hinh cười nói xong, lại trấn an Tuyết Nhi một lát. . . . . .

Thủ tướng ngồi ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh cười đáng yêu động lòng người như vậy, cũng chậm rãi gật đầu nói: “Khả Hinh là người hiền lành, càng khó hơn chính là tâm tư cẩn thận, chăm sóc người hết sức chu đáo, còn trẻ như vậy đã quan tâm hiểu chuyện, thật khó có được.”

“Ông nội! !” Tô Linh lại trêu chọc em trai, cười nhìn ông nội, nói: “Có phải càng xem càng thích cháu dâu này hay không, hay là tối nay lừa gạt cô ấy đến nhà chúng ta đánh cờ với ông đi.”

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng.

Mọi người lại cười một trận, Tô Thụy Kỳ có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn chị bật cười nói: “Chị! Tối nay chị uống nhiều rượu rồi.”

“Rượu của Bác Dịch tiên sinh thấm vào lòng người ! Dùng Cocktail lại càng không tệ!” Tô Linh lại cười.

Bác Dịch ngồi ở một bên, không thể làm gì khác hơn, cúi đầu mỉm cười.

Tối nay Trang Hạo Nhiên thật sự cảm giác mình bị ngàn mũi tên đâm vào tim.

“Tô tiểu thư, chị cũng đừng cười em, em và Tuyết Nhi tiểu thư chỉ có một chút hợp ý và duyên phận có khó được, các vị từ từ dùng. . . . . .” Mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, lập tức ngượng ngùng xoay người đi khỏi.

Mọi người nhìn cô xấu hổ như vậy, cũng rối rít nở nụ cười.

“Khả Hinh! !” Tiểu Nhu là một trong những nhân viên truyền món ăn, bước nhanh đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: “Mới vừa rồi có một vị khách, muốn chọn băng bươm bướm! Trừ mười chai trên bàn này, có còn chai khác hay không!”

“Còn có một chai !” Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nhìn Tiểu Nhu, cười khẽ nói: “Đặt ở trong giá rượu! Tôi lén giấu đi, chuẩn bị mời thầy giáo uống. Nếu hiện tại khách muốn, cô báo lại với Tiểu Thanh lời của tôi, đi lấy đi!”

Phốc! Hai người cùng nở nụ cười.

“Vậy tôi đi lấy! !” Tiểu Nhu vui vẻ ngây ngốc đi khỏi.

“Nhanh lên nhé ! Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh xoay người, nhìn cô cười nói.

“Biết rồi!” Tiểu Nhu nói xong, lập tức bước nhanh đi về phía trước, không ngờ bởi vì đi gấp, cánh tay sơ ý đụng phải thùng đá ở cuối bàn ăn, chai rượu vang sủi bọt, bộp một tiếng, ngã trên bãi cỏ xốp mềm, ùn ùn lăn ra ngoài! !

Trong bữa tiệc, một đôi mắt liếc về phía chai rượu vang sủi bọt, hai con ngươi nhất thời cứng lại, mượn cớ nhanh chóng đi ra ngoài!

Như Mạt cũng hơi nâng ly rượu, nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài.

Bác Dịch cũng hơi nghiêng mặt, nhìn chai rượu rượu vang sủi bọt kia ra lăn ngoài.

Một nữ nhân viên phục vụ giống như nhìn thấy chai rượu vang sủi bọt lăn ra ngoài, liền giống như muốn đi ra ngoài tìm đồ ngọt, đi khỏi bữa tiệc, người đứng ở trong mưa phùn bồng bềnh, đã nhìn thấy Tiểu Nhu ôm chai rượu vang sủi bọt kia, đi về phía kho rượu, hai tròng mắt của cô ngưng tụ, cô giống như có trách nhiệm chuyển, bước nhanh đi về phía trước. . . . . .

Bên ngoài kho rượu, nước mưa tí tách rơi xuống đất!

Tiểu Nhu ôm một chai “Băng bươm bướm”, sau khi lau sạch sẽ thân chai, đặt vào cùng một chai khác, nở nụ cười đang muốn bước đi! !

Một nữ phục vụ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Tiểu Nhu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK