Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 837: TỰ TRÁCH

Nhà giam, ươn ướt, u ám.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu trắng, hai tay áo xắn lên, nín thở cất bước đi vào lối đi thật dài, ánh sáng le lói hai bên, nhìn mặt tường loang lỗ, còn có nước chảy rơi xuống rêu xanh, lòng của anh không khỏi dâng lên lạnh lẽo, nhớ tới cha nuôi đã từng hăm hở, ngồi vào vị trí chủ tịch đời thứ ba, mặc tây trang màu đen, nhìn chăm chú mọi người, rất ôn hòa lễ độ, nhưng ánh mắt sắc bén, nhìn rõ lòng người, luôn có thể nhìn thấu việc đời, anh chưa bao giờ nghĩ qua, người chú của mình, có liên quan với bức tường cao này, rốt cuộc vận mệnh có biết, nó đóng lại bao nhiêu trí tuệ và lòng khoan dung, hoài bảo của một con người mang đến cho muôn người trên thế gian sự dâng hiến như thế nào hay không?

Hai cảnh sát đi ở phía trước, thân hình cứng rắn nghiêm túc! !

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên căng cứng, nhìn bóng lưng bọn họ, hai mắt run rẩy nhấp nháy.

Nhìn phòng giam, cánh cửa sắt gỉ sét.

Hai viên cảnh sát cầm chìa khóa, mở mạnh cánh cửa sắt, sau đó xoay người, hết sức nghiêm túc và cứng rắn nhìn anh nói: “Vào đi ! !”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, mới nuốt khổ sở vào cổ họng một cái, cất bước đi vào, nhìn cả căn phòng, xuyên vào một chút ánh mặt trời, còn có phong cảnh ngoài cửa sổ ở hành lang đối diện, ở giữa có cái bàn và cái ghế màu xanh đầy dấu vết trầy xước, đều mang một mùi vị nặng nề. . . . . .

“Ngồi xuống! !” Cảnh sát bên trong phòng nhìn anh, lạnh lùng ra lệnh! !

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, ngưng mặt không lên tiếng, nặng nề thở gấp mấy hơi, đè nén kích động, nhàn nhạt ngồi trên chiếc ghế kêu lên kẻo kẹt vang dội, hai mắt chớp lóe khó hiểu, cả đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Yên lặng chờ thêm vài phút.

Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh xích sắt, vang lên thật im lặng và buồn bã.

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên ngưng chặt, nước mắt lóe lên, theo bản năng lắng nghe tiếng xích sắt này, vẫn có chút không tin.

Rốt cuộc, ngoài cửa sổ dần dần quét vào một bóng đen, ông già cả người mặc quần áo tù màu xanh dương đậm, rõ ràng mới gần 50 tuổi, lại còng xuống giống như ông già 70 tuổi, khom người, trên chân trên tay đều là còng sắt, trên mặt đều là nếp nhăn giống như dao cắt, mí mắt rũ xuống, bởi vì ngã bệnh không khỏi, cho nên hai mắt vô hồn, khẽ chớp cũng lộ ra một chút mờ mịt sắp sửa biến mất, đi vào phòng thăm tù, mang theo có chút mờ mịt nghi ngờ, buồn bã. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, mí mắt rũ xuống, lay động nước mắt kích động, mặc dù không dám tin, nhưng vẫn nuốt chặt cổ họng khàn đặc, ngẩng đầu lên, hai mắt nóng bỏng nhìn phía trước. . . . . .

Đường Chí Long kinh ngạc nhìn một người đàn ông đẹp trai ở trước mặt mang theo vài phần quen thuộc.

Rầm! ! !

Trang Hạo Nhiên lập tức đẩy cái ghế ra, nhảy bắn lên, không thể tin nổi, trừng mắt nhìn ông già xa lạ trước mặt giống như bảy mươi tuổi, thân hình còng xuống, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, nhận biết khó khăn thật lâu thật lâu, mới từ trong hình dáng già nua của ông, nhận ra khuôn mặt ôn hòa nho nhã trước kia ông hết lòng dạy dỗ, trái tim chợt cảm thấy lãnh lẽo, cảm giác đau đớn, trở nên kích động, từng hồi cảm xúc như một con sóng dữ tràn đến, xông vào thân thể, nước mắt lập tức di động, vẫn còn chấn động nhìn ông già này, nặng nề thở gấp, ánh mắt đau hoảng sợ lòng xoay tròn, lại nhìn mái tóc hoa râm của ông, mặt tràn đầy nếp nhăn, còn có đôi tay quấn đầy vết xích sắt, anh đột nhiên kích động đến gân xanh nổi lên trên trán, phình lên đến cả khuôn mặt đỏ bừng, đau lòng, hai mắt run rẩy nước mắt, hơi thở đè nén không thốt nên lời. . . . . .

“. . . .” Đường Chí Long Dã kích động đến hai mắt rưng rưng, trong lòng đè nén nhớ nhung đối với đứa bé này, cũng khổ khổ cúi đầu, thân thể run rẩy, im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên muốn đi tới đỡ ông già này, lại phát hiện thân thể của mình, đau đớn đến nặng nề, bước chân muốn di động nhưng không được, chỉ nắm chặt quả đấm, cúi xuống, khuôn mặt co quắp, rốt cuộc hai mắt rơi xuống nước mắt. . . . . .

Đường Chí Long lại ngẩng đầu lên, nhìn đứa bé phong độ nghiêm nghị, khôi ngô đẹp trai, không khỏi cảm thấy an ủi, nước mắt chảy xuống, nhìn ánh mắt như nhìn người, biết đứa bé này đã cố gắng rất nhiều năm. . . . . . Nghĩ tới đây, thân thể già nua của ông lại run rẩy, đứng ở bên cửa, khổ sở rơi lệ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, cố nén nước mắt chảy xuống, cất bước phải đi qua, đưa tay run rẩy, đỡ ông già này. . . . . .

“Anh muốn làm gì?” Cảnh sát muốn đẩy Trang Hạo Nhiên ra. . . . . .

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng run rẩy, nước mắt chảy xuống, lấy khí thế mạnh mẽ đụng ngã cảnh sát, thở mạnh, muốn đỡ ông già mới nhìn giống như mới vừa sinh bệnh sắp ngã xuống. . . . . .

“Ngồi xuống! !” Cảnh sát soạt một tiếng, rút súng lục ra, nhắm ngay Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Đi ra ngoài cho tôi ! Hôm nay hết giờ thăm tù! ! ! Đi ra ngoài! !”

Trang Hạo Nhiên không sợ hãi chút nào, xoay người, hai mắt đỏ au rơi lệ, đầy oán hận trừng mắt về phía cảnh sát, đôi tay siết chặt vang lên canh cách, muốn giơ tay đánh anh ta! !

“Hạo Nhiên!” Đường Chí Long khàn khàn gấp gáp rơi lệ gọi anh: “Không nên hành động bừa bãi! !”

Trang Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi, sắc mặt kích động run rẩy, nước mắt tức giận lăn xuống, giơ tay lên nhìn cảnh sát kia, tức giận mơ hồ nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . . Anh dám lại nói hôm nay hết giờ thăm tù! ! Tôi đập nát anh ! !”

Viên cảnh sát kia nhìn thấy Trang Hạo Nhiên tràn đầy sát khí, hai mắt chảy nước mắt, hai mắt của anh ta chớp lóe, liền chậm rãi cất súng lục, vẫn nói: “Ngồi xuống! ! Tất cả đều ngồi xuống cho tôi! !”

Hai người cảnh sát nặng đẩy Đường Chí Long đi về phía chỗ ngồi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức căm tức nhìn hai người cảnh sát trước mặt, nhưng lại đau lòng đứng tại chỗ, nhìn ông già đầu tóc rối tung, nếp nhăn nhìn gần như dao cắt, hai mắt già nua rơi lệ, anh muốn ngồi xuống, lại phịch một tiếng, kích động quỳ xuống, thân thể run rẩy, cúi xuống áy náy kích động đau lòng rơi lệ. . . . . .

Đường Chí Long sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên ở đối diện, mới vừa muốn đứng lên, lại bị hai người cảnh sát sau lưng đè mình ngồi xuống, ông cũng nghẹn ngào rơi lệ, đau lòng gọi: “Hạo Nhiên. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cũng không nói gì, chỉ cúi đầu rơi lệ, thậm chí thân thể run rẩy, toàn bộ phát ra áy náy, hối hận, nắm chặt quả đấm, quỳ gối trước Đường Chí Long, rốt cuộc nghẹn ngào tự trách  khóc nói: “Chú. . . . . . Con xin lỗi chú. . . . . . Chú đi vào nhiều năm như vậy, nhưng con lại không biết gì cả. . . . . . Con cho rằng chú đã qua đời, con thật sự đáng chết! Con thật sự đáng chết! !”

Anh nói xong, lập tức vung tay lên, tát mạnh vào má trái của mình, lại vung tay lên, tát mạnh vào má phải của mình! !

“Hạo Nhiên! !” Đường Chí Long đau lòng rơi lệ gọi Trang Hạo Nhiên, nói: “Tất cả không phải lỗi của con. . . . . . Không phải lỗi của con. . . . . . Mau dậy đi. . . . . . Mau. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên áy náy quỳ trên mặt đất, cố nén thân thể run rẩy, chỉ cúi đầu rơi lệ nghẹn ngào đau lòng nói: “Một năm 365 ngày. . . . . . Trước kia mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày, chú hết lòng dạy dỗ con, một ngày là thầy, suốt đời là cha. . . . . . chú là người cha cho con sống lại mấy đời, nhưng con làm con trai, rất bất hiếu. . . . . . kiếp sống song sắt, năm tháng gió sương cũng như dao cắt. . . . . . chú chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng cuối cùng con đang làm gì. . . . . . Con không có làm gì cả, thậm chí không biết chú đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả một cơ hội gặp chú cũng không có. . . . . . Con là đứa con trai đáng chết! ! Con đáng chết! !”

Anh càng run rẩy giơ tay, tát tai mình thật mạnh, đánh đến khuôn mặt kiên nghị đỏ bừng, nước mắt chảy xuống.

“Hạo Nhiên . . . . Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mau dậy đi . . . . Để cho chú nhìn con thật kỹ một chút . . . .” Đường Chí Long vội vàng giơ đôi tay run rẩy, đưa về phía Trang Hạo Nhiên. . . . .

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, thân thể run rẩy đứng lên, ngồi ở trên ghế, lập tức đưa hai tay ra, vừa nhìn ông lão già nua, vừa nắm hai tay của ông tràn đầy sẹo, trái tim càng cảm thấy đau đớn, gục đầu tựa vào trên mu bàn tay của ông già này, chôn ở trên bàn, run rẩy đau lòng rơi lệ, hối hận nghẹn ngào gọi: “Chú. . . . . .”

Đường Chí Long không nói gì, chỉ đưa bàn tay run rẩy vuốt nhẹ tóc anh, lặng lẽ gật đầu, đau lòng rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, đau lòng rơi lệ nhìn Đường Chí Long, muốn đưa tay xoa nhẹ nếp nhăn trên mặt của ông, nhưng bởi vì tuổi đã cao, ít đi một chút thân mật, nhiều thêm một phần kính trọng, căng thẳng và kích động hỏi: “Chú. . . . . . Chú ở trong đây có khỏe không? Bạn trong tù có đối với chú hay không. . . . . .”

Đường Chí Long nghe nói như vậy, hai mắt thoáng qua một tia lặng lẽ, chỉ đành phải khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên đau lòng không nói ra lời, rốt cuộc vẫn đưa tay phủ lên khuôn mặt của ông, rơi lệ nói: “Làm sao chú có thể khỏe? Tuổi lớn như vậy vẫn còn ở trong song sắt, làm sao có thể khỏe. . . . . .”

Anh nói xong, lại tự trách, hối hận cúi đầu rơi lệ.

Đường Chí Long lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, buồn bã nhưng an ủi nói: “Lần trước cha của con cho chú xem hình của con. . . . . . Biết rất nhiều năm con vẫn luôn rất nơm nớp đau khổ, nhưng trên mặt sự nghiệp, lộ rõ khí phách, chú rất an ủi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe được cha biết chuyện Đường Chí Long ngồi tù, cũng không nói với mình, trong lòng của anh cảm thấy oán hận, cảm thấy chua xót, lại cắn chặt răng, tự trách, rơi lệ gõ đầu rầm rầm rầm trên bàn, sau một trận run rẩy, rốt cuộc anh không nhịn được, nhìn người giống như cha của mình, mặt cúi ở trên mu bàn tay của ông, nức nở khóc. . . . . .

Đường Chí Long nghe tiếng khóc của anh, lòng như dao cắt, vội vàng vuốt ve đầu của anh, cũng lặng lẽ rơi lệ.

“Con xin lỗi chú, chú. . . . . . Con xin lỗi chú. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại run rẩy nắm chặt tay của chú, trán chôn ở trên mu bàn tay của ông, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Tại sao mọi người gạt con ! Tại sao? Bọn họ căn bản cũng không hiểu được ý nghĩa của chú ở trong cuộc đời con! ! Ngày đó con biết chú đã chết, cả người con không nói ra lời, không thể tin được người cha đã dạy dỗ cho con giống như con trai nhiều năm đã ra đi!Con còn biết được tin tức của chú vào ngày của cha. . . . . . Con thật sự đáng chết. . . . . . Thì ra chú còn sống, thì ra chú còn sống. . . . . . Còn có chuyện gì để cho con hạnh phúc hơn so với chú còn sống. . . . . .” .

Đường Chí Long không nói ra lời, chỉ đau lòng nghẹn ngào rơi lệ.

“Chú đã vì con và Hoàn Cầu dâng hiến rất nhiều khoảnh khắc tuyệt vời, thời gian tốt nhất trong cuộc đời đều cống hiến vào đó. . . . . . Tại sao rơi vào kết quả như vậy mà những người chúng tôi cũng không có làm gì. . . . . . Bao gồm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đường Chí Long, lại kích động đau lòng hỏi: “Chú. . . . . . Năm đó em gái nhỏ của con. . . . . . Con vẫn nhớ tới em gái nhỏ. . . . . . Có phải Khả Hinh hay không. . . . . .”

Đường Chí Long cắn chặt răng, nghe nói như vậy, nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn đau lòng gật đầu một cái.

Thân thể Trang Hạo Nhiên chấn động mạnh một cái, kích động nhìn Đường Chí Long, nhớ tới lúc đầu ở Hoàn Cầu nhìn thấy bóng dáng của Đường Khả Hinh rụt rè sợ hãi cùng với má trái đáng thương và lúc cô đứng ở trước mặt của mình, bị thương khóc thút thít, anh lại đau lòng như cắt, đầu đập mạnh mặt bàn, hối hận tức giận nghẹn ngào nói: “Trời ạ! ! Rốt cuộc con đã từng làm chuyện gì đối với con gái của người có ơn dạy dỗ con? Con đã từng đối với cô ấy rất nghiêm khắc, thậm chí có vài lần buông tha cô ấy, trách phạt cô ấy! ! Nếu như con biết cô ấy là con gái của chú, là em gái nhỏ đáng yêu khi con còn bé, từ ban đầu, con sẽ nâng niu cô ấy ở trong lòng tay, xem như hòn ngọc quý trên tay, xem như tâm can bảo bối. . . . . Con thật sự đáng chết! ! Con thật sự đáng chết! ! Con để mặc cho má trái của cô ấy không trọn vẹn, khổ sở khóc ở trước mặt của con, con để mặc cho cô ấy chịu đựng tình yêu khổ sở như vậy, chịu thiếu chút nữa mất đi tánh mạng! Thậm chí muốn ném cô ấy vào trong mưa lạnh lẽo, không để ý đến cô ấy! ! Con thật sự đáng chết! ! ! Con xin lỗi chú. . . . . . Con xin lỗi chú. . . . . . Con có lỗi với cô ấy. . . . . .”.

Người đàn ông này hối hận, đầu đập mạnh vào mặt bàn, kích động run rẩy rơi lệ.

“Hạo Nhiên. . . . Không nên như vậy . . . . Tất cả đều đã qua. . . . .” Đường Chí Long khóc nói.

Trang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, cúi đầu kích động rơi lệ, khổ sở nói: “Hơn mười năm thời gian cơ khổ trong song sắt, làm sao vượt qua? Vốn con có thể giúp đỡ cho chú tốt hơn, con còn có thể chăm sóc cho Khả Hinh và dì tốt hơn, mà con chẳng làm gì cả. . . . . .”

“Hạo Nhiên. . . . . . Lúc ấy cha của con giao con cho chú. . . . . Chú tin tưởng, chú có thể hướng dẫn tốt cho đứa bé này. . . . . .” Đường Chí Long rơi lệ nhìn anh, nắm mạnh hai tay của anh, nghẹn ngào nói: “Trên bước đường đời, con không có đi đường vòng, lập nên rất nhiều kỳ tích cho Hoàn Cầu, chú đã rất an ủi, chuyện nhà của chú là chuyện của riêng chú, con không nên tự trách. . . . . .”

“Không! !” Trong lúc nhất thời Trang Hạo Nhiên không biết nói gì, ngẩng đầu lên, nhìn Đường Chí Long mang theo nước mắt có chút vui mừng kích động, nói: “Chú! ! Chuyện của chú là chuyện quan trọng nhất trong đời con! ! Bây giờ Khả Hinh là người con thích nhất! ! Con yêu cô ấy! ! Chúng con yêu nhau, chú! Chúng con rất tốt với nhau, rất ngọt ngào! Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt! Giống như khi còn bé, cô ấy rất khát vọng cho cô ấy một hôn lễ hoa hồng lãng mạn nhất thế giới  . . . . . .”

Đường Chí Long nhất thời giật mình, rơi lệ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK