Chương 977: BỞI VÌ
Bảy giờ tối.
Trời chiều dần dần xuống núi, phía chân trời màu xanh đậm kéo dài, lộ ra một chút ánh sao, ánh đèn rực rỡ ở trong thành phố phồn hoa dần dần lên đèn, đèn neon và đèn laser ở trong tòa nhà đồ sộ chợt sáng lên.
Một chiếc Rolls-Royce cùng mười mấy chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy về phía khách sạn Duy Hi Thịnh, chỉ thấy tòa khách sạn năm sao nổi tiếng nằm giữa con phố khu trung tâm tài chính hiện nay, quả nhiên Đường Chí Long nhìn xa trông rộng, mấy chục năm trước, cũng đã có dự cảm khu đất này sẽ dùng tư thế rồng cuốn hổ chồm, nhanh chóng cất cánh, cho nên lúc đó ở chỗ này thu mua tất cả khu phố buôn bán và trong thời gian ba năm ngắn ngủn, xây lên khách sạn đồ sộ này.
Chỉ là bởi vì năm đó sau khi ngọn lửa cháy hừng hực đốt rụi hơn mười người, khu kiến trúc kinh người này đang âm thầm nhanh chóng bị đổi chủ, rốt cuộc mười hai năm trước, nơi này đã từng xảy ra chuyện gì?
Trang Hạo Nhiên ngồi ở sau xe, nhìn từng con phố phồn hoa, tủ kính xinh đẹp tinh xảo, lấp lánh trôi quan trước mặt của mình, ngẫu nhiên nhìn thấy đám người đều là thành phần tri thức mới, hoặc thiên kim tiểu thư, du khách các nơi trên thế giới, ở chỗ này thoải mái mua đồ, thỉnh thoảng có thể thấy được cô gái Nhật Bản mặc quần áo thời trang ở trên đường, dìu nhau nở nụ cười đi về phía trước, một mét vuông cửa hàng nơi này giá thuê cao gần 100 ngàn! Càng không cần phải nói đến văn phòng sang trọng ở đây, nếu Đường Chí Long không phải bởi vì trận cháy này, ông chính là Giám đốc của khách sạn Duy Hi Thịnh và cả khu phố thương mại nổi tiếng thế giới !
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở bên cạnh anh, cau mày suy nghĩ: “Tôi thật sự không nghĩ ra, năm đó một cuộc hỏa hoạn, đưa Chủ tịch Đường tù, nhưng tài sản ông ấy để lại cũng hơi nhiều, mặc dù một bộ phận tiền bạc chảy trở về Hoàn Cầu, nhưng sau khi ông ấy xảy ra chuyện, còn sót lại một bộ phận tiền bạc và cổ phần sau khi chuyển mua khách sạn, nó đi đâu?”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, cùi chỏ để nhẹ bên cửa sổ, sắc mặt nặng nề, hai mắt lóe lên nói: “Tôi không quan tâm tiền của ông ấy đi đâu, tôi chỉ muốn biết, một người tôi kính trọng cả đời, tôi cảm thấy mãi mãi sẽ không phạm sai lầm, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm ở trong phòng bếp, rốt cuộc tại sao ông ấy gây tai hoạ lớn như vậy! ? Nếu như chuyện này thật có nỗi khổ tâm bị buộc không thể nói, tôi nhất định cứu ông ấy ra ngoài! Mỗi khi nhớ tới ông ở nhà giam chịu khổ, tôi sẽ khó ngủ trắng đêm!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, không nhịn được quay đầu, nhìn anh.
Tiêu Đồng ngồi ghế cạnh tài xế ngồi, cũng im lặng.
Trang Hạo Nhiên trầm mặt không nói lời nào, những lúc như vậy, anh đều phải nói với mình, phải tuyệt đối bình tĩnh, không để cho tình cảm quá mức, ảnh hưởng phán đoán của mình!
Khách sạn Duy Hi Thịnh đang ở phía trước, từng tòa nhà màu trắng khí phách, tôn quý đứng sừng sững ở trung tâm thành phố, mặc dù khách sạn Duy Hi Thịnh không thể nổi tiếng thế giới so với tòa nhà Khách sạn Á Châu, nhưng địa điểm nó tọa lạc, làm nó trở thành đầu tàu trong kinh doanh khách sạn, cho nên đại sảnh huy hoàng khí phách, từ mười mấy bậc thang nhìn thẳng vào bên trong, rõ ràng có thể nhìn đến ba cột tròn lớn cao vút tận trời, rất khí phách phát ra ánh sáng bảy màu, đại sảnh gần 3000 m2, phát ra khí thế huy hoàng, thịnh vượng chói mắt, rất nhiều khách cao quý, đang từ trên bậc thang chậm rãi đi xuống. . . . . .
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái về phía thảm đỏ trước đại sảnh, mười mấy xe hơi màu đen dừng ở phía sau, rất nhiều vệ sĩ nhanh chóng đi ra, đầu tiên kiểm tra xung quanh, chiếc xe dẫn đầu đi ra cô gái cả người mặc quần áo đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, khuôn mặt sáng sủa, mày ngài mắt hạnh, hoạt bát động lòng người, tên gọi Nhã Mộng, một cô gái khác, cũng mặc váy da ngắn màu đen, tên gọi Lý Oánh, giống như đôi song sinh, nhiều lần bị phái ra khỏi nước, bảo vệ cho lãnh đạo đặc biệt, còn có một người đàn ông, tên gọi Thần Phong, lực chiến đấu ngang bằng với đám người Đỗ Uy, là Trang Tĩnh Vũ bởi vì lo lắng an toàn của con trai, nghĩ tới lúc này Điệp Y đang bị thương nặng, không cách nào làm công việc bảo vệ chu đáo, cũng quan tâm cô có công che chỡ cho chủ, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, liền cử tới hai người vệ sĩ, đều là vệ sĩ có bản lĩnh rất giỏi, nhìn bọn họ đồng thời đi tới bên cạnh xe Trang Hạo Nhiên, hết sức cung kính lễ phép đứng thẳng.
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu xanh dương đậm, bên trong phối áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, ve cổ áo cài nơ hoa hình tam giác màu bạc chấm đen, đón làn gió lớn nơi vùng đất phồn hoa, bước ra Rolls-Royce, sắc mặt khẽ trâm lặng nghiêm túc, vừa cài cúc áo tây trang, khẽ chuyển mắt nhìn bên trong đại sảnh khách sạn.
Xung quanh tân khách ra vào, ngửi được một mùi nước hoa đàn ông mạnh mẽ theo gió bay tới, cũng không nhịn được nhìn về phía bên này, có một số danh viện nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lập tức mê đắm, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt khẽ di động ánh sáng ngạc nhiên thú vị và kịch liệt.
Trong đại sảnh khách sạn truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập! !
Khách sạn Tổng Giám đốc Từ Chí Hào, mặc đồng phục màu đen của khách sạn, cùng mấy người quản lý, vẻ mặt lộ ra cung kính, mỉm cười đi ra, nhìn Trang Hạo Nhiên cung kính nói: “Hoan nghênh Tổng Giám đốc Trang ghé thăm khách sạn Duy Hi Thịnh, đây là vinh hạnh cao nhất của khách sạn, bởi vì Chủ tịch Quý Thành Phong tiên sinh của chúng tôi đang ở Nhật Bản, không thể kịp thời chạy về, nhưng nghe nói Tổng Giám đốc Trang đến khách sạn, để cho tôi thay ông ấy thành khẩn bày tỏ tiếc nuối! Ngày khác trở về nước, nhất định sẽ mở tiệc mời Tổng Giám đốc Trang, bày tỏ bù lỗi không chu đáo hôm nay.”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi nở nụ cười, nhìn Từ Chí Hào nói: “Quý chủ tịch quá khách sáo, chúng ta cùng là người chuỗi khách sạn, nên chỉ bảo lẫn nhau, chỉ là bình thường tôi quá nhiều việc, quá bận rộn không có thời gian tụ hội tán gẫu, hôm nay còn phải vì chuyện của tôi khiến cho Tổng Giám đốc Từ bận rộn rồi, thật rất có lỗi.”
“Xin anh đừng nói như vậy, có thể phục vụ cho Tổng Giám đốc Trang, đây là vinh hạnh của tôi! Mời vào bên trong!” Từ Chí Hào lập tức hơi cung kính tránh người, mời Trang Hạo Nhiên đi vào bên trong.
Trang Hạo Nhiên không khách khí, một tay cắm túi quần, trực tiếp cất bước đi về phía trước, Lãnh Mặc Hàn cùng Tiêu Đồng nhàn nhạt ở phía sau, lại có là Nhã Mộng và Thần Phong đi kèm hai bên, bảo vệ chặt ở hai bên ông chủ, Lý Oánh dừng ở ngoài đại sảnh, nhìn đám vệ sĩ, lạnh lùng, chuyên nghiệp im lặng vẫy tay, bắt đầu khởi động dụng cụ dò xét, quan sát tình huống bên ngoài khách sạn, bản thân cô nhanh chóng mở ipad ra trong, khởi động vệ tinh theo dõi, hai tròng mắt sắc bén nhanh chóng xem tình huống xung quanh. . . . . .
Đại sảnh.
Một viên cảnh sát khoảng năm mươi tuổi, từng tham gia mười hai năm trước, tên gọi Chú Chu, nhìn người đàn ông này, vẻ mặt có chút trung hậu đàng hoàng, mặc T-shirt màu đen và quần tây màu đen, tay cầm một phần tài liệu, ở trên ghế sa lon đại sảnh đứng lên, mặt lộ ra một chút kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Bên cạnh, một thanh niên hơn 20 tuổi, người cũng mặc sơ mi kẻ ô xanh trắng và quần tây màu đen, mặt mày hết sức sáng lán, mang theo một chút kinh ngạc đứng lên theo lão đại, cho tới bây giờ anh cũng không có nhìn thấy qua trường hợp lớn như vậy, đi tới khách sạn xa hoa này đã hết sức kinh ngạc rồi, còn gặp được nhân vật giống như Trang Hạo Nhiên, tự nhiên kinh ngạc.
Trang Hạo Nhiên ngừng bước, ánh mắt hấp dẫn di chuyển, cũng mang theo một chút mùi vị dò xét, nhìn bọn họ.
Từ Chí Hào cũng nhìn hai người bọn họ một cái, lập tức mỉm cười tiến lên, giới thiệu nói: “Tổng Giám đốc Trang, vị cảnh sát này, mọi người luôn luôn gọi ông ấy là chú Chu, ông ấy chính là cảnh sát phụ trách vụ án phóng hỏa hơn mười năm trước ! Là một cảnh sát kinh nghiệm tương đối phong phú. Cảnh sát Chu, vị này chính là Tổng Giám đốc Trang của Hoàn Cầu, Cục Trưởng Cục cảnh sát đã lệnh cho ngài, phối hợp điều tra.”
Chú Chu nghe xong, liền gật đầu, nhưng không khỏi có chút hết sức kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn anh, mỉm cười gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn hơi nghiêm túc, nói một câu: “Vất vả. Hi vọng sau này Cảnh sát Chu, cùng chúng tôi giải thích lại vụ án một lần nữa.”
“Tốt!” Chú Chu chỉ khẽ gật đầu, bởi vì là Cục Trưởng Cục cảnh sát căn dặn, ông cũng tương đối im lặng chấp nhận.
Mọi người cùng nhau liền im lặng đi tới thang máy, nhân lúc rãnh rổi thời gian, cảnh sát Chu liền nhìn về phía Trang Hạo Nhiên giải thích sơ qua một chút vụ án năm đó: “Một ngày hè mười hai năm trước, thời điểm khách sạn Duy Hi Thịnh vẫn là khách sạn Duy Hi Thịnh, Đường Chí Long, cũng chính là hung thủ vụ án. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe được hai chữ hung thủ, trái tim của anh không khỏi bị đánh trúng, mang theo một loại tức giận khó hiểu, nặng nề thở gấp, hai tròng mắt chớp lóe một cái, trên mặt hơi căng cứng, có thể cảm thấy anh đang mãnh liệt ẩn nhẫn, đến cuối cùng, lý trí đè nén cảm xúc, không lên tiếng.
Chú Chu liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại nói tiếp: “Trận cháy kia, xảy ra vào khoảng 4 giờ 30 phút chiều, bởi vì ngày đó là ngày khách sạn xuân trà, 3 giờ 30 phút, những đầu bếp trẻ tuổi liền tập trung bên trong phòng bếp, bắt đầu kiểm lại nguyên liệu tươi và chuẩn bị bắt đầu công việc, mà lúc đó Đường Chí Long cũng không biết cùng ai xảy ra tranh chấp, lúc trở lại, thái độ tức giận khác thường, thậm chí còn trách móc hai trợ lý!”
Cửa thang máy lập tức mở ra!
Trang Hạo Nhiên cũng không có đi ra ngoài, mỉm cười nhìn Chú Chu, chậm rãi nói: “Cảnh sát Chu dùng từ thái độ khác thường là như thế nào? Ông rất quen thuộc với Đường Chí Long sao?”
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi nhắc mí mắt, nhìn viên cảnh sát này.
Mặc dù chú Chu là người hiền hòa, cũng là một người rất cẩn thận, nghe được giọng nói của Trang Hạo Nhiên, cảm thấy anh đang tra hỏi, sắc mặt liền cứng rắn trực tiếp nói: “Tôi đương nhiên biết. Chúng tôi là cảnh sát, mỗi ngày quay cuồng với hồ sơ và tội phạm, tính cách bọn họ thế nào, tôi cũng có thể ngửi ra được! ! Bình thường Đường Chí Long là người danh tiếng cực tốt, thậm chí khoan dung thông cảm, cung kính cấp trên, mến yêu cấp dưới, cũng không dễ dàng phát giận, những thứ này tôi đều biết!”
“. . . . . . .” Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên như chom ưng, hết sức bình tĩnh nhìn ông ta, nhìn một lúc lâu, cho đến khi thang máy vang lên tiếng đinh, anh mới chớp mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, sâu kín, đè nén nói: “Ông có thể biết, cũng chỉ là những thứ này.”
Anh nói dứt lời, nhìn vẻ mặt cứng rắn của viên cảnh sát này, anh hơi di động tròng mắt, lại khẽ nhếch nụ cười, không khí hơi dịu lại, làm ra dấu tay mời, nói: “Xin mời!”
Không khí có chút không quá tốt, viên cảnh sát trẻ tuổi đó, hơi nóng tính xúc động, thấy có người không lễ phép đối với lão đại như vậy, lập tức nắm quyền tiến lên, suy nghĩ muốn dùng khí thế cảnh sát của mình. . . . . .
Crắc một tiếng! !
Súng lục của Nhã Mộng lập tức đã lên đạn, nhanh như tia chớp giơ súng lục phi ưng màu vàng kim, nhắm ngay huyệt Thái Dương của viên cảnh sát trẻ tuổi, hai mắt sắc bén như dao!
Tên thanh niên ngẩn ra, trên trán lập tức rịn mồ hôi, hai mắt của anh chớp lóe, thậm chí không có cảm giác, cô rút súng lúc nào, súng từ đâu tới? !
Chú Chu lập tức nắm chặt tay của anh, lập tức nóng mắt nhìn bọn họ.
Trang Hạo Nhiên liếc ông ta một cái, có lẽ cảm thấy giọng nói của mình mới vừa rồi quả thật không đúng, liền chớp mắt để cho Nhã Mộng thu hồi súng lục, vẻ mặt lạnh nhạt một mình im lặng đi ra ngoài, Tổng Giám đốc lập tức cười đi theo đứng ở bên cạnh anh, mời anh đi về phía trước, nói: “Trận cháy kia đi qua, Chủ tịch vốn cảm thấy chỗ này có chút không quá may mắn, muốn niêm phong bảo tồn, nhưng một khách sạn quy cách, mỗi một chỗ cũng sẽ xây theo địa hình khoa học, ví dụ như vị trí phòng bếp ở tầng ba, được bố trí ở phía sau sảnh tiệc, bất kể là truyền món ăn và ra món ăn đều thuận tiện nhất không thể nghi ngờ, trải qua suy nghĩ nhiều lần, ngay lập tức giữ lại phòng bếp này, sửa chữa, không ngờ dựa theo thiết kế xây dựng lúc đó, nhìn ra được, Đường tiên sinh thiết kế phòng bếp thật là một nhân tài ưu tú.”
“Một tội phạm giết người!” Cảnh sát Chu nói thẳng.
Trang Hạo Nhiên lập tức khí thế như bão lũ, dừng lại, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, lập tức ra lộ tức giận nhìn Chú Chu! !
Chú Chu cũng không sợ hãi, dừng tại chỗ, cũng quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, nói: “Tôi nói là lời nói thật! ! Trong thế giới cảnh sát, chỉ có người phạm tội!”
Trang Hạo Nhiên khẽ cắn răng, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn ông ta chằm chằm!
Người xung quanh, rối rít ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bọn họ, thậm chí có chút căng thẳng.
Tiêu Đồng đứng ở một bên, có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên, anh là người luôn hiền hoà thân thiết, chỉ là đối với chuyện của Đường Chí Long, bắt đầu lúc hoàng hôn, anh vẫn nghiêm túc im lặng, đây là thái độ cứng rắn ít có của anh, giống như có thể cảm nhận anh đằng đằng sát khí, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổi điên.
Thời gian trôi qua một chút.
“. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn ông ta trong thoáng chốc, hiểu còn có chuyện chính phải làm, liền đè nén cảm xúc, không so đo nữa, lặng lẽ xoay người đi về phía trước, chú Chu cũng không khách khí nhìn anh một cái, cũng xoay người đi về phía trước, mọi người cùng nhau im lặng đi vào xung quanh phòng bếp, bởi vì Trang Hạo Nhiên nói muốn lật lại vụ án này, cho nên tạm thời không mở phòng bếp này ra, chỉ là phòng bếp to lớn gần trăm mét vuông, khắp nơi dao cụ tinh xảo, nồi chén muỗng vân vân… chỉnh tề đặt cùng một chỗ. . . . . .
Cảnh sát Chu trực tiếp đi tới, chỉ hướng bị cháy, có một chốt mở khí than, nói: “Lúc xảy ra vụ án, nơi đó cũng không có chốt mở khí than. . . . . .”
“Tôi biết rõ!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhàn nhạt đứng ở bên cạnh một bếp lò đã đóng, anh dùng ánh mắt chuyên nghiệp của người khách sạn, duỗi ngón tay nhẹ nhàng hơi dính mặt inox, sâu kín nói: “Không phải ở vị trí bên trái, mà là ở vị trí bên phải.”
Lãnh Mặc Hàn Kỳ xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt hơi lộ ra một chút kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết?”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn, lạnh nhạt nói: “Bởi vì tôi đã tới!”