Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 849: ĐIỀU TRA TUNG TÍCH

Sáu giờ chiều! !

Đặc cảnh chính thức vào ở khách sạn Á Châu, dẫn chó cảnh sát nhanh chóng đi xung quanh nhà hát kịch Á Châu, thực hiện phong tỏa toàn bộ khu vực trung tâm buổi biểu diễn ngày mai, nhân viên chính phủ cũng mang toàn bộ danh sách người tham gia biểu diễn và danh sách khách mời đưa vào cơ sở dữ liệu.

Lúc ánh đèn huy hoàng của nhà hát kịch sáng lên thì năm chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng quanh quẩn ở trên không trung.

Vô số phóng viên đã bị đặc cảnh tại hiện trường, mời khỏi nhà hát kịch, nghiêm cấm tiếp nhận phỏng vấn.

Thư kí trưởng của Thủ tướng mặc đồng phục màu đen, trước cổ áo đeo thẻ bạch kim, tay cầm cuốn sổ màu đen, vừa nhanh chóng đi xuống bậc thang, vừa cùng nghiêm khắc căn dặn Phó Đội Trưởng đặc cảnh: tối mai sau khi từ thiện biểu diễn xong, Thủ tướng sẽ lên sân khấu bắt tay cùng khách mời tham gia, đến lúc đó nhất định phải trông coi vấn đề an toàn của Thủ tướng.

“Vâng!” Phó Đội Trưởng đặc cảnh đáp lời! !

Một chỗ hẻo lánh của khách sạn Á Châu.

Uyển Thanh mặc quần áo màu đen, đeo mắt kính màu đen, dẫn mười thủ hạ dũng mãnh của Lãnh Mặc Hàn cũng mặc áo da màu đen, tay ôm theo một cái vali màu bằng thép, có hiệu lực vượt qua phạm vi phong tỏa của đặc cảnh, đi tới lầu phụ nhà hát kịch.

Đại sảnh lầu phụ, ba nhân viên rối rít chào hỏi khách tiến vào.

Uyển Thanh lấy giấy chứng nhận hợp lệ, liền dẫn mười thuộc hạ cất bước đi vào bên trong thang máy đại sảnh, Mỹ Linh vẫn nhai kẹo cao su, trên mặt hơi lộ ra phấn khởi, nắm cái vali đựng súng trường của mình, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn thang máy chợt tắt, đã đến tầng lầu 28, bọn họ nhanh chóng đi ra, theo số phòng đã bố trí, Mỹ Linh và Thanh Bình, còn có Uyển Thanh cùng một phòng! !

Mỹ Linh cất bước đi vào gian phòng xa hoa, liếc mắt nhìn một vòng, liền đi về phía bàn trà, lập tức mở vali màu bằng thép đựng súng, bên trong là súng trường bắn tỉa L15A3 hàng đầu thế giới, nhanh chóng cầm lấy thân súng, cùng điều khiển từ xa bắt đầu ngẩng mặt mỉm cười ráp súng! !

Thanh Bình lại đi tới trước bức tường thủy tinh rơi xuống đất, cầm một cái máy phát laser hình tròn giống như miệng chén thủy tinh, nhẹ nhàng áp trên tường thủy tinh, nhấn nhẹ cái nút trong đó, máy phát laser hình tròn đột nhiên phát ánh sáng màu đỏ thẫm, không đến bao lâu, vang lên tiếng o o, cô mỉm cười gở máy phát laser xuống, miệng tròn thủy tinh ở giữa đã không thấy nữa, chọc thông ra ngoài cửa sổ, cơn gió ngọt ngào thổi vào. . . . . .

“Tránh ra! !” Mỹ Linh vác súng trường bắn tỉa, lạnh lùng nhanh chóng đi lên trước, đem họng súng đặt nhẹ ở giữa miệng tròn, híp mắt ngắm nhìn tầm xa, có hình ảnh một cánh cửa sổ đối diện tòa nhà chính phủ, cô khẽ nhếch khóe miệng cười cười nói: “Tôi xem người nào có gan hùm mật gấu, tôi muốn các người tới một con, tôi giết một đôi! !”

Uyển Thanh im lặng không lên tiếng, cũng lặng lẽ đứng ở trước cửa sổ sát đất, ôm vai hơi lộ ra nặng nề nói: “Người của chúng ta đã bố trí ở bên trong nhà hát kịch không ít, sau khi chính phủ thẩm tra đối chiếu tài liệu, mọi người biết phải làm sao rồi chứ?”

Thanh Bình mỉm cười, lập tức mở Laptop, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở phía trên, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, thấy một đường cong Software màu đỏ thẫm, nhanh chóng xông vào hệ thống Software của chính phủ, thấy đối phương đang xem cơ sở dữ liệu về số người, cô khẽ mỉm cười nói: “Bọn họ đang chuẩn bị bắt đầu kiểm tra thân phận!”

Uyển Thanh lập tức xoay người, nhìn cô.

Thanh Bình nhanh chóng hoạt động ngón tay, đem tài liệu thân phận nhân viên trà trộn vào đã chuẩn bị xong, nhanh chóng phủ lên cơ sở dữ liệu hiện có, mỉm cười nói: “Thành công! ! Hiện tại tất cả bọn họ đều là công dân tốt nhất trong nước !”

“Vốn chính là công dân tốt!” Uyển Thanh hơi lộ ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn  tòa nhà chính phủ rơi ngoài cửa sổ, nhớ tới kế hoạch Lãnh Mặc Hàn giao cho mình, cô thở dài một cái, mới lạnh nhạt nói: “Tối nay mọi người. . . . . . Nhất định phải coi chừng chỗ này thật tốt cho tôi! !”

“Vâng!” Thanh Bình và Mỹ Linh đồng thời gật đầu.

Uyển Thanh suy nghĩ một chút, có ý định đi ra ngoài. . . . . .

Thanh Bình lại đè chặt tai nghe, nói nhanh: “Đối phương mới có tín hiệu ! !”

Uyển Thanh lập tức xoay người, nhảy qua bàn trà, căng thẳng nhìn chằm chằm máy vi tính! !

Thanh Bình lập tức mở tín hiệu, bắt đầu truyền ngôn ngữ, một âm thanh trầm lạnh vang lên: “Tôi đã phái mười tên đàn ông chuẩn bị hầu hạ cô ta, chỉ sợ cô chết cũng không chịu nói! Nhưng tôi nghe nhân viên theo dõi nói, trước khi cô ta mới vừa ra cửa, đã từng nuốt một tờ giấy vào bụng !”

“Vậy thì mổ bụng của cô ta ra! Nhất định phải moi ra rượu đỏ bí mật cô ta tra được. . . . . .” Một giọng nói lạnh lùng vô tình truyền đến.

Ánh mắt của Uyển Thanh chợt lóe, cau mày suy nghĩ chuyện này, không hiểu lẩm bẩm: “Bí mật rượu đỏ?”

“Tôi biết rồi. . . . . .”

Dây nói bị cắt đứt! !

“Bí mật rượu đỏ?” Uyển Thanh nghe nói như vậy, nhai kẹo cao su bật cười nói: “Một chai rượu đỏ mới đáng bao nhiêu tiền? Có gì bí mật gì?”

Uyển Thanh nghe nói như vậy, lập tức cảm thấy có chuyện xảy ra, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại của Lãnh Mặc Hàn! !

Nhà hát kịch ! !

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi xuống bậc thang, mới vừa thương lượng công việc với Trang Hạo Nhiên xong, đang muốn trở về phòng làm việc của mình, nghe điện thoại reo, anh lập tức cầm điện thoại di động lên, nhấn nghe máy, đáp: “Nói! !”

Uyển Thanh cầm điện thoại di động, xoay người, mặt nhìn tòa nhà chính phủ nói nhanh: “Lão đại! ! Gần đây có người nào biến mất bí ẩn không? Mà là người có quan hệ đến rượu đỏ?”

Lãnh Mặc Hàn dừng bước lại, lập tức ngẩng đầu lên, ngưng mặt đáp: “Xảy ra chuyện gì?”

Uyển Thanh nhanh chóng nói cho Lãnh Mặc Hàn kết quả mới vừa nghe lén!

Lãnh Mặc Hàn lập tức ngẩng đầu lên, mắt nóng bỏng chớp động, chậm rãi nặng nề nói: “Nói cách khác! ! Đối phương cũng đang truy xét bí mật rượu đỏ, thậm chí tìm được người bí mật biết rượu đỏ?”

“Có thể như thế! ! Chỉ là bọn họ giống như đào bới không có kết quả! !” Uyển Thanh nói nhanh.

Lãnh Mặc Hàn lập tức cúp điện thoại, lại xoay người đi vào nhà hát kịch, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn phong độ nhẹ nhàng ngồi ở vị trí khách quý, cùng với cô bé Hi Văn đang luyện tập điệu múa, cũng cùng Cục Trưởng Cục cảnh sát trò chuyện vui vẻ, anh lập tức đi tới. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đang cùng Cục Trưởng Cục cảnh sát tán gẫu, lại thấy Lãnh Mặc Hàn với vẻ mặt căng cứng đi tới, hai mắt anh lóe lên.

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới bên cạnh anh, cũng quên chào hỏi Cục Trưởng Cục cảnh sát, liền cúi đầu ở bên tai của anh chậm rãi nói nhỏ.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tròn, loại bỏ từng người, sau đó hơi ngẩng đầu khẽ nói với Lãnh Mặc Hàn: “Lập tức phái người thăm dò vị trí của Tiêu Hào Oánh.”

Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu, xoay người đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, sắc mặt hơi nặng nề, nhắc ngón tay gõ nhẹ cằm, nhớ tới ánh mắt thâm tình của Tiêu Hào Oánh nhìn mình đêm hôm đó, còn có quyết tâm truy xét tung tích rượu đỏ, mình đã khuyên cô không nên nhúng vào chuyện này! !

Trời chiều dần dần buông xuống, bầu trời bên kia vẫn còn một mảng nắng chiều đỏ thẫm như máu.

Kho hàng một vùng ngoại ô! !

Bên trong truyền đến từng trận âm thanh kinh khủng.

Bên trong một nơi âm u, một bóng người màu tím sẫm nằm nghiêng, mặt của cô bị rạch một dao, mắt chảy xuống huyết lệ, đôi môi khô khốc ứa máu, váy dài bị xé rách hai bên, giống như bị kéo động máu đỏ một mảng, trên cánh tay và chân, trên đùi tất cả đều là vết thương, chỉ thấy cô mới vừa bị hắt nước tỉnh lại, mở đôi mắt hoảng sợ nhưng vẫn kiên cường, run rẩy nhìn nhiều người đàn ông vạm vỡ trước mặt, ánh mắt đang lộ ra lạnh lùng tàn nhẫn đáng sợ, từ từ nhích lại gần mình. . . . .

Cô thở gấp, đèn nén đau đớn con mắt trái thiếu chút nữa bị móc ra, hai tay đầy máu nặng chống mặt xi măng lồi lõm, để cho thân thể còn có hai chân mất đi tri giác, từ từ lui về phía sau, vừa lùi vừa nặng nề thở gấp, kêu to: “Các người đừng tới đây! ! Tôi cảnh cáo các người! ! Nếu như còn dám làm loạn! Tôi sẽ cho toàn bộ các người chết! ! Biết tôi là ai không?”.

“Biết cô là nữ phóng viên!” Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng nhìn cô, vô tình cười nói: “Biết trong bụng của cô có vật chúng tôi cần tìm. . . . . . Cho nên. . . . . . Muốn hỏi cô lấy ra. . . . . .”

Tiêu Hào Oánh nuốt cổ họng, vẫn tức giận ngẩng mặt lên, vừa nói chuyện, vừa run rẩy rơi lệ, hung ác cười nói: “Phi! Các người muốn? ! Đi với tôi lên thiên đường mà lấy?”

Người đàn ông cầm đầu nghe nói như vậy, đột nhiên mỉm cười, lạnh lùng khinh bỉ nhìn cô nói: “Cô thật không biết sống chết, cô theo chúng tôi đến địa phương này, còn chưa thành thật? Tốt! ! Tôi lại muốn để cho cô nếm thử một chút, cái gì gọi là mùi vị lên Thiên đường, kích thích và tiêu hồn đến cỡ nào ! !”

Anh ta nói xong, giơ tay lên! !

Mấy nhiều người đàn ông vạm vỡ nghe nói như vậy, lập tức cởi bỏ cúc áo tây trang, giật cà vạt. . .

Tiêu Hào Oánh nhìn cảnh tượng này, thân thể cảm giác lạnh lẽo, cả người run rẩy rúc đến một đống thùng dầu ở sau lưng, co người, nhìn mấy người đàn ông khàn giọng kêu to: “Mấy tên cầm thú các người, không chết tử tế được! ! Đừng tới đây cho tôi  ! !”

Người đàn ông cầm đầu lập tức, giống như dã thú nhào tới trước, một phát níu một góc quần áo của cô, dùng sức tàn nhẫn xé ra! !

“A . . . . . .” Âm thanh Tiêu Hào Oánh hét to! ! !

“Lấy máy quay ra cho tôi !” Người đàn ông cầm đầu nói xong, cũng đã dùng sức xé tất cả quần áo trên người Tiêu Hào Oánh, thậm chí xé rách áo lót của cô, để cho thân thể trần truồng của cô bày ra ở trước ống kính! !

“A . . . . . .” Tiêu Hào Oánh lại khóc thét gào to! ! !

Trong rừng núi sâu, mấy bóng người chạy như bay trong bóng tối, giống như động vật kì dị trong rừng rậm, như tia chớp vọt đi về phía trước! !

Một tiếng thét chói tai từ này trong núi sâu truyền đến! !

Mấy bóng dáng màu đen nghe được âm thanh bén nhọn đáng sợ, hai mắt màu lục sáng lên ánh sáng quỷ dị, đôi tay bấu chặt thân cành, nhanh chóng vọt đi phía trước ! !

“Các người đừng tới đây! ! Toàn bộ các người chết không tử tế ! ! !”

Trong kho hàng truyền tới từng tiếng thét chói tai thê lương ! ! !

Mấy bóng dáng màu đen nhanh chóng chạy như bay lên phía trước . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK