Chương 1060: NÉM
Bóng tối, đỉnh núi gió mang theo nước mưa điên cuồng quét tới, truyền đến âm thanh “o o” kì lạ! !
Biệt thự giống như ngôi nhà ma đứng ở trong mưa, càng ngày càng âm u, quỷ dị, rất nhiều loài chim ở trong biệt thự này, bay khắp nơi, mấy con cú mèo đột nhiên như mũi tên nhọn thoát ra, vây thật chặt con chim nào đó bay nhanh qua, cuối cùng tàn nhẫn xé thân thể của nó thành hai nửa, máu rơi ở trên nóc nhà, sau đó lại vô tình chia sẻ bữa ăn tối ngon lành! !
Từng tiếng kêu hoảng sợ tránh né, từ trên không trung máu tươi ướt đẫm truyền đến.
Bên trong biệt thự, một cánh cửa sổ đón gió va đập ! !
Hai tròng mắt của ông ta lạnh lẽo, nét mặt căng cứng giống như thần chết, ngồi ở trên ghế sa lon đỏ thẫm, nhìn vào LCD trước mặt, phát ra một bóng người tối đen, cùng giao dịch với nhau nhiều năm, còn chưa có gặp mặt thật của ông ta, chỉ nghe lời của ông ta, từ trong màn hình tinh thể lỏng lạnh lùng phát ra: “Cuộc thi đấu rượu đỏ sắp bắt đầu, chai rượu đỏ đã tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy! ! Nếu chai rượu đỏ này bị công bố ra ngoài, những người chúng ta cũng sẽ bị kéo xuống thuyền! ! Bao gồm cả ông! !”
Ông lạnh lùng lắng nghe ! !
“Ông nhất định phải nghĩ hết biện pháp, tìm được chai rượu đỏ kia! Ở trong đó có cổ phần Hoàn Cầu giàu bằng một đất nước ! ! Đến lúc đó, khối bánh ngọt này, không chỉ có tôi! Cũng có ông! Nắm chặt thời gian! ! Trong thời gian ngắn, tôi sẽ phái người phối hợp trong ngoài với ông, toàn lực phối hợp hành động của ông ! Sắp bắt đầu bầu cử rồi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm! !” Nói xong, màn hình chợt tắt! !
Ông ta vẫn lạnh lẽo nhìn màn hình tắt ngấm, giống như không có việc gì xảy ra.
“Ông chủ!” Ba nam ba nữ lập tức ở trong bóng tối, nhìn ông ta, xin phép ý kiến của ông ta.
Ông ta vẫn ngồi im lặng, giống như đang nhớ đến thời gian nào đó, hai mắt sắc nhọn lóe lên, giống như đang đối thoại với linh hồn của mình, âm thanh âm u từ thân thể trong bóng tối phát ra. . . . . . Năm đó sự kiện rượu đỏ, đã nói do đích thân một mình ông ta đưa vào oxi hóa chì, đầu độc chết tất cả thôn dân, bao gồm vợ của mình! ! Đến lúc đó tất cả đều là của mình! ! Nhưng ông ta không những chẳng đạt được gì, còn bị chôn sống ở trong đất! ! Hiện tại, ông ta làm sao lại tùy ý tin tưởng lời nói của một người đã từng muốn giết mình?
Rượu đỏ nhất định phải có bằng được! ! Đến lúc đó, người ngồi hưởng ngư ông đắc lợi phải là mình! !
Khuôn mặt của ông ta tức giận, ngưng thần nặng nề suy nghĩ một chút, mới sâu kín nói: “Cuộc thi đấu lần này có thể là một trận đấu quyết định sống chết! Căn dặn Lâm Tử Linh, cứ tham gia thi đấu theo lẽ thường, nhất định phải kéo Đường Khả Hinh xuống! Tôi muốn bắt được cô ta, tự mình tra hỏi ! ! Bao gồm ở trước mặt cô ta, chính tay đâm cha cô ta! !”
“Vâng! !” Mọi người lên tiếng trả lời! !
“Bắt lấy toàn bộ đám người quan trọng với Đường Khả Hinh cho tôi! !” Ông ta lại lạnh lẽo ra lệnh.
“Hôm nay chúng ta đã nắm được một người bạn thân của cô ta! ! Trước mắt đang hôn mê” Cô gái đứng ở trong bóng tối, nhìn ông ta vội nói.
Khuôn mặt của ông ta hơi đông lạnh, phát ra khí thế tàn nhẫn, từng chữ từng chữ ra lệnh: “Mặc kệ hành hạ một người như thế nào, nhưng muốn ảnh hưởng một người khác, chỉ có chết chóc mới có thể làm sạch sẽ rõ ràng! Chỉ có chết chóc mới có thể làm cho một người khắc vào trong tâm khảm! ! Moi trái tim của cô ta cho tôi! ! Đưa cho con gái Đường Chí Long! ! Tôi xem đến lúc đó cô ta làm sao thi đấu! ! Vào lúc này, nhất định phải bắt chặt thời gian tìm được bé Mạt ! !”
“Vâng!” Mọi người đáp lời! !
Một loạt tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến! !
Ông ta nghiêng mặt nặng nề lắng nghe . . . . . .
“Ông chủ! ! Người của chúng ta phát hiện, phía trước đang có một đại đội người do cảnh sát mở đường, đang nhanh chóng chạy lên núi! !” Có người nhanh chóng đi lên lầu báo cáo! !
Hai mắt của ông ta nhíu lại, lập tức nghĩ đến thời gian gần đây mình ở nơi này, khắp nơi muốn tìm kiếm chìa khóa tài sản kếch xù của con gái và danh sách chứng minh quan chức tham nhũng, nhưng cho dù ông ta tìm thế nào vẫn không có bất kỳ manh mối, nhưng ông ta có một cảm giác mãnh liệt, tất cả mọi thứ được giấu ở trong phòng này, hai tròng mắt sắc nhọn của ông ta tiếp tục di động, từ bình hoa hiện đầy mạng nhện, cái bàn nhỏ bằng gỗ, rồi đến con hạc giấy xếp ngay ngắn treo trên cửa sổ sát đất. . . . . .
Ông ta chăm chú nhìn hạc giấy xếp ngay ngắn rũ xuống ở bệ cửa sổ, giống như là từng người gấp, dường như khi đó con gái có một chút hạnh phúc, bởi vì con hạc giấy nho nhỏ tỉ mỉ, nhìn qua đường gấp có chút dịu dàng, sắc mặt ông ta lạnh lùng, từng bước từng bước đi về phía hạc giấy. . . . . .
Mưa vẫn rơi rả rích.
Cô gái đứng ở trong bóng tối, nhìn ông chủ đến gần hạc giấy, bóng dáng lặng lẽ, cô ta cũng có vẻ hơi lo lắng nói: “Ông chủ! Chúng ta phải rút lui hay phải đối mặt chiến đấu! ! Bọn họ sẽ tới!”
Ông ta im lặng không lên tiếng, đón mưa phùn bồng bềnh bên cửa sổ, hai tròng mắt sắc nhọn chăm chú nhìn một con hạc giấy trong đó, cuối cùng, cả linh hồn và thần kinh của ông ta toàn bộ căng lên, từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . . Vươn tay chạm vào một con hạc giấy, thậm chí nhẹ nhàng xé ra, chậm rãi từng chút từng chút mở ra. . . . . . Càng mở, nhìn bên trong, vẻ mặt càng nổi lên kích động. . . . . .
Chân núi! ! !
Phương Di dẫn đám người Trương Thục Dao và Điệp Y, nhanh chóng lái xe thể thao, nhắm đỉnh núi quanh co chạy tới, đèn xe chiếu sáng nước mưa bay tán loạn, Phương Di lái xe thể thao vượt lên đầu, càng đạp mạnh chân ga, cho xe lao đi như mũi tên, Trương Thục Dao và Điệp Y nhanh chóng theo đến, theo phía sau cả đội xe, toàn bộ nhanh chóng chạy lên núi. . . . . ..
Điệp Y lái chiếc xe thể thao Audi của cô, hai tay nắm chặt tay lái, hai con ngươi màu tím nhìn biệt thự trên đỉnh núi đang ở trước mắt, cô không nói hai lời, càng đạp mạnh chân ga, để cho tiếng động cơ hoàn toàn vang lên, khởi động hai cánh xe, lập tức giống như con bướm bay lên, xẹt qua xe thể thao màu trắng của Phương Di, xông thẳng về phía biệt thự, lúc xe đang ở tốc độ 200km/h sắp xông vào rào chắn biệt thự thì cô cắn răng chân lập tức dậm thắng xe, xe chi một tiếng, dừng lại bên ngoài biệt thự, thân thể giống như quái thú tung người lên, chân dậm thân cây thô ở bên cạnh, nhảy tới lầu chót biệt thự! !
Một con cú mèo vỗ cánh bay ào ào đến, hai mắt sắc bén chớp động, muốn quạt vào mặt của Điệp Y! !
Điệp Y lập tức tay bắt chặt con súc sinh này, cắn răng xé cả người nó ra, máu tươi rơi đầy đất, cô lại tung người một cái giống như ánh trăng, từ nóc nhà lưu loát xông vào cửa sổ sát đất tầng hai, vọt vào phòng khách, trừng to mắt nhìn không gian không có một bóng người, lúc này Phương Di và Trương Thục Dao cũng cầm súng trong tay nhanh chóng đi tới, nhìn phương hướng xung quanh, híp mắt nói: “Chạy?”
Điệp Y lại sắc bén nhìn hoàn cảnh xung quanh, hai con ngươi màu tím của cô có thể nhìn thấy rõ không gian xung quanh hơn bất cứ ai, cô nhìn thẳng ghế sa lon màu đỏ thẫm hơi xuống lõm, cô lập tức đi tới, tay đè ở trên ghế sa lon, vẫn còn độ ấm, hai tròng mắt của cô lóe lên, không nói hai lời liền tung người ra cửa sổ, giống như tiên tử giáng trần, rơi xuống mặt đất, cứ như vậy, một mình như bóng ma xông vào trong bụi cỏ rừng rậm, truy tìm Hách Dục Hải! !
Phương Di lập tức nâng súng máy hạng nặng, vừa căn dặn cấp dưới bao vây biệt thự tầng tầng lớp lớp, vừa bóp cò, nhìn Điệp Y đã ở đầu kia đỉnh núi vén lá cây, chạy đuổi theo, mặc dù cô bình thường gặp rất nhiều người tài, nhưng vẫn khó tránh khỏi nghi ngờ nói: “Cô giống như không sợ gì?”
A! ! Trương Thục Dao bóp cò, thở dốc, đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn Điệp Y càng ngày càng xa, rốt cuộc mới nói: “Cô không dám tin tưởng phải không? Tôi cùng với đám người Mỹ Linh lúc mới quen biết cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy là người máy!”
Phương Di và Trương Thục Dao không nói thêm gì, cũng lập tức tung người nhảy ra cửa sổ, mở đen vòng, đuổi theo. . . . . .
Đoàn xe hơi màu đen xếp ngay ngắn, nhanh chóng di chuyển giống như ánh sáng, lúc rạng sáng chạy như bay trên đường cái, Lãnh Mặc Hàn mặc quần áo màu đen, hai tay nắm chặt tay lái, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, dậm chân ga, cho xe như mũi tên nhanh chóng lao đi, dựa theo hệ thống thông báo vị trí phương hướng của Tiểu Nhu, chỉ còn có 500 m, anh lập tức xoay tay lái, tránh ra con đường nối thẳng hẻm nhỏ phòng ngầm dưới đất. . . . . .
Mười mấy chiếc xe thể thao cũng giống như rắn đi theo Lãnh Mặc Hàn, vọt ra phố lớn ngõ nhỏ, bao vây tầng tầng căn phòng ở khoảng cách xa, Lãnh Mặc Hàn một mình nhanh chóng đi xuống xe, đè nén thân thể đau đớn còn chưa khôi phục và đầu óc choáng váng, nhanh chóng cất bước muốn đi về phía trước . . . . . .
Mười mấy người áo đen, nhanh chóng đi theo sau lưng Lãnh Mặc Hàn, cùng nhau trầm sắc mặt đi về phía trước, cho đến khi đi tới căn phòng bí mật tối đen gần năm mét, tất cả bọn họ giống như người tàng hình, cùng nhau tung người lên, rồi biến mất ở trong màn đêm, Thanh Bình và Mỹ Linh nhanh chóng mở máy kiểm tra nhiệt năng ở cổ tay, truy tìm vị trí phòng ngầm dưới đất, lập tức thấy vị trí cách mặt đất năm mét, ước chừng mười người vây quanh một bóng dáng hôn mê . . . . . .
Bọn họ lập tức ngẩng đầu lên, đón mưa nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn lạnh lẽo, mặc cho nước mưa trút xuống khuôn mặt của anh đằng đằng sát khí, tay nắm chặt súng lục Desert Eagl nâng cấp, bóp cò, lập tức giống như mãnh thú chợt tiến vào trong căn phòng cũ nát . . . . . .
Phòng dưới đất! !
Ba người đàn ông nhận được mệnh lệnh của ông chủ, lập tức moi tim cô gái đang hôn mê ra, chụp thành một xấp hình gửi đến cho Đường Khả Hinh, trong đó một đàn ông, vẻ mặt lộ ra tàn nhẫn, lập tức giơ năm ngón tay gắn móc câu thép, moi tim như thế nào, đây là bản lĩnh hàng đầu của tổ chức sát thủ bọn họ, nhìn người đàn ông này từng bước từng bước đi về phía Tiểu Nhu. . . . . .
Cảm giác lạnh run! !
Tiểu Nhu cuốn rúc vào mặt đất, cuối cùng bởi vì tác dụng thuốc đã dần mất đi, cảm thấy một chút lạnh lẽo, cô nặng nề thở phì phò, rốt cuộc hơi di chuyển thân thể, tỉnh lại, vừa cuộn tròn hai chân, vừa đầu óc nặng nề chậm rãi hai tay chống người ngồi dậy, mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cổ tay của một người đàn ông đang lóe một chút ánh sáng quỷ dị, giơ móng vuốt sắc nhọn giống như móc câu, đang muốn tàn nhẫn vồ vào mình, cô thét chói tai một tiếng, cả người hoảng sợ đến mức tê liệt tim phổi, khóc lớn, kêu to vọt tới bên tường, sắc mặt trắng bệch, ngón tay nắm chặt mặt tường, hô to: “Cứu mạng . . . . . . . . . .”
Một bóng dáng màu đen chợt phóng đến! !
Lãnh Mặc Hàn giống như dã thú, tung người ra, đôi tay lập tức vặn cổ của hai người đàn ông, điên cuồng hét lên một tiếng, tức giận trực tiếp vặn gãy cổ, lại nhìn thấy một người đàn ông tay mang móc câu thép tung người đến, ánh mắt sắc bén của anh lóe lên, lúc móc câu bay về phía mặt mình, tay của anh lập tức giống như móng vuốt chim ưng duỗi thẳng ra, quắp chặt cánh tay anh ta, lại lấy khi thế dũng mãnh, sau khi rống giận, trực tiếp vặn cánh tay của đàn ông “rắc” một tiếng gảy lìa, một cái quả đấm đập thẳng tới lồng ngực của anh ta, bốp một tiếng vang dội, các cơ quan nội tạng l, kể cả xương sườn trực tiếp vỡ nát, chết người! !
“Tiểu Nhu đâu?” Mỹ Linh đứng ở một bên, căng thẳng nhìn khung cảnh tối đen xung quanh! !
Thanh Bình cũng lập tức giơ ánh đèn trên cánh tay của mình, chiếu sáng xung quanh căn phòng, ngạc nhiên sợ hãi kêu: “Kì lạ! ! Mới vừa rồi còn nghe được tiếng kêu của cô ấy ở trong phòng này! !”
Nói xong, mười mấy người áo đen cũng rối rít đi vào căn phòng bí mật, khẩn cấp thông báo nói: “Xung quanh không có phát hiện người chạy trốn! !”
Lãnh Mặc Hàn thở hổn hển, sải bước đi tới bức tường trước mặt, đôi tay đặt mạnh trên mặt tường, lập tức cảm thấy bên trong có hồi âm, hai mắt của anh lóe lên, lập tức cảm thấy tức giận điên cuồng hét lên, nắm chặt quả đấm, đấm mạnh vào bức tường! ! !
Xung quanh bức tường bị quả đấm như nặng ngàn cân nện vào, mới bắt đầu vỡ vụn, bụi tường rơi xuống!
“A . . . . . . . . . . ” Lãnh Mặc Hàn nghĩ tới an nguy của Tiểu Nhu, không chú ý đến thân thể bị thương, mặc cho đỉnh đầu và lồng ngực đầm đìa máu tươi, nhưng vẫn nắm chặt quả đấm, mạnh mẽ đấm mạnh vào bức tường kia, ầm một tiếng, tất cả viên gạch vỡ vụn vào bên trong, mấy người áo đen lại bưng một cái bàn bên trong phòng, đập tới phía trước một cái, quả nhiên bên trong có một đường hầm! ! Lạnh Mặc Hàn vừa nhìn, lập tức xông thẳng vào bên trong . . . . . .
Mỹ Linh và Thanh Bình cũng dẫn mọi người thẳng đi vào theo! ! !
Con đường bí mật thật dài quanh co, còn vang dội tiếng kêu la và khóc thật lâu! ! Mấy dạ hành nhân nghe tiếng khóc kinh sợ của Tiểu Nhu xông thẳng ra bên ngoài đường bí mật. . . . . .
“Buông tôi ra! !” Tiểu Nhu khóc thét, sợ hãi bị hai người lôi kéo, kêu khóc giãy giụa thân thể! ! !
Một cô gái trong đó thấy Tiểu Nhu như vậy, lập tức vung bàn tay nhắm ngay cái ót cô bổ mạnh tới, Tiểu Nhu kêu lên một tiếng, lập tức mắt nhắm lại, cả người ngất xỉu té xuống, một nam dạ hành nhân tiếp được cô, trực tiếp vác cô lên, nhanh chóng vọt thẳng ra bên ngoài, mắt nhìn thấy sắp đi tới cuối con đường bí mật, bọn họ lập tức xông thẳng ra ngoài, nhìn bên ngoài chính là bên bờ biển mênh mông, một người trong đó lập tức chụp được hình ảnh đồng bạn đem Tiểu Nhu bỏ vào trong bao bố, một cô gái trong đó lại buộc chặt bao bố, cầm một đầu sợi dây dài buộc chặt, trực tiếp không chút lưu tình ném bao bố chứa thân thể Tiểu Nhu xuống dưới biển . . . . . . . .
“Ầm” một tiếng, bao bố trực tiếp rơi vào trong sóng biển! ! !