Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 795: TỪNG CHIẾC LÁ

“Hồ sen”.

Trang Tĩnh Vũ cùng Thái Hiền nhàn nhạt dọc theo cầu cửu khúc, đi ra ngoài. . . . . .

“Vụ án phóng hỏa này! Cậu tăng nhanh tiến độ điều tra cho tôi! ! Chân tướng có thể đợi, nhưng bụng của Khả Hinh không thể đợi. Nếu như tra rõ chân tướng, có thể tháo gỡ bí mật chỗ Chí Long, có thể chỉ là một sự hiểu lầm, coi như không phải là một sự hiểu lầm, cũng có biện pháp giải quyết. Cậu tăng cường đào bới một chút tin tức thông qua Lưu Chí Đức, cấp dưới của Chí Long.” Trang Tĩnh Vũ căn dặn Thái Hiền.

Thái Hiền gật đầu, nói: “Tôi biết rõ. Còn có bà Đường.”

Trang Tĩnh Vũ dừng bước lại, ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, liền trầm giọng nói: “Không cần. Bà ấy không thể nào biết chuyện gì. . . . . .”

“Ngài xác định như vậy?” Thái Hiền có chút kinh ngạc.

“Nếu muốn tra thì cùng điều tra một chút . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cũng không phản đối, dù sao cũng phải điều tra rất nhiều manh mối.

“Vâng!” Thái Hiền gật đầu.

“Vất vả cho cậu rồi.” Trang Tĩnh Vũ nói xong, liền vươn tay, nắm mạnh bờ vai của anh, chăm chú nhìn. . . . . .

Thái Hiền hơi mỉm cười gật đầu.

Trang Tĩnh Vũ xoay người im lặng đi về phía chiếc Rolls-Royce, buông cúc áo tây trang, ngồi vào, căn dặn tài xế trở về ‘phòng tổng thống’.

Thái Hiền đứng ở trước “Hồ sen”, mắt nhìn chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái đi, anh im lặng suy nghĩ một lát, liền xoay người chuẩn bị trở về Hoàn Á, lại đột nhiên sững sờ dừng bước lại, khiếp sợ nhìn tới trước.

Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, trong tay ba người cầm gậy bóng chày, đứng ở trước con đường hồ sen, còn thiếu ngậm một điếu thuốc phun ra, tạo thành một đám khói.

Thái Hiền sững sờ nhìn bọn họ, vẻ mặt lập tức đau khổ, bất đắc dĩ ngẩng đầu, nói: “Không nên như vậy !”

“Mẹ kiếp! ! Đi theo chủ tịch lâu như vậy! Tiếng trung vẫn không có tiến bộ! ! Uổng cho mẹ của cậu sinh cậu! ! Thứ vô dụng phản bội anh em! !” Lâm Sở Nhai vừa giơ gậy bóng chày, vừa đập vào trong lòng bàn tay, bộ dạng gặp phải xã hội đen.

“Tôi phản bội anh em sao?” Thái Hiền lập tức nhìn bọn họ, kêu lên.

“Cậu còn dám nói, bây giờ cậu tự lau giày cho Chủ tịch Trang?” Tô Lạc Hoành lập tức giơ gậy bóng chày, đặt ở bả vai, bộ dạng nếu như nói dối nữa, đánh vào mặt, nhếch môi, tức giận nói: “Phản bội anh em, cắt JJ, cậu biết không?”

“Đi! ! Tôi nào có? Chủ tịch gọi tôi làm việc! Tôi có thể không đi sao?” Thái Hiền không dám lơ là nói.

“Bảo cậu làm việc thì có thể! ! Bảo cậu làm chuyện gì, lựa chọn nói rõ cho chúng tôi! ! Anh trai tha cho cậu khỏi chết!” Tô Lạc Hoành lại đe dọa anh! !

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đánh cho tàn phế rồi nói sau!” Tào Anh Kiệt kích động muốn tiến lên! !

“Chờ một chút…! ! Đừng làm rộn! Không có điều tra chuyện gì! ! Trời nắng đứng ở chỗ này làm gì?” Thái Hiền giả vờ không có việc gì, hoảng sợ xoay người, muốn đi khỏi! !

“Bắt cậu ta lại! ! Đánh nát JJ !” Tô Lạc Hoành không nói hai lời, nắm gậy bóng chày tiến lên phía trước, Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt cũng nhanh chóng xông lên! !

“Mọi người đừng làm rộn mà! ! Thật không có chuyện gì!” Thái Hiền lập tức nhanh chóng chạy về phía trước! !

“Dám chạy trốn?” Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt phân ra hai đường, chặn đầu anh ở phía trước, Tô Lạc Hoành lập tức xông lên trước, kêu to: “Nếu hôm nay không bắt được cậu! Tôi tự cắt JJ ! !”

Thái Hiền hoảng sợ không nhẹ, lại nhanh chân chạy tới phía trước, không ngờ Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt từ hai bên trái phải nhào tới, lập tức vật cả người ngã xuống đất, Tô Lạc Hoành ah một tiếng, nhào lên, lập tức đè mạnh ở trên người của Thái Hiền!

“A! !” Thái Hiền nhất thời nằm trên mặt đất, ngẩng đầu, đau đến kêu to một tiếng! ! !

“Mang anh ấy đi! ! Kéo vào trong rừng, nếu như không chịu thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cắt thịt của anh ấy ném cho cá chép ăn! !” Ba người nhanh chóng “Tàn nhẫn” kéo anh đi! !

“Cứu mạng! ! Tôi không có phản bội anh em! Trước hết chờ một chút, chờ xác định Khả Hinh có mang thai hay không, chúng ta bàn tiếp được không?” Thái Hiền ôm lấy một cọc gỗ thật to, kêu lên cứu mạng.

“Mang thai?” Ba người Lâm Sở Nhai đồng thời dừng lại động tác, khiếp sợ nhìn anh! !

***

‘phòng tổng thống’.

Dì Lý dẫn Đường Khả Hinh đi qua phòng khách xa hoa, đi qua một hành lang mạ vàng sâu thẳm thật dài tràn ngập không khí cao quý, lại quẹo trái, phòng khách chung sang trọng của cô hai và cậu chủ, bày biện tất cả các loại vật dụng trong nhà nổi tiếng thế giới, còn có ghế nằm bằng Ngọc Hòa Điền kiểu cung đình xưa, ghế sa lon màu nâu sậm kiểu hình tròn, trên bàn trà đặt đèn bàn bằng men sứ màu xanh lam mỏng như giấy, lá thủy tinh ở bên trong lộ ra hình hoa hết sức mộng ảo, xoay tròn bốn phía. . . . .

Phòng ngủ sang trọng!

Bác sĩ gia đình nhà họ Trang là người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, mang bao tay trắng, tay cầm cái bật lửa, tay cầm kim châm cứu có dài có ngắn, nung đỏ cây kim châm. . . . . .

Trang Hạo Nhiên tắm rửa xong, mặc áo sơ mi màu đen, quần dài thường màu đen, xắn ống tay áo, nằm ở trên giường nệm cổ màu nâu sậm, nghiêng đầu nhìn bác sĩ rất chăm chú nung đỏ cây kim châm dài, phía sau lưng của anh tê dại, hỏi: “Bác sĩ Lý! Chú muốn làm gì?”

Khuôn mặt bác sĩ Lý khẽ nhếch nụ cười, nói: “Nếu như không phải châm cứu cho cậu, đoán chừng eo của cậu, không tốt. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lại nóng mắt nhìn bác sĩ Lý, tay cầm kim châm, kim tiêm cũng đã bị nung đỏ lên, anh có chút hoảng sợ muốn đứng lên, nói: “Thôi! Tôi không đau! Không châm. . . . . .”

Từ trước đến giờ Bác sĩ Lý và Hạo Nhiên rất quen thuộc, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, nói: “Thật không châm?”

“Không châm! !” Trang Hạo Nhiên lập tức kéo chăn, đắp lên trên người của mình, nghĩ tới cái eo của mình không đau chết, châm vào cũng không sống nổi, mặc dù anh là đàn ông mạnh mẽ, nhưng sợ đau cũng không phải là chuyện mất mặt!

Tiếng gõ cửa vang lên! !

“Ai vậy?” Trang Hạo Nhiên đau đến mặt nằm ở trên gối đầu, thở mạnh, tức giận hỏi.

Dì Lý mỉm cười đứng ở ngoài cửa, cùng với Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng nói: “Có khách đến tìm cậu. . . . . . Là Đường Khả Hinh tiểu thư. . . . . .”

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ cũng giống như tượng phật, đang bốc cháy hừng hực nắm chặt quả đấm, nhìn cánh cửa gỗ ovan trắng đóng chặt, tính toán người vừa xông đi vào, liền bóp chết người kia! !

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa kia, hai mắt chuyển một cái, cũng biết Đường Khả Hinh tìm đến mình tính sổ rồi, anh lập tức gọi Bác sĩ Lý đang muốn cất kim châm nói: “Chú Lý! ! Đừng đi! ! Tôi châm ! !”

Bác sĩ Lý mỉm cười dừng lại động tác, vẻ mặt hiền lành nói: “Thật muốn châm?”

“Vâng! ! Đem cây kim châm nung đỏ một chút! !” Trang Hạo Nhiên chôn mặt ở trên gối đầu, thở hổn hển nói.

Bác sĩ Lý ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, liền mỉm cười gật đầu.

Cửa vang lên một tiếng đinh.

Dì Lý lập tức mỉm cười dẫn Đường Khả Hinh đi vào gian phòng xa hoa, đi qua phòng khách và cổng vòm ovan, mới vừa muốn lên tiếng, cũng đã thấy bác sĩ Lý tay cầm châm dài nung đỏ, ngồi ở trên giường, chậm rãi hạ châm xuống vị trí sưng đỏ bên hông Hạo Nhiên. . . . . .

“A! !” Trang Hạo Nhiên nằm lỳ ở trên giường, vẻ mặt lộ ra khổ sở, ngẩng đầu lên, kêu to: “Đau chết mất!”

Đường Khả Hinh vốn đang nghiến răng đi vào, chuẩn bị vung gậy muốn đánh chết anh, lại thấy ông bác sĩ già, tay thuận cầm một cây kim châm nung đỏ ghim vào hông vừa đỏ vừa sưng của Trang Hạo Nhiên. . . . . . Cô hoảng sợ co rúm lại, có một hình ảnh không khỏi chui vào trong đầu của mình. . . . . .

“Đau chết mất!” Trang Hạo Nhiên vừa ra vẻ khổ sở, vừa mồ hôi đầm đìa liếc về phía Đường Khả Hinh, giả vờ như có chút giật mình nói: “Khả Hinh? Sao em lại tới đây?”

Đường Khả Hinh lập tức tức giận trợn mắt giận dữ nhìn anh!

Bác sĩ Lý lại cầm thêm cây kim châm nhỏ y tá đã nung đỏ, ngồi ở bên giường, đâm thẳng xuống huyệt vị bên hông Trang Hạo Nhiên. . . . . .

“A! !” Trang Hạo Nhiên đau đến không thốt nên lời, nắm chặt chăn, thở dốc.

Đường Khả Hinh lại hoảng sợ hết hồn, không nhịn được siết tay đi tới trước nhìn sang, nhìn ông bác sĩ chậm rãi chăm chú kéo kim châm ra, sau đó lại nhận lấy một cây kim nhỏ nung đỏ, đâm thẳng xuống, mới chậm rãi nói: “Nếu không châm, eo cũng bị hỏng, sau này không sinh con được. . . . . .”

Cô nhìn ông bác sĩ kia một cái. . . . . .

Bác sĩ Lý không nói nữa, tiếp tục ghim liền ba cây kim châm cho Trang Hạo Nhiên, mới chậm rãi thu châm, nói: “Được rồi, châm cứu xong, nằm ở trên giường không nên cử động. . . . . .”

Y tá nghe lời này, liền hiểu ý tiến lên, nhẹ nhàng kéo Trang Hạo Nhiên nằm lỳ ở trên giường, chậm rãi lật người, để cho anh nằm xong, không ngờ người đàn ông này lúc nảy mặc áo sơ mi đen thì không có cài nút, vừa lật người, cơ bụng sáu múi ở trước lồng ngực kiên cố, hết sức hấp dẫn xuất hiện ra, làn da càng thêm mê người, mặt cô lập tức đỏ lên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại chỉ nhìn Đường Khả Hinh, hơi chống thân thể, nửa nằm ở trên giường, kêu nhỏ. . . . . .

Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh.

Bác sĩ và y tá, còn có tất cả người giúp việc đều im lặng đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh từ từ đi lên trước, đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, ah một tiếng, nở nụ cười nói: “Đừng giả vờ với tôi! ! Anh đừng cho rằng tôi không biết anh cố ý kêu bác sĩ nói như vậy! Anh bơi lội không lên bờ, có thể hơn ba giờ, anh muốn tôi tin tưởng eo của anh có chuyện gì sao? Tên đáng chết! ! Tất cả mặt mũi của tôi đều bị làm mất hết! ! Sau này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa! !”

Cô không nói hai lời, liền tức giận nghẹn ngào vứt bỏ gối đầu, xoay người đi khỏi. . . . . .

“Ôi!” Trang Hạo Nhiên mới vừa tránh né gối đầu Đường Khả Hinh ném tới, lại thấy Đường Khả Hinh đã nhanh chóng đi ra cửa, anh lập tức căng thẳng vén chăn lên, nhảy xuống giường đuổi theo, nói: “Em đi đâu ?”

“Tôi đi chết! !” Đường Khả Hinh nói xong, cũng đã tức giận đi tới trước cửa phòng, tay cầm khóa cửa, muốn vặn đi ra ngoài! !

Trang Hạo Nhiên lập tức nhào tới sau lưng Đường Khả Hinh, đôi tay ôm chặt thân thể của cô, gấp gáp nói: “Đi đâu vậy? Thật vất vả mới gặp được em ! ! Đây là lần đầu tiên em tới nhà anh.”

“Anh buông tôi ra! !” Đường Khả Hinh tức giận giãy giụa mở ngực của anh, lại đưa ra tay, vặn khóa cửa mở cửa ra. . . . . .

“Ầm! !” Trang Hạo Nhiên đưa tay chụp mạnh cửa phòng, ngón cái nhanh chóng đè xuống khóa tâm, nhìn cô gái này tức giận đến không nói nên lời, sắp bật khóc, chịu đựng bên hông đau đớn, bế ngang cô lên đi tới trên giường. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK